– Anh Diệp, linh khí phi thuyền thượng phẩm này ít nhất cũng phải tới hai
trăm ngàn linh thạch thượng phẩm nhỉ? Thoạt nhìn thật sự đẹp, chỉ có điều lực
phòng ngự hơi kém một chút.
Trần Dục Căn thấy Phi Vân Thuyền của Diệp Mặc liền cười ha hà hỏi một câu.
Hai trăm ngàn linh thạch thượng phẩm? Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn Trần Dục
Căn một chút, trong lòng tự nhủ, hai trăm ngàn linh thạch chỉ để cho ngươi sờ
một cái.
Chính mình dùng một viên Linh Tinh hơn nữa còn một gốc Ngưng Thúy Đằng mới có
thể lấy được Phi Vân Thuyền. Cộng lại cho dù là một triệu linh thạch cũng có,
người này thật sự là làm mất giá trị đồ đạc của mình.
Tuy rằng Diệp Mặc cũng biết linh khí phi hành của mình mua có chút mắc, nhưng
sẽ không chỉ có trị giá hai trăm ngàn linh thạch thượng phẩm. Lúc trước ở hội
trao đổi, có một người tu sĩ xuất ra một linh khí phi hành hạ phẩm, hơn nữa
còn là hai trăm ngàn linh thạch mà họ Cổ kia còn không đổi.
Nhưng càng khiến cho Diệp Mặc buồn bực chính là Bác Dung cũng nhìn Phi Vân
Thuyền của Diệp Mặc, lại gật đầu nói:
– Phi Vân Thuyền này của anh Diệp hẳn là hai trăm ngàn linh thạch, tuy nhiên
Phi Vân Thuyền này bị người ta bỏ thêm vào một trận pháp phòng ngự đơn giản,
có chút không phù hợp
Diệp Mặc chỉ im lặng gật đầu, rồi nói:
– Hai vị nói không sai, Phi Vân Thuyền này của tôi đúng là mua được với giá
hai trăm ngàn linh thạch. Không biết chiếc xe bay của anh Bác có giá trị bao
nhiêu linh thạch?
Bác Dung thấy Diệp Mặc hỏi tới chiếc xe bay của mình, lập tức vui vẻ nói:
– Chiếc xe bay a này vốn giá trị một trăm hai mươi ngàn linh thạch thượng
phẩm, nhưng do vận khí tôi tốt, cuối cùng chỉ dùng một trăm ngàn linh thạch là
có được.
Nghe xong lời nói của hai người, Trần Dục Căn thở dài nói:
– Luyện khí sư đúng là kiếm được tiền, một món linh khí liền có một trăm ngàn
linh thạch, còn chúng ta phải liều sống liều chết ra ngoài kiếm lấy. Di tích
của Du Bạch Sinh tiền bối tôi có thể có được năm trăm ngàn linh thạch là tôi
có thể bắt tay vào chuẩn bị để Ngưng Anh rồi. Nếu có thể có được một món chân
khí hạ phẩm, vậy là quá may mắn rồi.
Diệp Mặc mặc dù có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi tiếp, hắn đã biết linh khí
thượng phẩm ở nơi này dường như so với Bắc Vọng Châu rẻ hơn nhiều, hơn nữa
linh thạch kiếm được so với Bắc Vọng Châu cũng không khác là bao. Ưu điểm duy
nhất đó là linh khí nơi này so với Bắc Vọng Châu thì nồng đậm hơn nhiều. Khó
trách bọn họ thấy mình có linh khí thượng phẩm chỉ hơi ngạc nhiên một chút
thôi. Chính mình ban đầu khi thấy họ đều sử dụng linh khí phi hành từ trung
phẩm trở lên, còn cho rằng bọn họ đều là nhân vật có tiền, xem ra mọi chuyện
cũng không hẳn như vậy.
Nhưng mấy người Bác Dung dường như là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thích hợp để
lăn lộn, bọn họ có thể xuất ra mấy thứ này thì trên thực tế so với tu sĩ ở Bắc
Vọng Châu đã khá hơn nhiều.
Trong thâm tâm, năm trăm ngàn linh thạch, Diệp mặc còn chưa để vào mắt, trong
nhẫn của hắn cộng thêm linh thạch ở Tiểu Thế Giới đã có gần một trăm triệu.
