Lúc này trên thảo nguyên chỉ có một mình Diệp Mặc. Hắn lấy ra địa đồ bằng da
do nữ tu kia đã đưa cho hắn lúc trước.
Địa đồ vẽ rất tỉ mỉ, tuy nhiên lại không xác định rốt cuộc Khổ Trúc ở trên
tầng thứ mấy. Điều này khiến Diệp Mặc cảm thấy rất phiền não. Đối với hắn mà
nói, cho dù trong Vẫn Chân Điện có cái gì cũng không cần. Chỉ cần tìm được Khổ
Trúc, xem như hắn đã thành công.
Nhưng sự buồn phiền của Diệp Mặc không chỉ dừng tại đây. Hắn căn bản không
biết phải tới chỗ nào mới đến được tầng hai.
Xem ra chỉ có thể đi kiểm tra hết từng tầng một. Chỉ cần tìm được cảnh tượng
giống như trên bản đồ, mới có thể tìm được chỗ cất dấu của Khổ Trúc. Mặc dù có
chút khó khăn, nhưng vì Khổ Trúc hắn cảm thấy những điều này cũng đáng.
Sau khi Diệp Mặc suy nghĩ rõ ràng về điểm ấy, hắn không còn bối rối nữa, trực
tiếp lấy Phi Vân Thuyền ra. Tuy rằng tầng một của Vẫn Chân Điện có rất nhiều
linh thảo cấp thấp, nhưng trước khi chưa tìm được Khổ Trúc, Diệp Mặc thật sự
không có tâm tư đi đào linh thảo cấp thấp.
Ngay thời điểm Diệp Mặc cảm thán khi thấy linh khí trong này nồng đậm, hắn
bỗng nhiên cảm giác Phi Vân Thuyền của mình đột nhiên hạ xuống. Dường như có
lực lượng nào đó đang lôi kéo. Trong lòng Diệp Mặc thầm kinh hãi, lập tức lấy
Tử Đao ra, đồng thời thu Phi Vân Thuyền lại.
Tử Đao là pháp bảo công kích của Diệp Mặc. Hắn khống chế Tử Đao còn linh hoạt
hơn Phi Vân Thuyền. Tuy rằng lực hút kia vẫn lợi hại, nhưng sau khi bước lên
Tử Đao, Diệp Mặc vận chuyển chân nguyên, trong nháy mắt đã chạy thoát khỏi lực
hút kia.
Sau đó hắn lại dùng thần thức quay đầu lại kiểm tra một chút. Hóa ra đó là một
vũng bùn. Trên mặt vũng bùn mơ hồ còn có một vài mảnh vỡ pháp bảo. Có thể thấy
đã có vô số tu sĩ đã chết ở chỗ này.
Quả nhiên khắp nơi trong Vẫn Chân Điện này đều có thể lấy mạng người khác. Cho
dù bay trên không trung cũng có thể là bị rơi xuống.
Diệp Mặc mới vừa nghĩ tới đây, một tiếng hét thảm thiết truyền tới. Diệp Mặc
lập tức dùng thần thức quét qua dò xét.
Hắn tưởng có người không cẩn thận bị vũng bùn kia hút vào. Nhưng đập vào mắt
lại là một tu sĩ Kim Đan bị xét nát trong không trung.
Diệp Mặc nhất thời sợ hết hồn. Nơi này có không gian loạn lưu hay không gian
đảo lộn sao? Căn bản không thể bay được? Như vậy thật quá thảm hại. Nếu không
phải hắn thấy có tu sĩ bị không gian loạn lưu xé nát, có lẽ người kế tiếp
chính là hắn. Cho dù hắn lợi hại hơn nữa, cũng không chống lại được không gian
loạn lưu.
Lúc này Diệp Mặc sao còn dám tiếp tục bay trên không trung. Hắn lập tức hạ
xuống. Hắn vừa hạ xuống, thì thấy có bốn nữ tu đi về phía này. Trong bốn cô có
ba cô mặc trang phục đạo cô. Khi Diệp Mặc phát hiện tại góc áo của các cô có
dấu hiệu của Thanh Mộng Trai, theo bản năng hắn đã định tránh sang một bên.
Tuy nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện trong bốn người này không có Lăng Hiểu
Sương. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Mộng Trai không hổ danh là tông môn chín sao. Trong ba đạo cô này và một
cô gái không mặc trang phục đạo cô kia, có hai cô đã là Kim Đan viên mãn. Hai
người còn lại đều là tu sĩ Nguyên Anh. Còn có một người vừa bước vào Nguyên
Anh tầng hai.
