Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1190: La khúc thập bát bàn


Diệp Mặc không biết người phụ nữ trung niên xinh đẹp này tốt cuộc là có ý gì,
vì thế hắn cũng im lặng không nói.

Sau khi người phụ nữ trung niên xinh đẹp khích lệ Diệp Mặc vài câu, bỗng nhiên
lại đổi đề tài:

– Nghe nói khi cậu luyện khí ở ngoài kia, đã đưa ra điều kiện để luyện khí là
tung tích của mấy loại linh thảo mà bản thân đang cần tìm kiếm phải không?

Diệp Mặc nhẹ nhàng đáp lời:

– Đúng vậy, một vị trưởng bối của vãn bội cần có 'Tiên khuyên hoa', tuy vãn
bối biết hầu như loại linh thảo này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, rất khó
có thể gặp được, nhưng vãn bối vẫn muốn tìm hiểu một chút. Cho dù là không thể
tìm thấy thì trong lòng cũng có chút thanh thản.

Đến lúc này, Diệp Mặc cũng không cần che giấu ý định muốn tìm 'Tiên khuyên
hoa' nữa.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp mỉm cười, cũng không châm chọc việc Diệp Mặc
không biết tự lượng sức, mà chỉ nói:

– 'Tiên khuyên hoa' xác thực là có truyền thuyết kể lại, cũng chưa có người
nào có được nó. Nhưng thật ra tin tức của 'Tiên khuyên hoa' thì lại có một
chút, đương nhiên hầu hết các tin tức này đều là giả…

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại.

Trong lòng Diệp Mặc lập tức vui vẻ, vội vã đứng lên khom người thi lễ rồi nói
với người phụ nữ trung niên xinh đẹp:

– Thỉnh cầu chị Mông giúp đỡ, nếu có việc cần đến vãn bối, vãn bối nguyện sẽ
cố gắng hết sức mình.

Hắn đương nhiên biết người phụ nữ trung niên xinh đẹp này cố ý chỉ nói nửa câu
là có ý gì, rõ ràng là đang muốn trả giá. Thế nhưng hắn cũng không quan tâm
nhiều, chỉ cần có thể giúp được Kỷ Bẩm tiền bối, cho dù là hắn có thiệt thòi
một chút cũng không sao.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp gật đầu, cũng không nói ra tin tức của 'Tiên
khuyên hoa', mà lại hỏi Diệp Mặc một câu:

– Cậu có phải là một đại sư trận pháp cấp sáu không?

Diệp Mặc biết mình đã sớm vượt qua cảnh giới đại sư trận pháp rồi, lúc này bản
thân đã là tông sư trận pháp cấp tám, nếu như bản thân có thêm thời gian, thì
không chừng đã có thể tấn cấp lên tông sư trận pháp cấp chín rồi.

Thế nhưng Diệp Mặc biết hắn cũng không cần phải nói ra việc bản thân là tông
sư trận pháp cấp tám, bởi vì chỉ cần là một đại sư trận pháp cấp sáu là đủ
rồi. Trước đó người phụ nữ trung niên xinh đẹp cho rằng hắn là đại sư trận
pháp cấp sáu, hiện giờ còn hỏi lại hắn, hiển nhiên việc hắn là một đại sư trận
pháp trong giao dịch này là một điểm lợi thế.

Đối với cái địa phương xa lạ này. Diệp Mặc cảm giác mình nên bảo lưu lại một
chút thực lực. Vì thế khi nghe người phụ nữ trung niên xinh đẹp nói, Diệp Mặc
cũng không có phản đối, mà chỉ gật đầu:

– Đối với trận pháp cấp sáu, thì vãn bối coi như là tinh thông.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp cũng không hiểu được ẩn ý trong câu nói kia,
cô chỉ thấy Diệp Mặc đã thừa nhận bản thân là một đại sư trận pháp thì đã lập
tức vui vẻ mà gật đầu:

– Vậy thì tốt rồi, xem ra vận khí của Hải Tu Minh tôi cũng rất tốt.

Rồi cô lại lập tức hỏi lại:

– Trên người của cậu vẫn không có khí tức của nước biển. Vậy chắc cậu không
phải là một tu sĩ của Vô Tâm Hải. Hơn nữa cốt cách trẻ trung, khí tức tinh
thần nồng hậu, chắc cũng không vượt quá một trăm tuổi, thậm chí có thể mới chỉ
khoảng ba bốn mươi tuổi mà thôi. Một tu sĩ bình thương mà có thể tu luyện tới
tu vi Ngưng Thể hậu kỳ ở độ tuổi này, hơn nữa còn là một song hệ đại sư trận
pháp và luyện khí nữa, Mông Hàn An tôi quả thật là chưa từng thấy qua…

Trong lòng Diệp Mặc cả kinh. Cái người phụ nữ trung niên xinh đẹp tên Mông Hàn
An này thật sự là quá lợi hại rồi, ngay cả tuổi thật của mình cũng có thể thấy
được. Tuy cô không có nói chính xác ra là mình bao nhiêu nhưng cũng không sai
lệch là mấy.

