Tuy rằng 'đại đỉnh tám cực' rất cường đại, thế nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy một
chút áp lực. Lực hút cường đại của cái đầm lầy này thực rất kỳ quái, tựa hồ
như không thời khắc nào không tồn tại, hắn một bên phải chiến đấu cùng 'Văn
xà', một bên lại phải chống lại lực hút của đầm Chu Hà. Ai biết được một khi
mà bị hút vào thì sẽ ra sao?
Ầm, ầm, ầm. . . .
Những tia nước đen thùi vẫn được 'Văn xà' phóng ra va chạm với đại đỉnh tám
cực, liên tục phát ra những âm thanh nặng nề, lần này Diệp Mặc không chút do
dự mà xuất ra 'Huyễn vân trận sát đao'. Hắn không muốn tiếp tục mất thời gian
chiến đấu cùng 'Văn xà' này nữa, vì ở đây hắn có chút cảm giác không ổn.
Diệp Mặc xuất ra 'Huyễn vân trận sát đao' là có ý muốn vây khốn 'Văn xà', sau
đó dùng một chiêu giết chết nó.
Con 'Văn xà' tựa hồ như cảm giác được Diệp Mặc không phải là một tu sĩ dễ bắt
nạt, ngay sau khi thất bại ở lần tấn công vừa rồi liền xoay người bỏ chạy,
thậm chí đến đao quang của Tử Đao cũng không quan tâm, để 'Tử Đao bổ ra mấy
vệt máu nửa thước sâu.
Diệp Mặc không đuổi kịp, con 'Văn xà' này trốn quá nhanh, nếu như nó chậm hơn
một chút nữa, chờ khi 'Huyễn vân trận sát đao' hình thành thì nó có trốn cũng
không thoát được.
Diệp Mặc cũng không có tâm tình để đuổi theo con 'Văn xà', huống chi Diệp Mặc
biết, coi như là hắn có đuổi theo 'Văn xà' vào trong để giết nó thì cũng không
phải là chuyện đơn giản.
Diệp Mặc ngừng lại, vừa rồi đánh với 'Văn xà' một trận, khiến ùi hương của
dược liệu hoàn toàn biến mất. Lúc này hắn hoàn toàn không biết được mùi hương
của dược liệu là từ nơi nào tới.
Trước mặt là vùng đầm lầy mênh mông vô bờ, không có chút dấu vết nào của linh
dược, hiện tại không có cái mùi vị gì của dược liệu, mà chỉ thỉnh thoảng có
mùi hôi thối của vùng đầm lầy, và còn có cái lực hút kỳ quái không ngừng tăng
lên.
– Ngụy Thông, Cậu xác định tên kia là Diệp Mặc?
Lúc này ở một nơi không xa trấn Mãng Sơn, một gã tu sĩ Hư Thần đỉnh đang nhìn
chằm chằm vào một gã tu sĩ Kim Đan trung kỳ hỏi, bên cạnh còn một gã nữa cũng
là tu sĩ tu vi Hư Thần.
Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ lập tức trả lời:
– Vãn bối không dám nói dối, vãn bối tin rằng cái tên râu ria đi vào trấn
Mãng Sơn chính là Diệp Mặc. Vãn bối đã gặp qua Diệp Mặc một lần, tuy rằng hắn
sử dụng pháp bảo ẩn nấp, thế nhưng vãn bối dự cảm đó chính là hắn.
– Vậy hiện tại hắn ở đâu?
Tên tu sĩ Hư Thần gật đầu hỏi tiếp. giọng nói trở nên hòa hoãn rất nhiều, hiển
nhiên đây là đáp án của tên tu sĩ họ Ngụy khiến y rất thỏa mãn.
– Hắn và vài tên tu sĩ Trúc Cơ nghị luận trên lầu Linh Tức ở trấn Mãng Sơn
một hồi, sau đó lại rời khỏi trấn Mãng Sơn đi đến đầm Chú Hà.
– Ừ, tốt lắm, Cậu có thể đi rồi.
Tên tu sĩ Hư Thần đỉnh này nói xong liền phất tay một cái, một mồi lửa đã đem
Ngụy Thông bao trùm tiêu diệt.
– A….
Vốn nghĩ rằng qua việc cung cấp tin tức của Diệp Mặc thì vừa có thể báo thù
Diệp Mặc, tiện thể còn có thể nhận được chút chỗ tốt, Ngụy Thông căn bản cũng
không nghĩ tới là mình lại có cái kết cục này.