Ngay khi Diệp Mặc muốn hỏi những đạo cô này xem phải làm thế nào để đi tới
tầng thứ hai, một đạo cô mặt tròn trong số đó đã cố ý đi tới trước mặt Diệp
Mặc nói:
– Vị sư huynh này, tại Vẫn Chân Điện không thể bay trên không trung. Bởi vì
nơi này có không gian đao gió. Nếu không cẩn thận sẽ bị không gian đao gió xé
rách.
Thì ra không phải là không gian loạn lưu, không phải không gian đảo lộn, mà là
không gian đao gió. Điều này khiến Diệp Mặc lập tức cảm thấy yên tâm. Tuy rằng
không gian đao gió lợi hại, nhưng chưa tới mức có thể lấy được cái mạng nhỏ
của hắn. Mà không gian đảo lộn và không gian loạn lưu lại khác. Cho dù là tu
sĩ Ngưng Thể cũng dễ dàng bị mất mạng.
Thấy Diệp Mặc có vẻ không để ý, đạo cô mặt tròn kia lại nói bổ sung một câu:
– Vị sư huynh này, anh không thể không để ý như vậy. Không gian đao gió này
cho dù là tu sĩ Hư Thần cũng không chắc có thể tránh thoát, đừng nói là tu sĩ
Kim Đan hay tu sĩ Nguyên Anh chúng ta.
Diệp Mặc nhìn cô gái mặt tròn có Kim Đan viên mãn này, trong lòng nhất thời có
thiện cảm. Hắn lập tức chắp chắp tay nói:
– Đa tạ vị sư muội này đã nhắc nhở. Tôi là một tán tu. Tôi căn bản không rõ
về những thứ này. Nếu như không nhờ sư muội nhắc nhở, nói không chừng tôi chết
còn không biết chết như thế nào.
Đạo cô mặt tròn kia khẽ mỉm cười nói:
– Sư huynh khách khí. Chỉ là trước khi chúng tôi đi vào, tiền bối của môn
phái đã nói cho chúng tôi biết. Anh là một tán tu không biết cũng là chuyện
rất bình thường.
Thanh Mộng Trai là một tông môn chín sao. Mặc dù đối phương chỉ là một tu sĩ
Kim Đan, nhưng nếu có thể đi vào Vẫn Chân Điện, rõ ràng không phải tu sĩ Kim
Đan bình thường. Cô gái mặt tròn này có thể khách khí như vậy nói cho Diệp Mặc
biết về những nguy hiểm trong này, khiến Diệp Mặc rất cảm kích. Bởi vì Lăng
Hiểu Sương, Diệp Mặc đã rất có ác cảm đối với Thanh Mộng Trai. Hiện tại ác cảm
này đã giảm xuống
– Anh vào đây một mình sao? Tại Vẫn Chân Điện vẫn nên đi theo tổ đội. Nếu
không, một khi gặp sát trận tứ phương sẽ không có cách nào chạy trốn. Chúng
tôi là Thanh Mộng Trai. Nếu anh không chê có thể tạm thời đi thành một đội với
chúng tôi.
Hiển nhiên đạo cô mặt tròn kia là một người tâm địa thiện lương. Sau khi nàng
thấy Diệp Mặc một mình vào đây, lại bắt đầu lo lắng.
– Thanh Nghi, muội nói bậy bạ gì đấy. Chúng ta đi nhanh lên. Tới lúc đó còn
phải tụ họp với các sư tỷ ở phía trên nữa.
Trong lúc cô gái mặt tròn đang mời Diệp Mặc nhập đội, đạo cô thanh tú có dáng
người cao nhất trong bốn cô có chút bất mãn nhắc nhở một câu.
Đạo cô mặt tròn được gọi là Thanh Nghi quay đầu nhìn về phía đạo cô thanh tú
cao ráo kia nói:
– Sư tỷ Thanh Hàn, anh ta chỉ có một mình. Nếu như tiếp tục, nói không chừng
căn bản chưa đi tới lầu hai sẽ mất mạng.
Đạo cô được gọi là Thanh Hàn nghe đạo cô mặt tròn nói xong, cũng không nói gì
nữa.
