Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1460: Đụng độ Hồng Nhất Hấn.


Diệp Mặc trực tiếp hỏi, cắt đứt sự kinh ngạc của Tiết Vưu Phong:

– Ngươi biết Hồng Nhất Hấn mang theo cái con 'Cửu đầu phệ hư trùng' đáng ghét
kia đi đâu không?

Tiết Vưu Phong vội vàng nói:

– Ta chỉ biết lúc trước hắn đi tới Trường Phần Khâu gào thét một phen, sau đó
lại đi tiêu diệt Vọng Nguyệt Tông rồi hướng tới phía nam mà đi.

– Vọng Nguyệt Tông cũng đã bị tiêu diệt?

Diệp Mặc kinh ngạc, lập tức nhớ tới Phỉ Hải thành. Tên kia sẽ không tới Phỉ
Hải thành chứ?

Diệp Mặc vừa định rời khỏi nơi này đi ngay tới Phỉ Hải thành, thì lại nghe
thấy Tiết Vưu Phong nói:

– Đúng thế, ta vẫn luôn chú ý tới Hồng lão ma. Những việc mà gần đây lão làm
ra thì ta đều biết. Lão ở Trường Phần Khâu gào thét cái gì mà ‘Kẻ nào dám lấy
đi 'Vụ liên tâm hỏa', lão phu muốn nuốt sống…’

– 'Vụ liên tâm hỏa' chính là do Hồng Nhất Hấn đặt ở nơi đó sao?

Diệp Mặc lại kinh ngạc hỏi. Trước đây khi hắn lấy được 'Vụ liên tâm hỏa', thì
vốn đã đoán rằng 'Vụ liên tâm hỏa' là do người khác nuôi dưỡng ở đó, không
nghĩ rằng là hắn đoán đúng rồi. Chỉ là kẻ nuôi dưỡng 'Vụ liên tâm hỏa' này
cũng hơi ‘Viễn cổ’ một tí. Diệp Mặc cũng đã biết được Hồng lão quỷ mà trước
đây Thôn Hỏa Trùng Ma nói tới là ai, hóa ra chính là Hồng Nhất Hấn.

Lời này Diệp Mặc vừa nói ra, thì Tiết Vưu Phong cũng biết là cái mồi lửa kia
chính là bị Diệp Mặc lấy đi rồi. Nghĩ tới việc trên người của Diệp Mặc có 'Vụ
liên tâm hỏa', thì Tiết Vưu Phong nhất thời không dám nói gì nữa.

Nghĩ tới Phỉ Hải thành, thì trong lòng Diệp Mặc liền bồn chồn. Hắn lập tức lấy
'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' ra, chính là muốn đi tới Phỉ Hải thành, nhưng lại
bỗng nhiên xoay người lại hỏi Tiết Vưu Phong:

– Hồng Nhất Hấn có phải là mặc một bộ áo bào mầu xám, sắc mặt hơi tái phải
không?

Thần thức của Tiết Vưu Phong lập tức cũng nhìn thấy ở phía bên ngoài mấy ngàn
dặm có bóng dáng của Hồng Nhất Hấn, cho nên lập tức xác nhận:

– Không sai, chính là lão ta.

Hồng Nhất Hấn dường như là đang truy sát một tu sĩ, mà tên tu sĩ kia có tốc độ
vô cùng nhanh, không chậm hơn so với Hồng Nhất Hấn bao nhiêu. Diệp Mặc căn bản
cũng không có chút do dự nào, lập tức khống chế 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt',
biến thành một bóng ảnh đuổi theo. Đồng thời trong lòng hắn cũng nghi hoặc. Ở
Bắc Vọng Châu này vẫn có tu sĩ có thể chạy trốn trong tay Hồng Nhất Hấn sao?

Tiết Vưu Phong thấy Diệp Mặc truy đuổi theo Hồng Nhất Hấn, thì lập tức liếm
môi cười hắc hắc:

– Có trò hay để xem rồi…

Nhưng y lập tức phát hiện tốc độ của mình kém xa so với Diệp Mặc, cho nên rất
lo lắng, càng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ. Tranh thủ không để cho Diệp Mặc bỏ
lại quá xa. Bằng không thì y căn bản là không thể nào xem được vở kịch thiên
cổ hiếm gặp này rồi. Trước đây Sở Tiêu Y cũng không có cách nào chế ngự được
Hồng Nhất Hấn, cho nên y rất muốn biết Diệp Mặc và Hồng Nhất Hấn gặp nhau thì
sẽ có kết quả thế nào.