Nhìn Ngụy Thông nhanh chóng bị đốt thành tro, tên tu sĩ Hư Thần còn lại có
chút kỳ quái mà lên tiếng hỏi:
– Kim sư huynh, làm sao anh biết tên Ngụy Thông này có thể biết được hướng đi
của Diệp Mặc?
Vị trưởng lão Hư Thần lạnh lùng cười nói:
– Tên Diệp Mặc này gian trá như quỷ, muốn ở bọn họ ngăn chặn hắn là tuyệt
không khả năng của. Hơn nữa ở Đan Thành, với địa vị của hắn cũng không cho
phép những người không có quan hệ ở gần với nơi ở của hắn. Cũng may hắn lúc
trước thu con Nhóc Cận Chỉ Hằng kia làm đồ đệ, đã đắc tội với vài tên tu sĩ,
mà Ngụy Thông này là một trong số đó.
– Lúc đó Diệp Mặc ỷ vào cường thế, cưỡng chế lấy lại tiểu viện gán nợ sắp
thuộc về mấy người Ngụy Thông, còn đuổi mấy người Ngụy Thông đi. Ta chỉ tìm
được có một mình Ngụy Thông, còn mấy tên kia không biết đã đi đâu rồi. Lúc ta
tìm được tên Ngụy Thông này, hắn chỉ nói là có thể sẽ tìm ra Diệp Mặc, cũng
không có khẳng định là Diệp Mặc sẽ đến Đại Chú Sơn. thế nhưng chắc hắn cũng
biết được gì đó, nên ở Đại Chú Sơn há miệng chờ sung, không ngờ rằng thật sự
là hắn lại thành công.
Tên tu sĩ Hư Thần trung kỳ kia kinh ngạc thốt lên:
– Như vậy mà cũng được sao?
Tên tu sĩ Hư Thần được gọi là Kim sư huynh gật đầu:
– Ngụy Thông tuy là không biết Diệp Mặc đi tới Đại Chú Sơn có chuyện gì, vì
thế hắn cũng không dám khẳng định, tôi cho hắn một trăm ngàn linh thạch thượng
phẩm, lại nói nếu hắn tìm được tung tích của Diệp Mặc, thì sẽ cấp thêm cho hắn
một viên 'Thảo Hoàn Đan' nữa. Vì thế hắn vẫn ở lại chỗ này, sau khi tìm được
tung tích của Diệp Mặc, thì lập tức nói cho ta biết.
Dừng một chút, giọng nói của tên trưởng lão Hư Thần càng âm lãnh:
– Bất luận tên Diệp Mặc kia tới đó làm cái gì, ta đều phải câu hồn hắn luyện
phách. Dám giết đệ tử Sài Không của ta, nếu như ta không giết hắn, thì Kim
Khải Ti ta cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Địa Ma Tông nữa.
Tên tu sĩ Hư Thần trung kỳ gật đầu:
– Nếu như hắn vẫn ở lại trong Đan Thành, chúng ta thật ra không có cách nào
để giết được hắn, nếu hắn đã đi ra rồi, đó chính là tự gây nghiệt. Kim sư
huynh chúng ta nhanh đi ngay bây giờ thôi.
Tên Kim sư huynh gật đầu:
– Trên người Diệp Mặc có hai loại mồi lửa kỳ dị , vạn nhất rơi vào tay Lôi
Vân Tông, vậy đâu còn phần cho Địa Ma Tông của ta nữa. Đi thôi
Thân hình hai người chỉ chợt lóe lên, liền biến mất tại trấn Mãng Sơn, chỉ
không đến một canh giờ thì đã đến gần với đầm Chú Hà rồi.
Lúc này ở ngay bên ngoài đầm Chú Hà, Lễ Tế Lỗi cau mày:
– Anh Lỗ, anh Đoàn, tôi thấy cái tên họ Ninh này chết chắc rồi, mấy ngời
chúng ta đã đợi cả canh giờ rồi, chúng ta nên đi về trước, sau sẽ lại tìm
người khác đến.
Đoàn Diệc Thái thở dài một tiếng:
– Chỉ có thể làm vậy mà thôi, thật không biết tên kia làm sao mà sống được
tới bây giờ, sao mà lại có cách làm việc ngu ngốc đến thế. Chỉ sợ là hắn chưa
bao giờ thấy qua thứ tốt, cho nên chỉ cần một chút mùi dược liệu đã làm cho
đầu hắn nóng lên rồi.