Thanh Nghi lại tươi cười nói với Diệp Mặc:
– Mấy sư tỷ của tôi đều rất tốt. Chúng tôi có bản đồ. Hơn nữa tầng một không
có mấy thứ tốt. Chi bằng anh đi cùng chúng tôi lên tầng trên.
Diệp Mặc vốn định cự tuyệt. Tuy rằng hắn không biết trận pháp tứ phương là gì,
nhưng hắn tin tưởng với trình độ đại sư trận pháp của hắn, cho dù gặp phải
trận pháp tứ phương, hắn cũng không sợ. Chẳng lẽ nói cứ đi một mình trong này
thì chắc chắn phải chết hay sao?
Tuy nhiên khi Diệp Mặc nghe Thanh Nghi nói các nàng có bản đồ, hắn nhất thời
động tâm. Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn nói nàng hãy sao chép cho hắn một tờ bản
đồ. Tuy nhiên nghĩ đến đồ này không mua được, nhất định là đồ trân quý, nên
hắn đành ngậm miệng.
Hiện tại Thanh Nghi đã đưa ra lời mời, Diệp Mặc vội vàng nói:
– Được, đa tạ sư muội Thanh Nghi. Tôi tên là Ninh Tiểu Ma. Tôi đang lo không
tìm được lối đi lên tầng hai. Có thể đi cùng các muội, thực sự là rất cảm ơn.
Thanh Nghi thấy Diệp Mặc đồng ý, lập tức cười giới thiệu Diệp Mặc với mấy vị
sư tỷ khác. Đạo cô thanh tú vừa nãy đã gọi nàng tên là Thanh Hàn, cũng là
người có tu vi cao nhất, Nguyên Anh tầng hai. Đạo cô nhìn có chút xấu hổ tên
là Thanh Nguyệt, Nguyên Anh tầng một. Còn có một cô gái khác không mặc trang
phục đạo cô lại mặc váy màu nâu nhạt tên là Hạ Ấu San.
Nữ tu Thanh Mộng Trai đều rất có giáo dưỡng. Tuy rằng Diệp Mặc cảm giác được
Thanh Hàn không thích mình gia nhập, nhưng sau khi mình thật sự gia nhập, nàng
cũng không có biểu hiện khó chịu nào.
Lúc vừa mới bắt đầu, bởi vì Diệp Mặc là một nam tu lại mới gia nhập vào tiểu
đội hơn nữa lai lịch không rõ ràng, nên bốn nữ tu Thanh Mộng Trai đều không
nói gì. Sau đó khi phát hiện sau khi Diệp Mặc gia nhập, chỉ đi xa xa phía sau
bốn cô, không nói gì nhiều. Mỗi lần gặp phải yêu thú, hắn lập tức tiến lên hỗ
trợ. Nhưng lúc chia đồ lại không chủ động đòi hỏi. Nhưng khi chia cho hắn, hắn
cũng không từ chối.
Cứ như vậy, Diệp Mặc nhanh chóng giành được thiện cảm của bốn nữ tu. Ngoại trừ
Thanh Nghi đã mời Diệp Mặc gia nhập vào đội ngũ thường xuyên nói chuyện với
Diệp Mặc ra, Hạ Ấu San cũng thích nói chuyện với Diệp Mặc.
Bởi vì Diệp Mặc thể hiện tu vi Nguyên Anh tầng một, cho nên, Hạ Ấu San ngẫu
nhiên đưa ra một vài vấn đề tu luyện. Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện cách
trả lời vấn đề của Diệp Mặc dễ hiểu hơn là sư phụ nàng. Thậm chí còn có thể
khiến nàng có nhiều cảm ngộ hơn. Những cảm ngộ này thậm chí vượt qua vấn đề
bản lĩnh. Có thể nói đó thực sự là một lời đáng giá ngàn vàng.
Sau khi phát hiện ra điều này, Hạ Ấu San càng đặc biệt hỏi dò Diệp Mặc về các
loại vấn đề khác. Về sau Thanh Nghi cũng đặc biệt tới hỏi dò Diệp Mặc về các
vấn đề của mình. Cuối cùng ngay cả Thanh Hàn và Thanh Nguyệt cũng cực kỳ kính
phục tán tu Diệp Mặc này. Thanh Nguyệt cũng bắt đầu hỏi dò Diệp Mặc về vấn đề
tu luyện.