Cô gái trẻ tuổi đứng ở phía sau người phụ nữ trung niên xinh đẹp cũng dùng ánh
mắt đầy kinh hãi mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, nàng vốn chỉ nghĩ Diệp Mặc
không vượt quá một trăm tuổi thỉ cũng phải gần đến rồi. Nhưng nghe sư phụ nói,
thì đối phương không ngờ chỉ có ba bốn mươi tuổi, điều này sao có thể được? Lẽ
nào thật sự có tu sĩ chỉ ba bốn mươi tuổi đã đạt được tu vi Ngưng Thể?

(Lời DG: Nàng ơi, nếu nàng biết hắn còn là Đan Vương thất phẩm, tông sư trận
pháp cấp tám nữa thì liệu nàng có say mê mà tự nguyện hiến thân không hé hé)

Thấy Diệp Mặc gật đầu, người phụ nữ trung niên xinh đẹp hài lòng nói:

– Cậu có thể tới Lăng Đảo, hẳn là đã biết thế lực Tam Hải ở ngoại hải Vô Tâm
Hải rồi chứ?

Diệp Mặc tiếp tục gật đầu, không nói gì

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp tên Mông Hàn An tiếp tục nói:

– Kỳ thực ba thế lực Tam Hải ở ngoài Vô Tâm Hải, cũng khá đoàn kết, nhưng
chẳng qua là chỉ ở những lúc ‘Thú triều’ tấn công mà thôi.

– Biên giới của Vô Tâm Hải tuy rằng rộng lớn. Nhưng phần lớn các tài nguyên
tu luyện đỉnh cấp đều tập trung ở một hải đảo, hải đảo đó tên là Phượng Khúc
Đảo. Diện tích của Phượng Khúc Đảo rộng đến mấy trăm vạn dặm, bên trong đầy
rẫy linh thảo, hơn nữa còn là rất nhiều loại linh thảo cao cấp. Phượng Khúc
Đảo vẫn luôn nằm giữa Tam Hải, cho nên vẫn là nơi mà Tam Hải cùng nhau nhau
thu thập linh thảo cao cấp. Thế nhưng Phượng Khúc Đảo cứ năm mươi năm mới có
thể đi vào một lần, hơn nữa tu sĩ có thể tiến lên đảo chỉ có thể là tu sĩ Trúc
Cơ, đồng thời còn hạn chế số lượng.

Mông Hàn An nói tới đây, lại nhìn Diệp Mặc:

– Diệp đại sư, tôi nghĩ cậu hẳn là đã hiểu được ý của tôi, mỗi lần Tam Hải
chúng tôi tiến vào Phượng Khúc Đảo thu thập linh thảo đều bị hạn chế số lượng
người tiến vào, nếu như có thể có nhiều người đi vào, vậy thì linh thảo thu
thập được đương nhiên nhiều hơn và ngược lại.

Diệp Mặc nghi hoặc:

– Vậy nhân số của Tam Hải tiến vào Phượng Khúc Đảo không giống nhau sao?

Chỉ cần là tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, Diệp Mặc tin tưởng đối với thế lực Tam Hải
mà nói thì muốn có bao nhiêu người thì có thể có bấy nhiêu người. Loại chuyện
này thì có cái gì mà phải tranh luận.

Mông Hàn An thở dài:

– Vốn việc phân phối số lượng người, Hải Tu Minh chúng tôi rất tán thành.
Phượng Khúc Đảo vốn có trận pháp bảo vệ rất lợi hại do tu sĩ thượng cổ lưu
lại. Mỗi năm mươi năm trôi qua, thì tối đã có thể có một trăm tu sĩ Trúc Cơ
tiến vào. Ba nhà chúng tôi mỗi nhà có ba mươi ba người, nhưng lại dư ra một
chỗ, mà ai cũng không muốn bị thiệt.

Diệp Mặc không còn gì để nói, thọ mệnh của một tu sĩ luôn dài hơn bình thường,
lần này nhà kia được đi nhiều hơn một người, lần sau lại đến nhà khác nhiều
hơn một người không phải là được sao.

Mông Hàn An cũng không để ý việc Diệp Mặc suy nghĩ cái gì, vẫn tiếp tục giải
thích:

– Sau này giáo chủ Ung Lam Y của Thông Hải Giáo lại cho rằng thực lực của
Thông Hải Giáo là mạnh nhất, nên phải có được nhiều người hơn. Nhưng Hải Tu
Minh chúng tôi và Thương Hải Điện lại không đồng ý như vậy, cuối cùng chúng
tôi quyết định dùng phương thức so đấu để chọn ra nhà nào được nhiều người
tiến vào Phượng Khúc Đảo. Đạt được hạng nhất thì có thể có năm mươi người để
tiến vào Phượng Khúc Đảo, hạng nhì có ba mươi và cuối cùng chỉ có thể có hai
mươi người tiến vào Phượng Khúc Đảo mà thôi.