– Tên họ Ninh mà các cậu đang nói có phải là một tên râu rậm không?
Đột nhiên có một thanh âm xuất hiện ở bên tai của Đoàn Diệc Thái.
Ba người Đoàn Diệc Thái lập tức kinh hoàng quay đầu nhìn lại, liền thấy được
phía sau họ không biết đã có hai người đến từ lúc nào, hơn nữa bọn họ đều
không thể nhìn ra được tu vi của hai người này.
Coi như là thằng ngốc, ba người Đoàn Diệc Thái cũng biết tu vi của bản thân
không thể so sánh với hai người này.
Đoàn Diệc Thái lập tức khom người kính cẩn đáp:
– Hồi báo hai vị tiền bối, tên Ninh Tiếu Ma đúng là một người râu rậm, hắn và
chúng tôi hẹn trước cùng nhau tiến vào đầm Chú Hà này tìm kiếm linh thảo, thế
nhưng hắn lại tự mình chạy vào trước rồi, thậm chí cũng không thèm nói với
chúng tôi một câu. Chúng tôi vẫn ở chỗ này đợi hắn đến tận bây giờ, thế nhưng
vẫn không thấy hắn trở ra, tôi sợ là hắn đã dữ nhiều lành ít rồi.
Không thể không nói Đoàn Diệc Thái rất biết tùy cơ ứng biến, chỉ mấy câu nói
đã kể lại rõ ràng rành mạch, không chút nào lắp bắp.
– Hắn đi về phía kia sao?
Tên tu sĩ không có nói gì, mà lại hỏi thêm một câu.
Cho dù là Đoàn Diệc Thái cũng có chút khẩn trương, bởi vì câu hỏi của tên tu
sĩ kia căn bản không có bất kỳ biểu tình gì, giọng nói giống như là biến y
thành một kẻ đã chết vậy. Khiến Đoàn Diệc Thái không thể thong dong như vừa
rồi nữa, chỉ có thể chỉ về hướng đông nói với giọng kính cẩn:
– Vâng thưa tiền bối, hắn đi chính là hướng kia.
Không đợi y trả lời hết câu hỏi, tên tu sĩ kia đã đánh ra ba hỏa cầu, ba người
Đoàn Diệc Thái căn bản là không kịp phản ứng đã bị hóa thành tro rồi.
Hiển nhiên hai tên này chính là hai gã tu sĩ Hư Thần của Địa Ma Tông đang truy
sát Diệp Mặc, bọn họ lúc này càng thêm xác định người mà Ngụy Thông nói chính
là Diệp Mặc. Bởi vì hắn dùng tên giả họ Ninh, mà vợ của hắn là Ninh Khinh
Tuyết cũng họ Ninh.
Diệp Mặc lúc này đang có một vấn đề rất khó hiểu, chính là hắn đã đi vào gần
ngàn dặm trong vùng đầm lầy rồi, theo lý thuyết thì không có loại linh thảo
nào có thể tỏa mùi hương đến cả ngàn dặm cả? Lẽ nào thật sự là tiên thảo sao?
Vừa nghĩ tới tiên thảo, trong lòng Diệp Mặc lại nóng lên, vấn đề then chốt
chính là tiếp tục tìm kiếm hay là ở lại chỗ này chờ đợi mùi hương tỏa ra lần
nữa.
Nếu như là ở đây chờ thì cũng không thể biết được liệu có phát sinh thêm cái
chuyện gì trong vùng đầm lầy này không? Hơn nữa ở đây còn có một lực hút cường
đại, với cả cái loại mùi này cũng không dễ ngửi chút nào. Có lẽ nên tiến nhập
vào trong thế giới trang vàng để chờ thì hơn.
Thế nhưng coi như là ở đây không có những tu sĩ khác, Diệp Mặc cũng không muốn
tùy tiện đi vào thế giới trang vàng, đó chính là con bài chưa lật lớn nhất của
hắn, một khi thế giới trang vàng bị người khác biết được, hắn thậm chí ngay cả
nơi đặt chân cũng không có nữa. Hắn không thể giống như Sở Cửu Vũ, cũng không
trâu bò như Sở Cửu Vũ. Chỉ khi nào đến giữa ranh giới sống chết thì hắn mới có
thể dùng đến thế giới trang vàng.