Diệp Mặc cũng biết, hai người mà hắn cướp đều là quản gia của kho hàng, cho
nên hiện tại mới giàu to như vậy. Tu sĩ Hư Thần hoặc tu sĩ Nguyên Anh bình
thường, hẳn không giàu có như vậy.
Tuy nhiên Du Bạch Sinh là một tông sư luyện khí, y có thể là người thường sao?
Cái biển sâu kia mà Bác Dung nói tới, không chỉ sâu một chút. Bốn người sau
khi rời khỏi thành Mạc Hải, bay được một tuần lễ mới đi tới được một khu vực
của một đảo san hô phạm vi hơn một ngàn dặm. Chỗ đảo san hô này xung quanh đều
là rạn san hô với hình thù kỳ quái, chỉ có thể ngẫu nhiên thấy một hai gốc
linh thảo với cấp bậc không cao lắm.
Hơn nữa nơi này linh khí cũng không sung túc, một tông sư luyện khí Hư Thần sẽ
chọn lựa xây dựng phủ của mình ở đây sao? Diệp Mặc tuy rằng nghi hoặc, nhưng
cũng không lên tiếng, dùng thần thức của mình quét ra ngoài, ở đảo san hô này
không hề phát hiện bất kỳ trận pháp ẩn nấp nào.
Thần thức của Diệp Mặc vốn dĩ hùng mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, hơn
nữa hắn tu luyện chính là pháp quyết thần thức, lúc này thần thức đã có thể
quét toàn bộ đảo rạn san hô này rồi.
Tuy rằng không phát hiện cái trận pháp ẩn nấp mà Bác Dung nói, hay trận pháp
phòng ngự nào, nhưng Diệp Mặc cũng không nói gì, hắn chỉ theo sau Bác Dung.
Tại cái nơi trống trải này, ba gã tu sĩ Kim Đan tầng chín, hắn tin tưởng mình
có thể dễ dàng bắt lại.
Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao dường như cũng không đem lòng sinh nghi đối với
Bác Dung, chỉ một mực theo sau Bác Dung, mà Diệp Mặc lại đi cuối cùng.
Bác Dung mang theo ba người tới một bãi đá vụn rất bình thường ở đảo rạn san
hô này liền dừng lại.
– Chính là chỗ này sao?
Trần Dục Căn nghi hoặc hỏi một câu.
Bác Dung gật đầu, nói:
– Đúng vậy, ngay chỗ này.
Diệp Mặc trong lòng kỳ quái, hắn là một đại sư trận pháp cấp năm, nơi này có
trận pháp ẩn nấp gì hay không hắn vẫn có thể nhìn ra
Bác Dung lại không để ý tới sự kỳ lạ của Diệp Mặc, y lấy ra một trận kỳ bất
thình lình ném ra ngoài. Trận kỳ kia dừng lại ở một góc của bãi đá vụn, vốn là
một nơi bình thường không có gì lạ lại bất ngờ xuất hiện một ít linh khí dao
động.
– Là nơi này, tôi cảm nhận được dao động của trận pháp rồi.
Trần Dục Căn bất ngờ kêu lên một cách vui sướng.
Diệp Mặc kinh hãi, nơi này rõ ràng không có bất kỳ trận pháp gì, nhưng sau khi
Bác Dung xuất ra một trận kỳ lại có trận pháp xuất hiện, loại thủ đoạn này so
với hắn cao hơn một bậc. Tu sĩ trong thiên hạ thật sự là nhiều người tài, quả
nhiên khắp nơi đều có cái đáng để học tập, nếu không phải chiêu thức đó của
Bác Dung, Diệp Mặc vĩnh viễn sẽ không biết còn có thủ đoạn trận pháp như vậy.
Trận kỳ mà y vừa bỏ ra kia hẳn là cái để kích phát trận pháp ẩn nấp kia rồi.
Không đúng, Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới Bác Dung nói lúc trước y tinh thông
một ít trận pháp, có thể Bác Dung chỉ là một Trận Pháp Sư, vẫn chưa tới cảnh
giới Đại Sư Trận Pháp. Với bản lĩnh của một Trận Pháp Sư, y làm sao có thể tùy
ý phát hiện ra trận pháp ẩn nấp cấp năm mà mình không thể phát hiện? Lại còn
có trận kỳ để kích phát trận pháp ẩn nấp nữa?
