Năm tên tu sĩ bị Diệp Mặc dùng Khốn trận để vây khốn, cuối cùng không thể nhìn
thấy tình cảnh bên ngoài, xung quanh đều là một màng sương mù. Đến lúc này bọn
họ mới phản ứng lại, thật không ngờ tên Diệp Mặc của Mặc Nguyệt kia lại thật
sự đám dùng Khốn trận để vây khốn họ.
Tuy nhiên, cho dù là vậy thì mấy người cũng không có bao nhiêu lo lắng cả. Chỉ
bằng một Mặc Nguyệt nhỏ nhoi thì còn chưa dám làm gì hiệp hội Thương Nghiệp
Dương Hãi của họ.
Lúc này Diệp Mặc toàn lục ra tay bày trận, hơn nữa lần này hắn luyện chế rất
nhiều trận kỳ, chuẩn bị đầy đủ. Lấy trình độ đại sư trận pháp cấp năm của hắn,
dưới tinh huống chuẩn bị đầy đủ thì năm tên tu sĩ kia đừng nói là nhìn thấy
bên ngoài, cho dù là đứng ngay cạnh cũng chẳng thể nhìn thấy.
– Không ổn, bị ám toán rồi. Chúng ta bị trận pháp vây khốn, mau liên hợp lại
phá trận…
Tên tu sĩ Kim Đan viên mãũ biết được mình đã bị vây khốn, lập túc lớn tiếng hô
lên.
Tuy nhiên lại không có bất cứ ai đáp lời y, hiên nhiên năm người đã bị Diệp
Mặc dùng trận pháp ngăn cách. Lúc này tên tu sĩ Kim Đan viên mãn mới giật mình
kinh hoàng. Xem ra đối phương cũng không hề để ỷ việc họ là người của hiệp hội
Thương Nghiệp Dương Hải.
Ngay khi y muốn lớn tiếng gọi tên Diệp Mặc, linh khi vốn còn đang phiêu đãng
trên không trung bỗng trở nên âm trầm. Chín luồng lôi điện bỗng đánh xuống,
không ngờ là lôi kiếp đã tới.
Diệp Mặc đứng trong trận, một bên giúp Lê Kinh Mân cường hóa Tụ Linh trận, một
bên cười lạnh bố trí Dẫn Lôi trận. Lần nàỵ cũng không phải bố trí cho chính
hắn, mà là dành cho năm tên tu sĩ Kim Đan của hiệp hội Thương Nghiệp Dương
Hải. Lúc trước hắn giúp Ngu Vũ Thiên tiếp nhận một ít lôi điện, mà hiện giờ
trách nhiệm đó sẽ do năm tên kia gánh vác.
Diệp Mặc tin rằng năm tên này không thể nghịch thiên được như hắn, có thể hấp
thu lôi nguyên. Một khi luồng kiếp lôi cuối cùng bổ xuống thì mấy tên tu sĩ
không hề phòng bị này chi có đường chết mà thôi.
Tình huống khi kết Anh của Lê Kinh Mân bây giờ khác với Ngu Vũ Thiên lúc
trước. Trên người y có hai món linh khí phòng ngự thượng phẩm, mà Ngu Vũ Thiên
trước kia thì kém xa y.Hơn nữa có năm tên tu sĩ Kim Đan góp vui, Diệp Mặc đã
rất yên tâm.
Sau khi bố trí xong trận pháp, Diệp Mặc lập tức liền ra khỏi trận pháp. Hắn
không muốn kéo dài quá lâu, khiến cho người khác gièm pha.
Người ngoài trận thấy Diệp Mặc đi ra, nhưng lại không thấy năm tên tu sĩ Kim
Đan của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải thi đều có chút kỳ quái. Tuy nhiên
lôi kiếp đã ngày càng điên cuồng, rất nhiều người bị lôi kiếp hấp dẫn, thậm
chí đã quên trong đó còn có mấy tên tu sĩ Kim Đan.
– Diệp hội chủ, tại sao mấy người cùa hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải chúng
tôi còn chưa đi ra?
Một tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ đi tới trước mặt Diệp Mặc, hỏi không chút khách
khí. Phía sau tên này vẫn còn một gã Kim Đan viên mãn, hiên nhiên là giọng
điệu không tốt.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, bỗng nhiên cao giọng nói:
– Lời này của ông bạn thật cổ quái, vừa rồi tôi bố trí trận pháp phòng ngự
giúp Lê quản sự của Mặc Nguyệt chúng tôi, bảo người của ông bạn đi ra. Nhưng
bọn họ nói nơi này không phải của Mặc Nguyệt, tôi cũng không có quyền ngăn cản
bọn họ. Tôi cũng nghĩ vậy nên mới đi ra một mình, nhưng vừa ra thi đã bị chất
vấn như thế này, không cần gây sự một cách lộ liễu thế chứ. Có phài nếu tôi
làm cho bọn họ đi ra thì họ sẽ động thủ, còn ngược lại thì các người sẽ động
thủ không? Chẳng lẽ nơi này là đất của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải của
các người, muốn làm gì thì làm à?
