Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1302: Phong ấn không gian trong Sa Hà.


Diệp Mặc cũng có chút ngạc nhiên, sao lần đầu tiên Vương Tà của Hành Tu hội
gặp hắn lại tặng quà, chẳng lẽ vẫn muốn mình gia nhập vào Hành Tu hội sao?

Nếu như nói Diệp Mặc khi vào vực thứ hai mươi tám, Vương Tà vẫn muốn mời mình
vào Hành Tu hội, thì bây giờ Diệp Mặc từ vực thứ ba mươi sáu đi ra, gã cũng
biết, tu sĩ đại năng như Diệp Mặc sẽ không vào Hành Tu hội của gã. Cho dù
người ta vào Hành Tu hội, cũng là hội chủ thứ nhất, không thể nào lại dưới gã
được. Cho nên lần này đến gặp Diệp Mặc, ngoại trừ kết giao với Diệp Mặc, quả
thực cũng không nghĩ tới chuyện mời Diệp Mặc vào Hành Tu hội.

Thấy Vương Tà tặng đồ của mình ra, Việt Mẫn và Ngưu Nhữ Dương cũng lấy hộp
ngọc của mình ra đẩy đến trước mặt Diệp Mặc, đến nói cũng là một ý tứ của
Vương Tà.

Mấy cái hộp đều có cấm chế thần thức, nhưng cấm chế thần thức này lại rất đơn
giản, thần thức đao của Diệp Mặc bất kì lúc nào cũng có thể xuyên vào cấm chế
hộp ngọc đó, nhìn rất rõ những thứ bên trong đó.

Hộp ngọc của Vương Tà là một thanh đao mỏng màu xanh, thanh đao mỏng đó không
ngờ là một tiên khí hạ phẩm. Diệp Mặc là một tông sư luyện khí, không phải là
người không có kiến thức, thanh đao mỏng màu xanh này vừa quét vào liền biết
được là tiên khí hạ phẩm. Trong lòng hắn đang thầm kinh hãi chút quà hối lộ
này của Vương Tà, cũng đang nghĩ đối phương tại sao lại tặng một món đồ quý
giá thế này.

Tiên khí hạ phẩm không quý giá thì chẳng còn thứ gì quý giá cả, nhưng cái này
trong mắt Diệp Mặc, mức quý giá của chân khí hạ phẩm cũng không bằng tu sĩ của
hắn, cho nên cũng chỉ có cảm giác món đồ này quý giá mà thôi, cũng không bị
đánh động.

Việt Mẫn và La Vũ Kiếm đều ở trong phủ thành chủ của Tây Tu thành, thứ mà Việt
Mẫn tặng chắc hẳn cũng đại biểu cho La Vũ Kiếm, thần thức của Diệp Mặc cũng
hóa thành lưỡi đao quét vào. Bên trong là một gốc Muội Sát Hỏa, Muội Sát Hỏa
này xếp thứ mười ba trong số những mồi lửa kỳ dị của Tu Chân giới, có thể nói
nếu Diệp Mặc không có mồi lửa kỳ dị, thì Muội Sát Hỏa này rất hấp dẫn hắn.
Đáng tiếc, bây giờ hắn chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng không có hứng thú
rồi.

Thứ trong hộp ngọc của Ngưu Nhữ Dương là một cái bình ngọc, thần thức của Diệp
Mặc quét vào, liền phát hiện ra bên trong có khoảng mười giọt Vạn Niên thanh
duẩn tủy. Thứ này đối với người khác vô cùng quý hiếm, nhưng đối với hắn mà
nói, thì cũng chỉ là mớ bòng bong mà thôi.

Diệp Mặc cũng không có hứng với ba cái hộp ngọc kia nhíu nhíu mày hỏi:

– Mấy vị thế này là có ý gì? Tôi cũng chỉ là tiện đường qua Tây Tu thành mà
thôi. Mấy vị đến tặng lễ vật quý giá như này, Diệp mỗ cảm thấy có chút e sợ.

Bốn người nhất thời có chút ngây người, Diệp Mặc đến hộp ngọc và hộp gỗ cũng
chưa mở ra, liền nói là vật quý giá vô cùng, đây rốt cục là ý gì? Nếu nói thần
thức của Diệp Mặc có thể xuyên qua những cấm chế thần thức bên trong hộp ngọc
này, bọn họ cũng không dám tin.