Lúc này Diệp Mặc mới cảm giác mình biểu hiện có phần thái quá. Giải đáp vấn đề
cho tu sĩ Kim Đan còn có thể thông cảm được. Nếu như hắn có thể giải đáp vấn
đề cho cả tu sĩ Nguyên Anh, vậy đã có chút không bình thường. Cho nên về vấn
đề của Thanh Nguyệt, phần lớn hắn chỉ nói một nửa, sau đó nói mình cũng không
rõ ràng lắm.
Đi theo bốn nữ tu không có tâm cơ gì, Diệp Mặc cũng không cảm thấy buồn chán.
Thậm chí hắn cảm giác mình làm như vậy là hoàn toàn chính xác. Bởi vì chỉ
trong thời gian hai ngày, nhóm năm người của Diệp Mặc đã đi tới lối vào tầng
hai.
Không khác với những gì Diệp Mặc đã nghĩ, lối vào tầng hai của Vẫn Chân Điện
là một bậc thang đá, thần thức không có cách nào quét đến điểm cuối. Nơi này
đã có rất nhiều tu sĩ tụ tập. Tuy nhiên phần lớn đều là tu sĩ của một vài môn
phái. Có rất ít tán tu tới được đây.
Diệp Mặc đã hiểu rõ, khẳng định môn phái của những tu sĩ này có bản đồ. Còn
tán tu phần lớn đều không có bản đồ. Bởi vậy bọn họ muốn tìm được nơi này
khẳng định sẽ càng chậm hơn. Tu sĩ của đại môn phái quả nhiên đều ích kỷ. Thật
ra cung cấp bản đồ này cho tán tu cũng không có vấn đề gì.
Thấy Diệp Mặc là một nam tu lại đi theo đạo cô Thanh Mộng Trai, tuy rằng rất
nhiều tu sĩ đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không có người nào nói những lời vô
nghĩa. Thanh Mộng Trai là môn phái chín sao. Không ai ngốc tới mức tùy tiện đi
đắc tội với một tông môn chín sao
– Sư huynh Tiểu Ma, mỗi tầng của Vẫn Chân Điện đều sẽ có một bậc thang đá như
vậy. Tuy rằng thần thức của anh không tới được điểm cuối, dùng mắt cũng không
nhìn thấy được, nhưng thật ra bậc thang đá này chẳng dài mấy. Từ tầng một đến
tầng hai chỉ có 222 bậc thang đá. lực cản của mỗi một tầng thang đá đều sẽ lớn
hơn một cấp so với tầng trước. Một khi anh cảm thấy không lên được, ngàn vạn
lần không thể quá miễn cưỡng. Bởi vì một khi miễn cưỡng đi lên, sẽ lập tức bị
thang đá xé rách, giống như không gian đao gió.
Thanh Nghi không ngại phiền giải thích với Diệp Mặc.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm vui mừng. Nếu như không có nàng nhắc nhở, tới đoạn
sau, hắn cứ đi tới, nói không chừng sẽ thật sự bị xé nát.
Thanh Hàn là người đầu tiên đi tới thềm đá. Diệp Mặc đi cuối cùng. Quả nhiên
bước lên mỗi một bậc thang đá, áp lực liền tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên 222
bậc thang từ tầng một đến tầng hai, đối với tu sĩ Kim Đan thôngthường đều
không có vấn đề gì. Diệp Mặc lại càng không có vấn đề.
Sau khi đến tầng hai, Diệp Mặc phát hiện linh khí tầng thứ hai còn nồng đậm
hơn so với tầng thứ nhất. Nhất thời trong lòng có chút hiểu rõ tại sao Du Bạch
Sinh phải đặt Khổ Trúc trong Vẫn Chân Điện.
– Em nhìn thấy Quý Dương Vô đàn . . .
Hạ Ấu San rít lên một tiếng, nhất thời khiến Diệp Mặc chú ý.
Diệp Mặc lại giật mình. Quý Dương Vô Đàn là một trong ba vị thuốc chính để chế
luyện Hư Lạc Đan. Có thể tưởng tượng được mức độ trân quý của nó. Mà trên tầng
hai của Vẫn Chân Điện đã phát hiện ra Quý Dương Vô Đàn. Có thể thấy trong này
quả thật có vô số đồ tốt.
– Chờ một chút. . .
Diệp Mặc đột nhiên mở miệng gọi Thanh Nghi đang muốn xông lên.