Diệp Mặc chợt hiểu ra, hắn nghi hoặc nhìn Mông Hàn An rồi hỏi:

– Chị Mông, ý của chị là muốn tôi đại biểu cho Hải Tu Minh để tham gia thi
đấu sao?

Mông Hàn An gật đầu:

– Đúng thế, tôi chính là có ý này. Hải Tu Minh của tôi đã liên tục ba lần xếp
hạng ba rồi, số lượng linh thảo thu thập được là ít nhất. Cho dù là tu sĩ
thiên tài cũng cần phải có linh thảo cao cấp mới có thể bồi dưỡng ra được. Bởi
vì mỗi lần tiến nhập Phượng Khúc Đảo thì Hải Tu Minh của tôi luôn có số lượng
người ít nhất, vì thế số lượng linh thảo cao cấp thu thập được cũng là ít
nhất, cho nên sự chênh lệch về thực lực giữa ba nhà đã dần dần rõ rệt.

Trong lòng Diệp Mặc vẫn đang suy nghĩ về cái Phượng Khúc Đảo kia, hắn nghe ý
của Mông Hàn An thì cái Phượng Khúc Đảo kia thậm chí có cả linh thảo cấp tám,
đây chính là một chuyện rất tốt, cho dù là ở Vẫn Chân Điện thì hắn cũng không
tìm được linh thảo cấp tám. Phượng Khúc Đảo này năm mươi năm mới mở ra một
lần, có chút giống với 'Sa nguyên dược cốc'. Hơn nữa ý của Mông Hàn An là đẳng
cấp linh thảo trong Phượng Khúc Đảo còn cao hơn 'Sa nguyên dược cốc' nhiều.

Mông Hàn An thấy Diệp Mặc thất thần, thản nhiên cười nói:

– Diệp đại sư là tu vi Ngưng Thể hậu kỳ, còn là một đại sư trận pháp. Nếu như
cậu có thể giúp chúng tôi đạt được hạng nhì trong khi so đấu, thì chúng tôi sẽ
có thêm mười chỗ trong danh sách, và tôi hứa sẽ tặng cho cậu một viên 'Côn
thừa đan'.

Diệp Mặc đâu thèm để ý đến một viên 'Côn thừa đan', bản thân hắn là một Đan
Vương thất phẩm, hắn đã có đủ linh thảo để luyện chế cả một lò 'Côn thừa đan'.
Chỗ linh dược đó là quà cảm tạ ngày trước hắn ở Đan Thành giúp các môn phái
luyện chế đan dược. Tuy nói là miễn phí luyện đan, nhưng không một đại môn
phái nào có thể thiếu tầm nhìn như vậy, sao có thể để ột Đan Vương thất phẩm
miễn phí hoàn toàn việc luyện đan cho bọn họ chứ.

Vì thế nếu hắn muốn có 'Côn thừa đan' thì chỉ cần mang lò ra luyện chế một
chút là được rồi. Nhưng Diệp Mặc vẫn nói lời cảm tạ:

– Vậy thì xin đa tạ chị Mông.

Mông Hàn An thấy biểu hiện bình thản của Diệp Mặc sau khi nghe thấy 'Côn thừa
đan', thì trong lòng liền có chút kinh ngạc. Nếu là một tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ
khác biết mình sẽ nhận được thù lao là một viên 'Côn thừa đan', thì nhất định
sẽ vô cùng kinh hỉ. Sao có thể bình thản giống như Diệp Mặc chứ?

Cũng may cô cũng không có suy nghĩ nhiều, liền nói thẳng:

– Lần này Tam Hải so đấu với phương thức là hạn chế tu sĩ trong vòng trăm
tuổi, địa điểm là một hòn đảo phụ cận Phượng Khúc Đảo gọi là 'La khúc thập bát
bàn'.

Không đợi Diệp Mặc lên tiếng hỏi, Mông Hàn An liền tự mình giải thích luôn:

– 'La khúc thập bát bàn' tuy là một cái tên, nhưng không có bất cứ quan hệ
nào với Phượng Khúc Đảo. Nhưng lại có vài điểm tương đồng, thứ nhất 'La khúc
thập bát bàn' quanh năm ẩn trong sương mù, chỉ khi nào Phượng Khúc Đảo mở ra,
thì nó mới lộ ra theo. Thứ hai là bên trong 'La khúc thập bát bàn' có rất
nhiều trận pháp. Đoán chừng cũng là do tu sĩ thượng cổ bố trí. Không chỉ thế,
mỗi một trận pháp trong 'Thập bát bàn' cũng không hề tầm thường, mà càng đi về
phía sau càng là trận pháp đẳng cấp cao. Trận pháp càng cao cấp, thì tu sĩ
tiến vào 'Thập bát bàn' càng có nguy cơ tử vong cao, nếu vận khí tốt thì có
thể sẽ may mắn được truyền tống ra ngoài.