Lời này của Diệp Mặc vừa nói ra, không cần nói đến Diệp Mặc mà ngay cả người
xung quanh cũng không nhịn nổi rồi. Rất nhiều nguời tuy không dám đắc tội hiệp
hội Thương Nghiệp Dương Hải, nhưng âm thầm bàn tán thi vẫn không tránh khỏi
được.
Hơn nữa Diệp Mặc nói rất lớn, gần như tất cả tu sĩ đều nghe được, thầm mắng
hiệp hội Thương Nghiệp Dưong Hải quá hống hách.
Dường như hai gã tu sĩ Kim Đan biết bây giờ mình đang đuổi lý dù sao năm tên
vừa rồi chính miệng nói không muốn đi ra, hơn nữa tất cả mọi người đều nghe
được. Lúc này bọn họ đổ trách nhiệm lên đầu Diệp Mặc thì đúng là quá vô lý.
Tuy rằng lúc này trong trận pháp vang lên những tiếng ầm ầm không dứt, nhưng
tất cả đều bị lôi kiếp che dấu. Cho dù là bọn họ có nghi ngờ thì cũng chăng có
chứng cớ nào để chứ ng minh
Hơn nữa, sau khi Diệp Mặc đi ra thi trong trận pháp chỉ còn một mình Lê Kinh
Mân mà thôi. Nếu nói Lê Kinh Mân vừa kết Anh lại vừa đánh nhau với năm tên tu
sĩ Kim Đan thì sẽ chẳng có ai tin.
Ầm! Ầm!
Những tiếng sấm liên miên không dứt vẫn cứ vang vọng trên bầu ười, mà tiếng ầm
ầm trong trận pháp cũng càng ngày càng lớn hơn. Tuy rằng đã bị Diệp Mặc dùng
trận pháp che dấu nhưng rất nhiều người đều có thể tưởng tượng ra được, lôi
kiếp của tu sĩ Kim Đan khi kết Anh kinh khủng đến thế nào.
Mặc dù có vài tên tu sĩ rất kỳ quái vì sao Diệp Mặc bố trí trận phòng ngự mà
lại phải thêm cả một trận pháp ẩn nấp . Dù sao trận pháp ẩn nấp cũng không có
bất cứ tác dụng nào với Lôi kiếp, chỉ làm tiêu hao thêm nhiều linh thạch mà
thôi, nhưng chuyện như vậy không ai muốn nói ra cả.
Theo từng luồng lôi kiếp đánh xuống, người đúng ngoài trận phát hiện những
tiếng ầm ầm trong trận lại nhò đi không ít.
Diệp Mặc cười lạnh trong lòng, hắn biết không phải tiếng động nhỏ đi, mà là
Dẫn Lôi trận của hắn khiến cho vài tên tu sĩ Kim Đan rời khỏi thế giới này
trước.
Rắc!
Khi một luồng lôi kiếp cuối cùng hạ xuống, trên bầu trời bỗng ngưng tụ một cơn
lốc xoáy linh khí.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều biết việc kết Anh đã thành công rồi. Nêu
không thì đã chẳng sinh ra lốc xoáy linh khí lớn đến vậy.
Diệp Mặc không đợi Lê Kinh Màn hoàn toàn ngưng kết Nguyên Anh thành công mà đã
thu hồi trận pháp cùa mình. Hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, tuy dẫn Lôi kiếp giết
chết năm tên tu sĩ này, nhưng tuyệt đối không thể để người khác biết Dẫn Lôi
trận này.
Dẫn Lôi trận là Diệp Mặc căn cứ theo cột thu lôi mà nghiên cứu ra, hắn không
sợ người khác biết có loại trận pháp này. Chỉ cần hắn thu trận kỳ lại thì tin
Tằng không ai có thể nhìn ra năm người này bị hắn hại. Cho dù là đoán được thi
cũng chẳng sao, việc khồng có chứng cớ thì không thể nói lung tung.
Sau khi Diệp Mặc thu hồi trận pháp, tất cả mọi người thấy Lê Kinh Mân còn đang
hấp thu linh khí, củng cố tu vi Nguyên Anh của mình.
Nhưng khi ánh mắt mọi người lướt qua Lê Kinh Mân, nhìn thấy năm tên tu sĩ Kim
Đan vừa rồi thì lập tức đều trợn mắt há hốc mồm. Hiện giờ cà năm đã biến thành
thi thể cháy đen, nếu không phải trong tay còn đang cầm linh khí, dường như
muốn chống cự lôi kiếp thì sẽ chẳng ai nghĩ đến việc lôi kiếp khỉ tu sĩ kết
Anh sẽ lan sang người khác.
– Bọn họ đã chết?
Tên tu sĩ Kim Đan của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải vùa Tồi chất vấn Diệp
Mặc bỗng kinh hãi kêu lên một tiếng, có chút không đám tin vào mắt mình.