(Ta đây cũng muốn biết : Vừa đọc vừa dịch, hồi hợp chết >” …

'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc sau khi luyện chế lại lần nữa, thì
tốc độ đã vượt qua bán tiên khí rồi. Tuy rằng tốc độ của Hồng Nhất Hấn và tu
sĩ đang bị lão truy đuổi phía trước cũng rất nhanh, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể
nhanh chóng kéo gần khoảng cách lại.

Lúc này Hồng Nhất Hấn và tu sĩ bị Hồng Nhất Hấn truy sát đều đã cảm nhận được
sự tồn tại của Diệp Mặc, thần thức của hai người đều lập tức quét tới.

Hồng Nhất Hấn lập tức giận muốn điên lên. Từ trước tới giờ chỉ có y mới đi
truy đuổi người khác, ai lại dám đến truy đuổi y chứ? Y cũng không nhận ra
Diệp Mặc. Là bằng hữu sao, nhưng Hồng Nhất Hấn y chưa từng có bằng hữu, chỉ có
kẻ thù mà thôi.

Nếu như là người bình thường, thì y đã sớm cho 'Cửu đầu phệ hư trùng' của mình
tiêu diệt rồi. Nhưng tốc độ của Diệp Mặc nhanh kinh khủng còn chưa nói, hơn
nữa tu vi cũng là Hóa Chân hậu kỳ. Y không muốn cho 'Cửu đầu phệ hư trùng' của
mình đi mạo hiểm.

Trong lòng vốn không được thoải mái, nhưng khi Hồng Nhất Hấn thấy pháp bảo phi
hành dưới chân Diệp Mặc đã vượt qua đẳng cấp bán tiên khí, tiếp cận tới pháp
bảo phi hành tiên khí, thì đã lập tức động tâm rồi.

Y lập tức buông tha cho tên tu sĩ phía trước, đứng lại chờ Diệp Mặc tới. Tên
tu sĩ bị Hồng Nhất Hấn truy sát, thấy Hồng Nhất Hấn không tiếp tục đuổi theo
nữa, thì cũng dừng lại không chạy trốn nữa. Dĩ nhiên là cũng chú ý tới tình
huống bên này.

Đối mặt với Hồng Nhất Hấn hung tàn vô cùng kia, thì tu sĩ này lại có cơ hội mà
không trốn. Trong lòng Diệp Mặc cũng có chút kính phục. Càng làm cho Diệp Mặc
kinh ngạc chính là tu sĩ này không chỉ không trốn, mà khi y thấy chính mình
cùng Hồng Nhất Hấn giằng co với nhau thì còn xoay người lại, tiến đến gần hơn
một chút.

Lúc này Tiết Vưu Phong vốn tận lực đuổi theo Diệp Mặc cũng đã tới. Tiết Vưu
Phong thì không hề quan tâm tới cái tên tu sĩ vừa rồi bị truy sát, mà chỉ đứng
từ xa kêu lên:

– Hồng lão ma, đã lâu không gặp.

– Tiết Vưu Phong, Hồng mỗ tao tìm mày còn không được, mày lại to gan dám hiện
ra trước mặt của tao? Mày cho là Sở Tiêu Y còn có thể xuất hiện ở đây sao?

Hồng Nhất Hấn tức giận nói.

Y thật sự không sợ Sở Tiêu Y xuất hiện ở đây. Không chỉ nói Sở Tiêu Y chắc
chắn sẽ không xuất hiện, cho dù là có xuất hiện, thì y cũng không sợ. năm đó
y bị Sở Tiêu Y phong ấn, hoàn toàn là do y sơ sẩy mà thôi.

Tiết Vưu Phong lạnh lùng cười nói:

– Tiết Vưu Phong tao phong ấn mày một vạn năm, sao có thể sợ hãi một tên chỉ
biết dựa vào một con sâu như mày chứ. Tao nhổ vào!

– Ha ha, hóa ra tên khốn ngươi từng bị người ta phong ấn à, sảng khoái…

Tu sĩ lúc trước vừa bị Hồng Nhất Hấn truy sát, không chỉ không trốn, trái lại
còn đi tới gần, đồng thời còn cười châm chọc một câu.