Ánh mắt của Vương Tà có chút kinh dị, gã cho rằng Diệp Mặc chí ít phải chưa mở
hộp ngọc ra nhìn. Đợi sau khi Diệp Mặc mở ra rồi, mình mới nói, vậy thì cũng
dễ nói hơn nhiều.

Bây giờ người ta đến hộp ngọc cũng chưa mở ra, đã nói là không chịu nổi rồi,
rõ ràng là có ý từ chối rồi.

Thấy vậy, gã vội vàng đứng dậy ôm quyền nói:

– Anh Diệp, là thế này, Hành Tu hội chúng tôi đưa ra món quà này vốn dĩ có ý
mời anh Diệp làm Thái Thượng cung phụng của Hành Tu hội chúng tôi.

Nói tới đây Vương Tà cố ý nhấn giọng, Diệp Mặc biết ý của gã, khua khua tay
nói:

– Tôi cũng chẳng mấy nữa mà rời khỏi chỗ này rồi, đối với Thái thượng cung
phụng của quý hội tôi cũng không có hứng thú.

Vương Tà thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức nói tiếp:

– Tôi hiểu anh Diệp cũng không thể ở lại Hành Tu hội chúng tôi được, cho nên
cũng gạt tâm tư này rồi. Lần này tặng anh tiên khí hạ phẩm, cũng là muốn kết
giao với anh Diệp mà thôi, và cũng muốn anh Diệp đừng từ chối chút quà mọn
này.

Nói xong Vương Tà lại nhìn vẻ mặt của Diệp Mặc, gã thấy Diệp Mặc không mở hộp
ra, cho nên chủ động nói ra. Bất kỳ tu sĩ nào, cho dù là tu sĩ Hóa Chân đỉnh
phong, nghe thấy tiên khí cũng ngồi không yên. Nhưng khiến gã thất vọng chính
là, sắc mặt của Diệp Mặc cũng không có chút động tĩnh nào, dường như tiên khí
hạ phẩm, trên phố lúc nào cũng mua được vậy.

Diệp Mặc vẫn không nhúc nhích, mấy người Việt Mẫn cũng kinh ngạc, Hành Tu hội
đến tiên khí hạ phẩm cũng nỡ lấy ra, thì quà của bọn họ có phải quá mức keo
kiệt hay không? Nếu tiên khí hạ phẩm cũng là quà mọn, thì đồ của bọn họ là rác
rồi.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, hắn cũng không tin tên Vương Tà này lại tốt
bụng đến vậy. Một tu sĩ tốt bụng như vậy, cũng không thể nào tạo dựng được nơi
nồng mùi máu tanh như Hành Tu hội. Huống chi nhận đồ của người ta, thì phải vì
người ta mà bán mạng, đạo lý này, Diệp Mặc cũng rất rõ.

Thấy Việt Mẫn cũng muốn nói gì đó, Diệp Mặc giơ tay lên chặn lời của cô lại,
nói thẳng:

– Mục đích của mấy vị tới đây nói luôn ra đi, Diệp mỗ có thể giúp thì giúp,
nếu không giúp được, thì mong mấy vị thứ lỗi.

Nếu như không phải hắn vẫn cần phải đến Thần Thú sơn mạch một chuyến, mấy
người Tô Tĩnh Văn vẫn còn ở nơi này một khoảng thời gian nữa, Diệp Mặc sớm đã
nói lời từ chối rồi. Mấy vị đang ngồi trước mặt này đều là người có quyền cao
chức trọng của Tây Tu thành, bây giờ hắn nói thẳng lời từ chối thì cũng có
chút không thích hợp lắm.

Việt Mẫn thấy vậy trong mắt có chút bất đắc dĩ, đành phải nói lần nữa:

– Anh Diệp, anh chắc là biết Sa Hà của Tây Tích đúng không?

Diệp Mặc gật đầu, hắn đã từng nghe Ngôn Nghiên nói qua, ngoại trừ là Ma Vực
không có ai đến, Sa Hà là một trong ba đại vực có diện tích lớn nhất của Tây
Tích châu, cũng là một nơi vô cùng nguy hiểm, rất nhiều người sau khi vào đó,
thì cũng không có cách nào ra ngoài được.