Bỗng nhiên y chỉ vào Diệp Mặc quất lớn:
– Mày… Mày dám giết người cùa hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải. Mày…
Mày…
Dưới sự túc giận, y nói không nổi môt câu đầy đủ. Hiển nhiên y không ngờ được
rằng Diệp Mặc lại lớn mật như vậy thật sự dám giết người của hiệp hội Thương
Nghiệp Dương Hải.
Diệp Mặc vốn đang chuẩn bị dùng “Vô Ảnh” đánh lén nếu người còn sống, nhưng
hiện giờ cả năm tên đề đã chết cũng vừa đúng ý hắn. Lúc này nghe xong lời nói
của tên tu sĩ Kim Đan thì liền cười lạnh lùng, bỗng đúng lên ôm quyền vái bốn
phía,
– Các vị bằng hữu , vừa rồi năm người nàỵ đi ra, nhưng là chính họ không
muốn. Hiện giờ bị Lôi Kiế do người khác kết Anh liên lụy, chẳng lẽ điều này
cũng phải trách tội tôi sao? Chẳng lẽ hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải lại vô
lý đến như vậy?
– Đúng vậy, lần này hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải không có đạo lý, mà vị
Diệp hội chủ kia bố trí trận pháp cũng không lâu, làm sao giết được năm tên tu
sĩ Kim Đan trong thời gian ngắn như vậy? Rõ ràng là bị lôi kiếp ảnh hường nên
mới có việc này.
– Ha ha, việc này tất cả mọi nguời đều hiểu, cũng chẳng cần nói ra làm gì.
Không phải là vì mành đất của Mặc Nguyệt sao.
– Một tu sĩ Kim Đan tầng năm giết năm tên tu sĩ Kim Đan cảnh giới cao hon hắn
ừong thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ tu sĩ cùa hiệp hội Thương Nghiệp Dương
Hải chi biết buôn bán sao?
Tuy không đám đắc tội hiệp hội Thương Nghiệp Duong Hải, nhưng nghị luận
bàn tán thì chẳng ai ngăn cấm đuợc.
Nghe những nguời này nói như vậy, sắc mặt hai tên tu sĩ còn lại của hiệp hội
Thương Nghiệp Dương Hải đều trở nên xanh mét. Nhiều nguời nói chuyện như vậy,
nhưng không có một ai nói giúp hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải cả. Dù sao
những người xung quanh đều thấy được việc họ làm, cộng thêm cả lời nói
của bọn họ.
Nói cái gì mà tu sĩ của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải chi biết buôn bán, đó
căn bản là đang châm chọc sức chiến đấu của tu sĩ hiệp hội Thương Nghiệp Dương
Hải quá kém.
Lúc này, Lê Kinh Mân vốn đang hấp thu linh khí củng cố tu vi bỗng đứng lên
thét đài một tiếng. Tuy quần áo trên người y tả tơi, linh khí thượng phẩm cũng
bị hỏng sạch, nhưng người xung quanh có thể nghe ra từ trong tiếng hét đó sự
sung sức. Y đã trở thành một Nuyên Anh hàng thật giá thật rồi.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi nguời, Lê Kinh Mân lấy một bộ y phục ra tùy ý
khoác lên người, sau bước vài bưóc liền tới trước mặt Diệp Mặc, ôm quyền nói:
– Hội chủ, Lê Kính Mân không hề kỳ vọng của ngài, đã ngưng kết Nguyên Anh
thành công.
Trong lòng Diệp Mặc rất vui vẻ, thực lực của Mặc Nguyệt đã ngày càng lớn mạnh
hơn. Nhưng nàn cũng biết, tuy giết năm tên tu sĩ Kim Đan kia khá lã bí ẩn,
nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra là hắn làm, chỗ này đã không nên ở
lâu.
Hiện giờ điều cần suy nghĩ là phải đấu với hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải
thế nào sau khi trở về. Từ lúc năm tên tu sĩ kia không chịu lùi khỏi phạm vi
Lê Kinh Màn kết Anh thì Diệp Mặc đã hạ quyết tàm muốn giết chúng.
Bất kể mình có phải là đối thủ cùa hiệp hội Thương Nghiệp Dưong Hải hay không,
nhưng hắn đã nhượng bộ trên việc buôn bán mà chúng vẫn đè ép từng buớc. Lúc
này mà còn lui nữa thì Mặc Nguyệt đã không có đường sống, nếu sớm muộn đều sẽ
động thủ thì khồng bằng dứt khoát một chút.
Tính cách của Diệp Mặc là đã không động thủ thì thôi, có thề nhuờng đối
phương, thậm chí chịu ít thua thiệt. Nhưng một khi đã động thủ thì nhất định
phải đánh đến chết, tuyệt đối sẽ không cho đối phương cơ hội gượng dậy.
Hiện giờ chưa cần nói đến việc hắn có cho đối phương cơ hội gượng dậy hay
không, nhưng đối phương thì chắc chắn sẽ không. Thấy Lê Kinh Mân đã ngưng kết
Nguyên Anh thành công, Diệp Mặc nói thẳng:
– Chúng ta về rồi hãy nói.
– Sao? Giết người của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải chúng ta mà muốn đi
như vậy sao?
Một giọng nói lạnh như băng vang lên.