Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn diễn sinh ra từ 'Tam sinh quyết' một hệ thống
trận pháp truyền thừa của riêng mình. Từ giờ hắn hoàn toàn không cần phải đi
nghiên cứu trận pháp của người khác nữa, thông qua trận pháp của người khác
hắn đã thành công tấn cấp bản lĩnh của mình lên tông sư trận pháp cấp chín. Từ
giờ trở đi, hắn đã thực sự là tông sư trận pháp cấp chín, cho dù đối mặt là
trận pháp vĩ đại thế nào, nổi bật thế nào, thì chỉ cần là trận pháp cấp chín
thì đối với hắn cũng chỉ là mây bay mà thôi.
Kinh nghiệm ở Bàn thứ mười sáu trước đó đã nói với hắn, bất cứ trận pháp cấp
tám nào cũng đều không thể ngăn trở hắn được, bởi vì lúc đó hắn là một tông sư
trận pháp cấp tám. Nếu như hắn một lòng muốn thông qua việc nghiên cứu trận
pháp của người khác để thăng cấp, thì ngược lại sẽ khiến hắn bị lạc lối. Đối
với hắn, thì chỉ cần nghiên cứu được thủ pháp bày trận của người khác là có
thể được rồi.
Khi hắn đã thông suốt được điều này, thì bản lĩnh trận pháp của hắn cũng hé ra
một lỗ hổng giữa cấp tám và cấp chín. Hắn liền đứng lên, ném trận kỳ ra ngoài,
hắn muốn thực sự tiến nhập vào hàng ngũ tông sư trận pháp cấp chín.
Sau khi Mông Kỳ thấy Diệp Mặc đã nhìn ra ảo trận, những trận pháp kế tiếp càng
lúc càng không ngăn trở được hắn bao lâu. Cuối cùng, Diệp Mặc còn dùng phần
lớn thời gian tiết kiệm được để thu thập linh thảo, mà ở Bàn thứ mười bẩy đã
có một số linh thảo cấp tám.
Mông Kỳ rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Diệp Mặc:
– Diệp sư huynh, anh đột phá rồi sao?
Diệp Mặc mỉm cười:
– Đúng thế, tôi vừa mới gia nhập vào hàng ngũ tông sư trận pháp cấp chín, cho
nên Bàn thứ mười bẩy đối với tôi đã không còn chút uy hiếp nào nữa. Lúc trước
là do tôi lĩnh ngộ không đúng phương hướng, nếu không thì đã sớm tấn cấp lên
tông sư trận pháp cấp chín rồi.
Mông Kỳ hít một hơi lạnh, không ngờ Diệp Mặc thật sự chỉ cần thời gian ngắn
ngủi như vậy đã thực sự tiến nhập vào hàng ngũ tông sư trận pháp cấp chín rồi,
thế giới này thật sự có người như hắn sao?
Giờ phút này cô đã hoàn toàn quên bản thân còn đang dán sát người trên lưng
Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới lại hỏi:
– Diệp sư huynh, có phải khi anh tiến vào 'La khúc thập bát bàn', thì đã
khẳng định là mình có thể đột phá cấp bậc tông sư trận pháp cấp chín hay
không?
Diệp Mặc lắc đầu:
– Sao có thể thế chứ, tôi kỳ thật không có chút nắm chắc nào, bất quá 'La
khúc thập bát bàn' có chỗ đặc biệt của nó. Đối với việc tôi lĩnh ngộ về trận
pháp có giúp ích rất lớn, tôi nghĩ đây chính là nơi mà môn phái thượng cổ bố
trí để giúp đệ tử lĩnh ngộ trận pháp.
Diệp Mặc cũng không có nói sai, khi hắn tiến vào 'La khúc thập bát bàn' cũng
không nghĩ bản thân có thể đột phá lên trình độ tông sư trận pháp cấp chín.
Nhưng bản thân hắn vẫn còn con bài chưa lật, chính là nếu hắn không thể xuyên
qua Bàn thứ mười tám, thì hắn sẽ tiến vào trong thế giới trang vàng để tìm Kỷ
Bẩm trợ giúp. Nếu Kỷ Bẩm cũng không có cách nào để giúp hắn, thì hắn sẽ trốn
luôn trong Thế giới trang vàng. Chứ nếu để hắn chết uổng trong tay Ung Lam Y
thì hắn tuyệt đối không muốn.
Khi Diệp Mặc cùng Mông Kỳ bước vào Bàn thứ mười tám, thì cảnh tượng trước mắt
nhất thời làm cho cả hai người ngây dại.