Thấy Diệp Mặc biết Sa Hà, Việt Mẫn lại nói tiếp:

– Tây Tích châu đã có hàng nghìn năm không có ai phi thăng rồi, hơn nữa tôi
cũng nghe nói những châu còn lại cũng vậy, cho dù tu luyện đến Hóa Chân đỉnh
phong rồi cũng không cảm nhận được lôi kiếp phi thăng.

Diệp Mặc nghe thấy Việt Mẫn nói tới chuyện phi thăng, lập tức chú ý, nếu có
tài nguyên tu luyện, hắn muốn tu luyện đến Hóa Chân cũng vô cùng lâu.

Thấy Diệp Mặc dường như có chút hứng thú, Việt Mẫn lại càng không dám chậm trễ
nói:

– Hành Tu hội của Tây Tu thành trước giờ vẫn đi tìm các động phủ tu sĩ thượng
cổ và di tích lớn của Tây Tích châu, cho dù là vô có ai dám vào Sa Hà cũng có
rất nhiều người của Hành Tu hội. Cho nên nắm được nhiều động phủ thượng cổ
nhất ở Tây Tích châu cũng chỉ có Hành Tu hội, còn một năm trước Hành Tu hội ở
Sa Hà tìm được một nơi có một phong ấn.

Vương Tà lại tiếp lời:

– Đúng vậy, người phát hiện ra phong ấn đó chính là do một tu sĩ Kiếp Biến
đỉnh phong, tên Sùng Vũ. Tên tu sĩ đó cũng là một tông sư trận pháp cấp bảy,
anh ta nói phong ấn đó là một phong ấn không gian, phong ấn không gian trong
Tu Chân giới rất ít hoặc căn bản không có ai gặp được.

Diệp Mặc liếc nhìn Vương Tà, điềm đạm nói:

– Nếu là phong ấn không gian, thì không ai có thể gặp được, vậy thì các anh
sao lại biết được?

Trình độ trận pháp đến mức độ như Diệp Mặc, đương nhiên hiểu cái gì là phong
ấn không gian. Phong ấn không gian căn bản không phải tu sĩ thông thường có
thể gặp được. Cho dù anh đã từng đến nơi có phong ấn không gian, cũng không ra
được. Đừng nói tu sĩ bình thường, đến việc khiến hắn đến xem, nói không chừng
cũng không ra được.

Vương Tà vội vàng giải thích:

– Sùng Vũ có thể phát hiện ra phong ấn không gian cũng là cực kỳ trùng hợp,
thời gian anh ta trong Sa Hà cũng rất lâu, không ngờ lại xuất hiện ảo giác,
anh ta phóng pháp bảo ra công kích vào ảo giác kia. Đi cùng anh ta là hai tu
sĩ Kiếp Biến khác của Hành Tu hội, khi bọn họ phát hiện ra hành động của Sùng
Vũ không đúng, lúc đó đã ngăn hành vi của anh ta lại. Sùng Vũ chìm vào ảo giác
đó cũng không lâu, lập tức tỉnh ra. Ngay sau đó anh ta lại nói khi mình phóng
pháp bảo ra, quả thật đã gặp được sự dao động linh lực của không gian.

Diệp Mặc nhíu mày, bình thường ở nơi trống trải mà phóng ra pháp bảo và công
kích pháp thuật chỉ có sự dao động chân nguyên của riêng mình, vì không có
ngăn cản nào, thì sẽ không có những dao động linh lực còn lại.

Thấy Diệp Mặc dường như có chút nghi ngờ, Vương Tà lại càng nhấn mạnh nói:

– Lúc đó hai người còn lại đi cùng Sùng Vũ cũng không tin lắm, nhưng Sùng vũ
lại tiếp tục phóng pháp bảo ra công kích, quả nhiên một phong ấn không gian
dưới sự công kích của bọn họ xuất hiện ngay lập tức. Tin này sau khi truyền ra
ngoài, tôi và Trác hội chủ cũng cảm thấy chuyện này không bình thường, sau đó
Trác hội chủ đích thân đến điều tra cái phong ấn đó. Quả thực là một phong ấn
không gian thật, hơn nữa đó còn là cả một phong ấn không gian trong một góc
núi băng.

– Trác hội chủ sau khi kiểm tra cái phong ấn kia, kết luận là cái phong ấn
này là phong ấn không gian của Tây Tích châu chúng tôi và những giới diện còn
lại, nói cách khác chỉ cần có phong ấn này, thì tu sĩ trong Tây Tích châu
chúng tôi cũng không thể thăng lên những cảnh giới khác. Nói ngắn gọn, chính
là không có cách nào thăng lên Tiên giới được.