Mặc dù nói nhân ngoại hữu nhân nhưng Diệp Mặc không phải hạng người tự coi nhẹ
mình. Hắn cũng không tin Bác Dung này lợi hại hơn hắn, trận pháp này chính
mình còn không cách nào phát hiện, sao Bác Dung có thể phát hiện ra?
Ban đầu Diệp Mặc tự tin sẽ không sợ ba người này vây công, nhưng thủ đoạn của
Bác Dung khiến hắn cẩn thận hơn. Hắn cẩn thận hỏi một câu:
– Anh Bác, tôi cũng có một chút hiểu biết đối với trận pháp, nhưng trận pháp
ẩn nấp này ban đầu căn bản không có bất cứ dấu vết gì, tôi tin tưởng, cho dù
một Đại Sư Trận Pháp cấp bốn cũng không phát hiện được, anh Bác tại sao lại
phát hiện ra?
Lời này hiển nhiên là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Bác Dung rồi, hai người
Trần Dục Căn, Trịnh Ức Đao tuy không hiểu trận pháp, tuy nhiên sau khi Diệp
Mặc hỏi như vậy, hai người cũng không nói gì, hiển nhiên cũng muốn biết Bác
Dung sao lại phát hiện được trận pháp ẩn nấp này.
Vấn đề trước mắt này, Bác Dung chỉ biết y không trả lời là không thể. Y hơi
trầm ngâm một chút liền nói:
– Một năm trước tôi ngẫu nhiên tới nơi này, phát hiện nơi này có hai người
đang tỷ thí, trong hai người đó có một người là phụ nữ, tu vi Kim Đan tầng
tám, còn một người có tu vi Kim Đan tầng chín hậu kỳ. Lúc ấy, tu vi của tôi
còn chưa đạt tới Kim Đan viên mãn, liền ẩn thân ở một bên xem.
– Về sau khi thấy cô gái kia ở thế hạ phong, hơn nữa dường như có chút quen
mặt, liền định đi ra hỗ trợ. Không nghĩ tới cô gái đó rất cương liệt, ở thời
điểm nguy cấp không ngờ lại tự cho nổ Kim Đan, cùng gã kia đồng quy vu tận.
Tôi tới chậm một bước, chờ tới khi tôi kiểm tra di vật của hai người mới biết
được cô gái kia chính là con gái của Du Bạch Sinh tiền bối. Khó trách lại quen
mặt như vậy, bởi vì cô ấy có vài phần giống với Du Bạch Sinh tiền bối.
– Anh Bác, anh có thể nhận biết trận pháp này, là vì con gái của Du Bạch Sinh
tiền bối?
Trần Dục Căn nghi hoặc hỏi một câu.
Bác Dung gật đầu, nói:
– Đúng vậy, tấm trận kỳ tôi vừa ném ra bên ngoài kia chính là do Du Bạch Sinh
tiền bối lưu lại. Trận pháp Ẩn nấp của y chỉ có trận kỳ của y mới có thể hiển
lộ ra ngoài, có thể nói trận kỳ kia chính là một món pháp bảo. Lúc trước, sau
khi tôi phát hiện trận pháp ẩn nấp lại không cách nào phá trận. Tôi nghiên cứu
trận pháp tới tận một năm sau mới tìm ra phương pháp xử lý để phá trận đó là
tìm đồng thời bốn tu sĩ Kim Đan, sự tình phía sau thì mọi người đều biết rồi
đó.
Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, tuy rằng tuổi hắn không lớn nhưng những chuyện
lục đục nội bộ với nhau hắn thấy không ít. Hơn nữa hắn tu luyện Tam Sinh
Quyết, suy nghĩ của bản thân so với người bình thường nhanh nhạy hơn nhiều.
Lời này của Bác Dung tuy rằng nhìn qua như chặt chẽ, giải thích rõ ràng, nhưng
Diệp Mặc lại nghe ra được vấn đề trong đó.