Giờ phút này Diệp Mặc và Mông Kỳ đều hiểu ra, nơi bọn họ đang đứng chính là
trên đỉnh núi của 'La khúc thập bát bàn'. Nơi này không có lực đẩy mạnh mẽ
nữa, cũng không có một trận pháp nào cả. Nói cách khác thì 'La khúc thập bát
bàn' chỉ có mười bẩy 'Bàn' mà thôi, nếu người dự thi có thể vượt qua được mười
bẩy 'Bàn' trước đó, thì Bàn thứ mười tám căn bản chỉ là một vật trang trí mà
thôi.
Nếu nhất định phải nói nơi này có một cái trận pháp thì chính là ở giữa đỉnh
núi có một cái linh trận rất lớn. Mà cái linh trận ở giữa này chính là hai cái
linh mạch có linh khí vô cùng nồng đậm.
– Linh mạch cực phẩm…
Mông Kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng, cho dù là chưa từng thấy qua linh mạch cực
phẩm. Thì Mông Kỳ cũng có thể nhận ra được đây là linh mạch cực phẩm.
Diệp Mặc cũng hít một hơi lạnh, đúng là linh mạch cực phẩm, hơn nữa còn là hai
cái. Nhưng làm cho Diệp Mặc rung động nhất, không phải là hai cái linh mạch
cực phẩm này, mà là bên cạnh hai cái linh mạch này còn có hai cái bàn ngọc màu
trắng, trên mỗi chiếc bàn đều đặt một số đồ vật.
Một là chiếc khăn tay nữ giới, một là một khối khoáng thạch mầu lam nhạt. Diệp
Mặc khiếp sợ chính là cái chiếc khăn tay kia khẳng định đã siêu việt hơn loại
chân khí cực phẩm rồi, nói cách khác nó có thể là một kiện tiên khí hạ phẩm.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là kiện tiên khí này là dành cho phụ nữ sử dụng.
Tuy rằng chiếc khăn tay nữ giới không hề tầm thường. Nhưng Diệp Mặc vẫn chú ý
đến khối khoáng thạch màu lam nhạt kia hơn. Một khối khoáng thạch có màu lam
thì sẽ thường làm cho người cầm có cảm giác mát lạnh, nhưng khối khoáng thạch
này lại khiến cho hắn cảm giác được nó vô cùng nóng.
– Đúng là chân khí cực phẩm…
Mông Kỳ kêu lên ở phía sau Diệp Mặc, cô nhìn chằm chằm vào chiếc chiếc khăn
tay nữ giới kia, trong mắt tràn đầy khát vọng. Thế nhưng cô lập tức nhớ tới
bản thân còn đang dán sát trên lưng Diệp Mặc, nên vội vàng nói:
– Diệp sư huynh, mau buông tôi xuống. Nơi này không còn lực đẩy mạnh mẽ kia
nữa.
Diệp Mặc nhanh chóng buông Mông Kỳ ra, căn bản cũng không hề chú ý tới sắc mặt
đỏ bừng của cô. Mà hắn vừa nhìn chiếc khăn kia vừa nói:
– Chiếc khăn tay nữ giới kia tuyệt đối không phải là chân khí cực phẩm, tuy
rằng tôi chưa từng thấy qua tiên khí hạ phẩm nào, nhưng tôi lại có một loại dự
cảm, chiếc khăn tay nữ giới kia chính là một kiện tiên khí hạ phẩm.
– A…
Mông Kỳ vốn đang có chút xấu hổ, nhưng nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì màu đỏ
trên mặt trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại vẻ kinh hãi mà thôi.
‘Tiên khí’, cho dù là một kiện tiên khí hạ phẩm, cũng không phải là người bình
thường có thể có được, nghe nói cho dù là tông môn chín sao thì cũng chỉ có
một số ít tông môn mới có thể có loại tiên khí hạ phẩm này.
– Chiếc khăn tay nữ giới thuộc về cô, còn khoáng thạch màu lam kia thuộc về
tôi.
Diệp Mặc nói không chút do dự. Hắn cảm giác được khối khoáng thạch màu làm kia
có tác dụng rất lớn đối với hắn, tuy là hắn còn chưa biết nó có tác dụng ở chỗ
nào.
Mông Kỳ vội vàng xua tay:
– Tôi không cần, Diệp sư huynh, anh cầm lấy toàn bộ đi, tôi chỉ là đi nhờ
theo anh thôi. Tôi chỉ cần anh dẫn tôi thoát khỏi nơi này, sau đó tôi dùng phá
không phù rời khỏi đại lục Lạc Nguyệt, thi tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Diệp Mặc cười nhạt:
– Cô nghĩ tôi là một kẻ tham lam sao? Hơn nữa chiếc khăn tay kia cũng là dành
cho phụ nữ sử dụng, nếu hai chúng ta đã cùng thấy nó, vậy thì sẽ chia đều. Hai
cái linh mạch cực phẩm kia tôi cũng sẽ lấy đi một cái.