Hồng Nhất Hấn giận dữ, cũng xì một tiếng nói với giọng khinh miệt:

– Bị mày phong ấn, mày nói mà biết xấu hổ hay không. Chỉ là một cái
Nguyên Thần cố gắng giữ lại chút hơi tàn trong cái miếu nhỏ ở Vạn Dược sơn
mạch thêm mấy năm, còn có mặt mũi mà nói phong ấn ta. Ngày hôm nay ta sẽ ày
thành một phần thức ăn của Cửu Cửu…

Nói xong thì Hồng Nhất Hấn liền vung tay lên. Một con 'Cửu đầu phệ hư trùng'
chỉ có ba đầu trong nháy mắt đã hiện ra bên cạnh người y. Cái con 'Cửu đầu phệ
hư trùng' ngọ ngoạy ba cái đầu, nhìn cực kỳ ghê tởm.

Tiết Vưu Phong biết mình và Hồng Nhất Hấn cách biệt khá xa, lúc này Hồng Nhất
Hấn muốn động thủ với y, thì y liền thẳng thắn lùi lại phía sau.

– Chết đi cho tao…

Hồng Nhất Hấn căn bản là không hề để ý tới tên tu sĩ bị y truy sát và Tiết Vưu
Phong, trực tiếp vươn tay ra đánh về phía Diệp Mặc. Thậm chí y còn không dùng
cả 'Cửu đầu phệ hư trùng'.

Diệp Mặc đã từng đối chiến với rất nhiều loại pháp bảo, nhưng đây là lần đầu
tiên hắn thấy có người dùng nắm đấm mà đánh nhau với hắn đấy. Nắm tay của Hồng
Nhất Hấn vừa đánh ra, thì chỉ có kích cỡ bình thường, nhưng trong chớp mắt thì
đã biến lớn ra. Khi cái nắm tay kia tới gần đỉnh đầu của Diệp Mặc, thì đã lớn
như là một cái thiết trùy rộng tới mấy trượng rồi.

Không gian xung quanh bị nắm tay này đè ép khiếncho rung động lên. Tiết Vưu
Phong và tên tu sĩ kia lập tức lùi về phía sau, đồng thời lúc này tên tu sĩ
kia mới biết được thực lực của Hồng Nhất Hấn không ngờ lại cường hãn tới như
vậy.

Hồng Nhất Hấn và Sở Tiêu Y có thực lực tương đương nhau, nên cho dù Diệp Mặc
không sợ y, thì cũng không hề coi thường. Chân nguyên của hắn lập tức vận
chuyển, dồn lượng chân nguyên hùng hậu vào Tử Đao rồi nhanh chóng biến ảo
thành một ánh đao tím đánh về phía nắm tay của Hồng Nhất Hấn.

Một tiếng ‘Rắc’ giòn giã vang lên giống như là Tử Đao của hắn đánh trúng không
phải là nắm tay, mà là một pháp bảo so với Tử Đao còn cứng rắn hơn vậy.

Hồng Nhất Hấn và Diệp Mặc cùng lúc bị chấn bay ra ngoài. Chân nguyên của Diệp
Mặc thì một trận nhộn nhạo, trong lòng thì âm thầm khiếp sợ. Không ngờ là chân
nguyên của Hồng Nhất Hấn không kém hắn chút nào.

Nhưng Hồng Nhất Hấn thì càng kinh hãi hơn nhiều so với Diệp Mặc. Vì chân
nguyên của y hùng hậu tới mức cho dù là hư tiên có tới, thì y cũng tự tin
không sợ hãi. Duy nhất là chân nguyên thì không thể nào so sánh với Tiên
Nguyên lực mà thôi. Nhưng y không ngờ là mình đã sử dụng tới vô thượng chân
nguyên rồi, nhưng trước mặt Diệp Mặc thì lại không chiếm được nửa phần tiện
nghi, thậm chí còn bị thất thế.

Hồng Nhất Hấn nhìn một chút vết máu trên nắm tay của mình, bỗng nhiên lại lấy
ra một viên châu mầu xám. Sau đó lập tức đánh ra mấy đạo pháp quyết. Viên châu
này vừa rồi còn bình thường nằm trong nắm tay của y, nhưng lúc này lại trống
như bị trúng tà, nháy mắt liền bạo phát.

Ầm…

Màu xám tro trong hạt châu điên cuồng gia tăng, lập tức vô số sương mù mầu xám
tro lan tỏa rộng ra, trong chớp mắt đã bao phủ lại hoàn toàn không gian xung
quanh rồi.

Đồng thời Diệp Mặc cũng bị màn sương mù mầu xám này bao phủ trong đó. Tiết Vưu
Phong và tên tu sĩ kia nhanh chóng lùi lại. Đứng trước loại sương mù ăn mòn
đáng sợ này, thì ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng đều phải chết. Hai người đồng
thời nhìn thoáng qua nhau, vô thức lùi lại thêm một chút nữa. Rất rõ ràng là
cả hai người này đều đang có dự tính chạy trốn. Một khi Hồng Nhất Hấn giết
được Diệp Mặc, thì cả hai sẽ lập tức bỏ chạy.