Khi mà Diệp Mặc lo lắng là ở đây đợi đến ngày mai, hay là trở lại ngoại vi
vùng đầm lầy để chờ, thì liền có hai luồng thần thức cường đại quét đến.
– Tu sĩ Hư Thần?
Toàn thân Diệp Mặc toát ra mồ hôi lạnh, lập tức lấy ra 'Tử Đao', thiêu đốt một
ngụm tinh huyết, không chút nghĩ ngợi, liền chạy thật nhanh đến chỗ sâu nhất
trong vùng đầm lầy, thậm chí không kịp phát động cả ngũ hành độn pháp.
Tu sĩ Hư Thần tìm tới đây, hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt. Bất luận
đối phương có đúng là tìm đến hắn hay không, thì hắn cũng đều không muốn gặp
mặt.
Diệp Mặc nhanh chóng lao đi hai trăm dặm, liền thấy được một cảm giác trắc
trở, lực hút của đầm lầy khiến hắn không thể nào đi nhanh hơn.
Cảm nhận được bản thân đã tạm thời thoát ly được khỏi phạm vi thần thức phía
sau, Diệp Mặc cũng không cần suy nghĩ, liền trực tiếp tiến vào Thế giới trang
vàng, để Thế giới trang vàng chìm vào sâu dưới vùng đầm lầy.
Hắn biết rõ, nếu như tiếp tục trốn, chỉ trong chốc lát, hắn lập tức sẽ lại bị
thần thức của tu sĩ Hư Thần chú ý đến. Lúc trước hắn thiêu đốt tinh huyết lao
ra khỏi phạm vi thần thức của tu sĩ Hư Thần kia, một khi bị thần thức của tu
sĩ Hư Thần kia thấy được lần nữa, thì hắn khẳng định sẽ không dễ dàng thoát
khỏi phạm vi thần thức của tu sĩ Hư Thần đó nữa.
– Tìm được hắn rồi, có thể đi vào đến đây, hiển nhiên là không phải một tu sĩ
Trúc Cơ, nhất định chính là Diệp Mặc không thể nghi ngờ, tên Ngụy Thông kia
chết cũng không vô ích rồi.
Tên tu sĩ Hư Thần họ Kim sau khi đảo thần thức qua Diệp Mặc, lập tức cười lạnh
một tiếng.
Tên tu sĩ Hư Thần còn lại gật đầu, vừa định dùng tốc độ lao tới chỗ Diệp Mặc
để ngăn hắn lại, nhưng phát hiện ra Diệp Mặc chỉ trong nháy mắt đã đẩy nhanh
tốc độ, đảo mắt đã thoát khỏi phạm vi thần thức của họ rồi.
– A…
Tên tu sĩ Hư Thần trung kỳ kia ‘A’ một tiếng, hiển nhiên có chút kinh ngạc với
tốc độ của Diệp Mặc.
Tên tu sĩ Hư Thần đỉnh thản nhiên lên tiếng:
– Không cần kinh ngạc, vừa rồi hắn đã thiêu đốt một ngụm tinh huyết, tuy rằng
đã trốn được khỏi thần thức của chúng ta, đây chẳng qua là uống rượu độc để
giải khát mà thôi. Ở đầm Chú Hà, hắn làm như vậy chính là muốn chết, chúng ta
chỉ cần đi nhanh hơn một chút, không đến nửa nén hương là có thể tìm được hắn
rồi.
Thời gian nửa nén hương rất nhanh qua đi, rồi cả một nén hương cũng đã cháy
hết, hai tên tu sĩ Hư Thần ngừng lại. Sắc mặt tên tu sĩ Hư Thần đỉnh có chút
quái dị, lão không thể ngờ được Diệp Mặc đã thực sự chạy thoát rồi.
– Hắn chạy thoát rồi sao? Lẽ nào hắn có bí pháp chạy trốn hay là có bùa chú
cao cấp?
Sắc mặt tên tu sĩ Hư Thần trung kỳ cũng không tốt chút nào.
Tên tu sĩ Hư Thần đỉnh họ Kim lắc đầu:
– Nếu như hắn có bí pháp chạy trốn và bùa chú cao cấp, thì sẽ không tự thiêu
đốt tinh huyết của mình, tôi đoán là hắn có một phương pháp ẩn nấp cực kỳ inh.
Thật giống như khi hắn rời khỏi Đan Thành vậy, ai cũng nghĩ là hắn đã bế quan,
trên thực tế hắn đã tới đầm Chú Hà rồi.