Diệp Mặc trầm mặc, nếu nói có người có thể phong ấn một giới, còn không cho tu
sĩ của giới đó thăng lên Tiên giới được, kiểu nói này quá xa rời thực tế. Cần
phải có bao nhiêu bản lĩnh đây? Đừng nói hắn bây giờ là Kiếp Biến tầng thứ
bảy, cho dù hắn tu luyện luyện Hóa Chân đỉnh cũng không có cách nào phong ấn
được một giới. Cái này căn bản không liên quan gì đến trình độ trận pháp, vì
cho dù trình độ của anh có cao đi nữa, anh cũng không có năng lực phong ấn một
giới được.

Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói gì, Việt Mẫn lại mở miệng nói:

– Vì chuyện phong ấn này rất quan trọng, nên Tây Tu thành chúng tôi phái ra
năm tu sĩ Hóa Chân, đến Thần Thú sơn mạch và rừng rậm Vô Tâm cũng phái ra năm
tu sĩ Hóa Chân. Chính là vì giải khai cái phong ấn này ra, một khi phong ấn
này khiến cho những tu sĩ của Tây Tích châu không thể phi thăng lên được, vậy
thì đúng là một đại họa rồi.

Diệp Mặc nghĩ tới lúc trước hắn đến Thần Thú sơn mạch, Đại thần chủ và Nhị
thần chủ không có mặt, chỉ có một mình Tam thần chủ, xem ra hai đại thần chủ
này cũng đến Sa Hà rồi.

Vương Tà lại nói thêm:

– Có lẽ anh Diệp không tin, cái phong ấn đó sau khi mở ra rồi, bên trong dùng
toàn là tiên tinh. Mặc dù tôi cũng không tin tiên tinh lại xuất hiện ở Tu Chân
giới, nhưng đó là tiên tinh không nghi ngờ gì. Hơn nữa Trác hội chủ của Hành
Tu hội chúng tôi và Đại thần chủ Nỉ Nhạc của Thần Thú sơn mạch cũng cho rằng
đó là tiên tinh không nghi ngờ gì, thành chủ Tạ Chính Sư của Tây Tu thành cũng
nghi ngờ có đoạn tiên linh mạch dưới Sa Hà cung cấp cho phong ấn này vận
chuyển…

– Tiên tinh? Tiên mạch?

Diệp Mặc cũng không có cách nào trấn tĩnh lại được, bỗng nhiên đứng dậy nói.

Cái phong ấn đó mặc dù hắn cũng muốn giúp đỡ, nhưng cái này cũng không thể hấp
dẫn hắn cố ý đi một chuyến. Tu sĩ của Tây Tu thành không thể thăng cấp được,
hắn cũng không phải là chúa cứu thế, cái mà hắn muốn lúc này chính là Nam An
châu có phải cũng có một phong ấn như này hay không?

Nhưng bây giờ hắn lại nghe thấy tiên tinh và tiên mạch, cũng không thể nào
nhẫn nhịn được sự kích động của mình. Hắn chỉ dùng một viên tiên tinh là có
thể thăng cấp lên một tầng được, nếu như có nhiều tiên tinh cho hắn, thì sẽ ra
sao? Thêm vào một đoạn tiên mạch nữa thì sao? Đừng nói là hắn, đến tất cả
những người bên cạnh hắn tu luyện cũng làm ít công to rồi.

Thấy Diệp Mặc có chút động lòng, Vương Tà lại khẳng định nói:

– Không sai, chính là tiên tinh, về tiên mạch thì cũng là do Tạ thành chủ suy
đoán.

Đúng vào lúc này, tên chưởng quầy của quán trọ Tây Nguyệt kia lại lần nữa có
chút sợ hãi đứng ở cửa truyền tin vào:

– Tam thần chủ của Thần Thú sơn mạch đến thăm hỏi, hơn nữa còn nói mang đến
đồ mà Diệp đại nhân cần.

Diệp Mặc nghe thấy câu này lập tức mừng rỡ nói:

– Mời vào, nhanh mời vào… Không cần, để tôi đích thân đi đón.

Nói xong Diệp Mặc vội vàng muốn ra ngoài đón Tam thần chủ Giao Hoán Chấn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.