Bác Dung nói y một năm gần đây mới nghiên cứu trận pháp, nên mới tìm được biện
pháp, điều này Diệp Mặc không hề tin. Cho dù là hắn chiếm được Tam Sinh Quyết,
ở trong Tiểu Thế Giới nghiên cứu về trận pháp vài năm cũng chỉ là một Trận
Pháp Sư bình thường mà thôi. Đồng thời cũng không phá vỡ được Cửu Tinh Trận
Pháp trong Tiểu Thế Giới.
Đương nhiên, điều này cũng không thể làm căn cứ, khiến cho Diệp Mặc hoài nghi
chính là người đánh nhau với con gái của Du Bạch Sinh lúc trước chính là Bác
Dung. Bởi vì hắn phát hiện con gái của Du Bạch Sinh đi tìm di tích của Du Bạch
Sinh, nên muốn giết con gái của Du Bạch Sinh, một mình chiếm lấy di tích này.
Nhưng con gái của Du Bạch Sinh đương nhiên không cam lòng, liền tự nổ Kim Đan.
Dưới tình huống người khác tự nổ Kim Đan, bản thân Bác Dung hẳn cũng bị trọng
thương rồi. Cho nên thời gian một năm này y không phải đang nghiên cứu trận
pháp mà là đang chữa thương. Đương nhiên đây là suy đoán của hắn, tình huống
cụ thể có phải như vậy hay không thì Diệp Mặc cũng không thể biết rõ. Tuy
nhiên bất luận là thế nào, chỉ bằng lời nói vừa rồi của Bác Dung, Diệp Mặc
liền có lý do phải cẩn thận đối với y.
– Khó trách một năm gần đây, tôi đều không có được tin tức của anh Bác, hóa
ra anh Bác đi nghiên cứu trận pháp.
Trần Dục Căn gật gật đầu nói, hiển nhiên là đồng ý với lý giải một năm gần đây
Bác Dung không hề ra mặt.
Diệp Mặc biết rằng một Trận Pháp Sư cấp ba muốn phá giải một trận pháp cấp năm
tuyệt đối không phải chuyện dễ. Phương pháp phá trận của Bác Dung khẳng định
không phải do y tìm được sau một năm nghiên cứu, y có thể tìm được phương pháp
phá giải, nhất định là sớm đã có được, không phải nghiên cứu một năm là có
được. Y sở dĩ nói một năm, nói không chừng là vì giải thích hướng đi một năm
nay của y . Nhưng lời giải thích này là để nói cho hai người Trần Dục Căn
nghe, mà không phải cho Diệp Mặc hắn.
– Tuy rằng trận pháp ẩn nấp đã tìm ra nhưng vẫn chưa phá vỡ được. Chúng ta
phải phá vỡ trận pháp ẩn nấp này mới có thể thấy được trận pháp phòng ngự. Anh
Bác, tiếp tục phải phá giải thế nào, anh nói thẳng đi.
Trịnh Ức Đao nhìn trận pháp ẩn nấp đã có chút dấu hiệu trước mắt nói thẳng, sự
cuồng nhiệt trong ánh mắt càng rõ ràng hơn.
Bác Dung gật đầu, nói:
– Trận pháp ẩn nấp tôi có thể phá vỡ, đợi lát nữa thời điểm tôi công kích,
mọi người theo sau tôi toàn lực công kích là được. Tin rằng chỉ cần nửa ngày
thì trận pháp ẩn nấp này có thể phá vỡ rồi. Khó khăn là đợi lát nữa sẽ xuất
hiện trận pháp phòng ngự, nhưng tôi tin rằng biện pháp của tôi hẳn là hữu
dụng.
Bác Dung nói một hồi, khiến Diệp Mặc nghĩ tới đại sảnh lục giác lúc trước kia,
lúc ấy lão già họ La dùng ‘Tứ Tượng Phá Vị Trận’ hấp thụ máu huyết và chân
nguyên của ba người còn lại có tác dụng phá trận. Nếu Bác Dung sử dụng biện
pháp này, Diệp Mặc sẽ chuẩn bị lập tức giết y.
Tìm được trận pháp cấp năm này, Diệp Mặc tin tưởng với trình độ Đại Sư Trận
Pháp cấp năm của hắn để phá trận pháp này cũng không phải chuyện khó.