Mông Kỳ lại vội vàng nói:
– Linh mạch tôi cũng không cần, hơn nữa tôi cũng không có cách nào mang nó
đi.
Cô đã đồng ý việc Diệp Mặc cho cô chiếc khăn tay kia, vì cô thực sự thích nó,
nhưng cô cũng không thể nói thành lời được.
Diệp Mặc gật đầu:
– Tôi biết cô không có cách nào mang đi. Mà còn nhất định phải để lại ít nhất
một cái linh mạch ở nơi này.
– Vì sao?
Mông Kỳ nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc khoát tay:
– Chuyện này giải thích thì có hơi phiền toái, dù sao cô cũng chỉ cần biết là
không thể lấy đi được là được rồi.
Diệp Mặc không muốn lấy đi linh mạch, là vì đã có kinh nghiệm ở lần đi đến cấm
địa Băng Thần trước đó rồi. Khi đó hắn lấy đi cái linh mạch cực phẩm ở dưới
linh địa của cấm địa Băng Thần, khiến tất cả trận pháp đều mất đi hiệu lực.
Nếu lần này hắn cũng lấy đi cả hai cái linh mạch kia thì không chừng toàn bộ
tất cả trận pháp của La Khúc thập bát bàn đều sẽ mất đi hiệu lực. Điều này đối
với hắn chính là đi tìm đường chết.
Diệp Mặc vừa lấy đi một cái linh mạch, thì hắn liền cảm giác được có chút gì
đó không đúng. Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đưa chiếc khăn tay cho
Mông Kỳ, sau đó thu hồi khối khoáng thạch màu lam kia, rồi nhanh chóng lấy 'Ô
vân trùy – Thanh Nguyệt' ra.
Mông Kỳ cũng không hỏi vì sao Diệp Mặc lại có thể lấy đi được một linh mạch
cực phẩm. chiếc khăn tay mà Diệp Mặc đưa cho cô thì cô chỉ cần nhìn một chút
đã biết được nó tuyệt đối không phải là một kiện chân khí cực phẩm, mà chắc
chắn là nó có cấp bậc cao hơn hẳn.
Mông Kỳ vừa lên 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt', thì Diệp Mặc liền lấy ra mấy
miếng trận kỳ nhanh chóng bố trí một cái trận pháp ẩn nấp. Trong nháy mắt 'Ô
vân trùy – Thanh Nguyệt' liền lặng yên lao đi không một tiếng động, chỉ giây
lát đã rời xa khỏi đỉnh núi 'La khúc thập bát bàn'.
…
Ngay khi Diệp Mặc vừa lấy đi một cái linh mạch cực phẩm, thì tất cả mọi người
ở hải đảo 'La khúc thập bát bàn' đều cảm nhận được một loạt âm thanh chấn động
‘Rầm rầm’.
– Sao lại thế này?
Trong những tu sĩ đang kinh ngạc ngoài này có một người thốt lên.
Nháy mắt khi trấn động này phát ra, thì những tu sĩ còn lại bên trong 'La khúc
thập bát bàn' đều bị truyền tống ra ngoài. Vượng Thương lại thở phào một hơi,
vì mặc dù hai tu sĩ của Thông Hải Giáo đã đến được Bàn thứ chín, nhưng cũng
chưa thực sự thông qua được, mà đã bị truyền tống ra ngoài rồi.
Bất quá chấn động kia cũng không kéo dài, chỉ một lát là đã yên ổn xuống. Tuy
rằng chỉ chấn động trong thời gian ngắn nhưng cũng khiến cho tất cả các tu sĩ
trong 'La khúc thập bát bàn' bị truyền tống hết ra ngoài, việc này khiến ọi
người có suy nghĩ rằng liệu có phải bên trong 'La khúc thập bát bàn' đã xảy ra
chuyện gì đó không?
Ung Lam Y phát hiện trong số những người bị truyền tống ra ngoài không hề có
Diệp Mặc. Nhất thời khí thế của y liền tăng vọt, lập tức biến ảo ra chân
nguyên bàn tay muốn tóm lấy người cuối cùng bị truyền tống ra khỏi 'La khúc
thập bát bàn', cũng chính là người tiến vào được Bàn thứ mười một Kinh Học
Thành.
Kinh Học Thành đã tiến vào Bàn thứ mười một, cũng có thể nói là tu sĩ duy nhất
vượt qua được Bàn thứ mười vì Diệp Mặc không có lưu lại tên ở Bàn thứ mười cho
nên không hề có tin tức nào của hắn. Ung Lam Y cũng chỉ có thể hỏi duy nhất
một mình Kinh Học Thành đã qua được Bàn thứ mười thôi.