– Người kia là ai, thoạt nhìn thì rất trâu, nhưng thế nào mà chỉ mới giao thủ
một chiêu, thì đã bị cái màn sương mù cắn nuốt rồi? Cái màn sương mù màu xám
kia thì cho dù là ta cũng không thể nào thoát thân, nên hắn khẳng định là xong
đời rồi.

Tên tu sĩ lúc trước bị Hồng Nhất Hấn truy sát nhìn về phía màn sương mù, rồi
nghi hoặc mà hỏi Tiết Vưu Phong ở bên cạnh.

Tiết Vưu Phong thở dài:

– Một tên thích làm ra vẻ, ta còn tưởng rằng hắn lợi hại thế nào, khiến ta bị
hù chết khiếp. Không ngờ rằng thoáng cái đã thành thế này, ta thấy tốt nhất là
nên chuẩn bị mà chạy trốn thôi.

Nói xong thì y lập tức nhớ tới cái gì đó, sau đó nhìn tên tu sĩ kia rồi hỏi:

– Lão đệ, ngươi cũng không tệ à, bị Hồng lão ma truy sát, lại vẫn dám đứng
lại cùng lão Tiết ta xem náo nhiệt.

Tên tu sĩ kia thấy Tiết Vưu Phong xem thường mình, thì hừ lạnh một tiếng rồi
nói:

– Nếu như không phải tên khốn kia có 'Cửu đầu phệ hư trùng', thì ta có thể sợ
y sao?

– Đừng khoác lác.

Tiết Vưu Phong khinh thường nói một câu sau đó bổ xung:

– Cái hạt châu này của y, chú em có ngăn cản được không? Lão đệ, hãy chuẩn
bị tốt để chạy đi.

Nói xong thì Tiết Vưu Phong đã nắm một cái độn phù ở trong tay.

Màn sương mù mầu xám kia giống như là có vô số oan hồn đang tru lên, dường như
chỉ cần do dự một chút, thì Nguyên Thần và linh hồn sẽ bị nó cắn nuốt sạch sẽ.
Mà cái màn sương mù máu xám này chẳng những có hiểu quả cắn nuốt Nguyên Thần
cường liệt, mà còn có hiệu quả ăn mòn rất mạnh. Diệp Mặc khẳng định, nếu như
đổi thành tu sĩ Hóa Chân khác, nếu không có biện pháp đặc biệt, thì hiển nhiên
là không thể sinh tồn dưới màn sương mù màu xám này.

Diệp Mặc thì lại không hề sợ, vì Nguyên Thần của hắn vô cùng kiên cố, ngay cả
Ma Ngục Tam Sinh cầu còn không sợ, thì sao có thể sợ cái màn sương mù này? Về
phần hiệu quả ăn mòn, thì với hắn không hề có tác dụng. Chưa nói tới 'Vực'
cường đại của hắn bảo vệ quanh thân, còn chưa hề mở rộng ra ngoài. Cho dù là
không cần 'Vực', để mặc àn sương mù này ăn mòn, thì cái màn sương mù này cũng
ăn không mòn được.

Hắn là một tu sĩ luyện thể Thần Cảnh, cho nên cái màn sương mù này ăn mòn
không được cả quần áo của hắn nữa. Nhưng Diệp Mặc cũng đoán được cái màn sương
mù mầu xám này chính là để Hồng Nhất Hấn nuôi dưỡng 'Cửu đầu phệ hư trùng',
cho nên liền không do dự mà gọi ra 'Vô ảnh'.

Mấy thứ này đối với 'Vô ảnh' đều là dinh dưỡng tốt nhất, không thể nào lãng
phí được.

Thấy Diệp Mặc mặc àn sương mù của mình cắn nuốt, thì Hồng Nhất Hấn cười lạnh:

– Tiểu bối càn rỡ, để ày chết như vậy quả thật là tiện nghi ày rồi. Cắn nuốt
hắn cho ta…

'Cửu đầu phệ hư trùng' đã sớm chờ không được, lúc này Hồng Nhất Hấn vừa ra
lệnh, thì liền điên cuồng lên, đồng thời lập tức mở cái miệng rộng ra hướng
tới Diệp Mặc trong màn sương mù kia mà cắn nuốt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.