Diệp Mặc bỗng nhiên lại nhớ tới 'Mười hai bậc Đan Vương' trong đại hội Đan
Vương ở Đan Thành. Thế nào mà nghe lại thấy giống nhau thế nhỉ?

Mông Hàn An đột nhiên nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Cậu hẳn là tu sĩ tới từ Nam An Châu, vậy thì chắc đã nghe nói qua 'Mười hai
bậc Đan Vương' rồi chứ.

Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, hắn còn tưởng rằng Mông Hàn An biết được suy nghĩ
của hắn nữa chứ, nhưng hắn để ý một chút thấy Mông Hàn An cũng không phải là
biết được suy nghĩ của hắn, lúc này mới thở pháo nhẹ nhõm một hơi rồi gật đầu:

– Đúng vậy chị Mông, tôi tới từ Nam An Châu, và cũng đã nghe nói qua 'Mười
hai bậc Đan Vương'.

Trong lòng vẫn thầm nói “Tôi không chỉ nghe nói qua, mà còn lên tới 'Đan bậc'
thứ mười nữa kìa”

Mông Hàn An gật đầu:

– Nghe nói 'Mười hai bậc Đan Vương' là do một tiên khí sư thượng cổ căn cứ
vào 'La khúc thập bát bàn' mà luyện chế ra thành một tiên khí hạ phẩm…

– Cái gì?

Diệp Mặc sợ hãi kêu lên một tiếng. Hắn vẫn nghĩ rằng 'Mười hai bậc Đan Vương'
là do một tông sư trận pháp vô cùng khủng bố bố trí ra mục đính chính là để sử
dụng trong đại hội Đan Vương. Không ngờ rằng 'Mười hai bậc Đan Vương' lại là
một kiện pháp bảo, hơn nữa còn là một tiên khí hạ phẩm.

Mông Hàn An cười nhẹ một tiếng:

– Chuyện này không chỉ là cậu không biết, ngay cả Đan Thành cũng có rất nhiều
người không biết, không có gì là kỳ quái cả. Rất nhiều người thậm chí còn cho
rằng 'La khúc thập bát bàn' cũng là một tiên khí, nhưng sự thực thì lại chứng
minh rằng 'La khúc thập bát bàn' thật sự là một hải đảo, chứ không phải là
tiên khí được luyện chế ra, những trận pháp được bố trí trên đó cũng là do các
tu sĩ thượng cổ cố ý lưu lại để cho các đệ tử thiên tài dùng để thử luyện và
tỷ thí.

Diệp Mặc trầm giọng:

– Chị Mông, ý chị là muốn tôi đại biểu cho Hải Tu Minh so đấu trên 'La khúc
thập bát bàn'?

Mông Hàn An nói với vẻ áy náy:

– Đúng vậy, bởi vì tu sĩ ngoài trăm tuổi không thể tiến vào 'La khúc thập bát
bàn'. Nếu cố tình tiến vào thì nhẹ sẽ bị truyền tống ra, nặng thì sẽ lập tức
tử vong. Chỉ có những tu sĩ trong vòng chưa đến trăm tuổi mới có thể tiến vào
'La khúc thập bát bàn'. Cậu vốn có độ tuổi phù hợp, hơn nữa còn là một đại sư
trận pháp cấp sáu, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là có thể đi qua
‘Cửu bàn’. Chỉ cần như vậy là Hải Tu Minh của tôi đã chắc chắn giành được vị
trí thứ hai rồi. Tuy rằng tu vi của cậu ở trong số những người tham gia so đấu
không tính là cao, nhưng bản lĩnh trận pháp của cậu có thể bù đắp được…

– Cái gì?

Diệp Mặc lại một lần nữa chấn kinh, bản thân đã là tu vi Ngưng Thể tầng bảy
rồi, chẳng lẽ trong vòng trăm tuổi còn có thiên tài vượt trên tu vi Ngưng Thể
tầng tám sao? Điều này hắn tuyệt đối không tin tưởng. Ở Nam An Châu tu sĩ
trong vòng trăm tuổi có thể tu luyện đến Ngưng Thể cũng đã vô cùng hiếm hoi
rồi, càng không cần nói đến Ngưng Thể hậu kỳ. Cho dù là tu sĩ thiên tài của Vô
Tâm Hải có nhiều như lá thì cũng tuyệt đối không thể có khả năng này.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.