Chỉ là chân nguyên bàn tay của Ung Lam Y còn chưa có chạm được vào Kinh Học
Thành, thì đã gặp một luồng chân nguyên bàn tay khác vươn tới. Hai luồng chân
nguyên va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ ‘Ầm’ thật lớn. Ở giữa nơi va chạm
đã nứt ra thành một cái khe lớn.
– Ung giáo chủ thật là nóng nảy quá, nhưng nếu muốn giương oai trước Thương
Hải Điện chúng tôi thì còn kém một chút.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên. Sau đó có một văn sĩ trung niên đứng lên,
lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ung Lam Y
Ung Lam Y tỉnh táo lại. Y cũng hiểu hành động của mình vừa rồi thực không ổn.
Y có thể làm như vậy với tu sĩ của Hải Tu Minh, nhưng lại không thể làm thế
với tu sĩ của Thương Hải Điện được. Đại điện chủ Kinh Hướng Đông của Thương
Hải Điện tuy rằng tu vi kém hơn y một chút, nhưng cũng chẳng kém hơn bao
nhiêu, cũng là một tu sĩ tu vi Hóa Chân tầng chín.
Kinh Hướng Đông ra mặt hiển nhiên là do người mà y muốn bắt lại chính là con
trai độc nhất của mình, Kinh Học Thành
Sau khi hiểu ra, Ung Lam Y liền thay đổi tư thế, ôm quyền hướng tới Kinh Hướng
Đông nói:
– Kinh huynh, Ung mỗ vừa rồi nóng vội vì muốn báo thù cho con trai, nên mới
có chút mạo phạm. Không biết Kinh huynh có thể hỏi lệnh công tử dùm tôi một
chút xem có thấy Diệp Mặc ở Bàn thứ mười không?
Những người xung quanh nghe được lời nói của Ung Lam Y, lại càng thêm khinh bỉ
Vượng Thương. Vì Thông Hải Giáo sử dụng cùng một thủ đoạn để đối phó với Hải
Tu Minh và Thương Hải Điện, nhưng chỉ có Thương Hải Điện là dám đối chọi lại,
còn Hải Tu Minh thì lại ngoan ngoãn giống như con cháu biết nghe lời vậy.
Vượng Thương đương nhiên biết người xung quanh đang bàn tán cái gì, nhưng y
vẫn giữ nguyên sắc mặt âm trầm, nửa câu cũng không nói ra miệng.
Kinh Hướng Đông nghe được lời Ung Lam Y nói, liền quay đầu lại nhìn con trai
Kinh Học Thành của mình:
– Học Thành, giáo chủ đại nhân đang hỏi con kia, nếu con muốn thì cứ trả lời,
không muốn thì thôi, chúng ta đi.
Ung Lam Y nghe được lời của Kinh Hướng Đông nói, thì sắc mặt liền tức giận đến
xanh mét, nhưng y cũng không thể lấy đây làm cái cớ để khai chiến với Kinh
Hướng Đông được. Vừa rồi chỉ giao thủ qua một chút, thì y đã biết tu vi của
Kinh Hướng Đông cũng không kém y bao nhiêu. Hơn nữa Thương Hải Điện có ba vị
điện chủ, thực lực cũng chỉ kém nhau một chút, cho nên một khi thực sự chiến
đấu, thì y chắc chắn không thể chiếm thế thượng phong.
Kinh Học Thành lúc này mới kịp phản ứng lại, anh ta nghi hoặc nhìn cha mình
rồi lên tiếng hỏi:
– Cha, anh chàng Diệp Mặc kia còn chưa có đi ra sao? Sao có thể như vậy được?
Hắn còn cùng con kết làm bằng hữu trong 'La khúc thập bát bàn' mà.
Kinh Hướng Đông nghe xong lời Kinh Học Thành nói, liền cười ha hả:
– Học Thành, ánh mắt của con thật không tồi, cái tên Diệp Mặc kia thực sự
đáng để kết giao.
Nhìn hai cha con kiêu ngạo kia nói chuyện, sắc mặt Ung Lam Y càng lúc càng
xanh mét, nhưng bản thân y cũng hiểu được là Kinh Học Thành không biết tung
tích của Diệp Mặc.
Sau khi hiểu được điều này, y lập tức nhìn về phía Mông Hàn An, dùng ngữ điệu
băng lãnh mà hỏi một câu:
– Mông phó minh chủ, cô nên biết an nguy của đồ đệ mình chứ, hiện tại tình
hình của nó như thế nào?