— o —
Chương 924: Không có phần của Diệp Mặc.
Khi trên Truyền Tống Trận của Diệp Mặc đã có ba người thì cả bảy Truyền Tống
Trận đã đủ hai mươi mốt người.
Tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ của Nam An Châu nhìn hơn hai mươi người xung quanh
không lên Truyền Tống Trận, biết chắc chắn sẽ không có người nào tiến lên
khiêu chiến Diệp Mặc nữa, trong lòng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ
đành nói:
– Nếu nhân số đủ rồi, hiện tại chúng ta khống chế chân nguyên của mình, kích
phát Truyền Tống Trận.
Bảy Truyền Tống Trận đồng thời bị kích phát, xung quanh mỗi Truyền Tống Trận
đều có một mảng ánh sáng phát ra, hình dáng giống như Bắc Đẩu Thất Tinh Trận,
một tiếng “Oành” lớn vang lên, Truyền Tống Trận được phát động, lúc ánh sáng
biến mất thì những người trên Truyền Tống Trận đều biến mất không thấy đâu.
Những người bên ngoài đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Truyền Tống Trận,
biết rằng bọn họ đã không còn cơ hội. Rất nhiều tu sĩ biết rằng ở chỗ này chờ
đã không có tác dụng gì, vội vàng mất hứng rời đi, ngoại trừ những người đang
đợi ở ngoài thì phần lớn tu sĩ cũng rời đi rất nhanh.
Khuôn mặt âm trầm của Hàn Thiên Diệp nhìn vào Truyền Tống Trận trống trơn kia,
trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, lúc này mới bước lên Linh khí phi hành
để rời đi. Chân Huyền Phái của bọn họ một người cũng không vào được, y tuyệt
đối sẽ không để cho những người đi vào kia vô duyên vô cớ nhận được lợi ích, y
nhất định sẽ cho những người đó một trận kinh hãi sau khi ra ngoài. Nhưng nếu
như y biết cửa ra của bí cảnh không phải là Truyền Tống Trận này có lẽ y sẽ
không làm như vậy.
…
Diệp Mặc đã từng phỏng đoán rất nhiều lần tình cảnh trong bí cảnh, hoặc là một
cung điện lớn, hoặc là một bình nguyên toàn bộ là dược liệu, thậm chí là một
Linh Dược Viên khổng lồ.
Nhưng khi hắn và những tu sĩ khác được chuyển tới đây, nhìn thấy lại là một
sơn cốc. Ngoài sơn cốc sương mù lượn lờ, căn bản không thấy rõ bất kỳ vật gì,
thần thức cũng không quét vào được. Mà trong sơn cốc chỉ có một căn nhà gỗ rất
nhỏ, ở phía trước nhà gỗ này dường như có bảy trận pháp cấm chế. Nhưng có thể
do đã qua nhiều năm nên chức năng ẩn hình của những trận pháp cấm chế này mơ
hồ đã hiện ra.
Những thứ bên trong trận pháp lại không thấy được rõ, Diệp Mặc phát hiện xung
quanh không có linh thảo gì, cũng không có thiên tài địa bảo gì. Lập tức đoán
rằng nếu ở đây có thứ tốt thì nhất định là ở bên trong trận pháp cấm chế kia,
đây rất có thể là bảy Linh Dược Viên.
Mấy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cùng Kim Đan đại viên mãn trước tiên tiến tới nhà
gỗ kia. Bởi vì ngoại trừ căn nhà gỗ kia cùng những trận pháp cấm chế ở bên
ngoài thì nơi này không còn vật gì khác.
Một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm nhìn thấy nơi này chỉ đơn sơ như vậy, nhất thời
thất vọng nói:
– Nơi này lại không có thứ gì hết. Xem ra nơi này cũng không phải là bí cảnh.
Một tu sĩ bên cạnh lại nói:
– Có lẽ đồ tốt ở bên trong trận pháp cấm chế, mình thử đánh vỡ trận pháp cấm
chế này xem sao.
– Tất cả mọi người không nên lộn xộn.
Lúc này mấy tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn tiến vào căn nhà gỗ cũng đã đi ra,
sắc mặt không được tốt, hiển nhiên bọn họ không tìm được cái gì ở trong căn
nhà gỗ kia.
Bởi vì không có được thứ gì nên gần như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về
phía bảy trận pháp cấm chế bên ngoài căn nhà gỗ kia. Tất cả mọi người đoán
rằng, nếu như nơi này có đồ tốt, khẳng định là ở trong những trận pháp cấm chế
này.
Diệp Mặc lại cau mày, hắn nghĩ rằng nơi này không có Truyền Tống Trận. Nếu quả
thật là như vậy thì hắn làm cách nào để ra ngoài đây?
– Nơi này không có Truyền Tống Trận…
Phát hiện ra vấn đề này không phải chỉ có một mình Diệp Mặc, Chiết Thu Thủy
của Song Tâm Cốc cũng phát hiện ra vấn đề này.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chú ý tới vấn đề này. Không có Truyền
Tống Trận, làm sao đi ra ngoài được?
Một tu sĩ Kim Đan tầng ba của Nam An Châu bỗng nhiên chỉ ra bên ngoài sơn cốc
chỗ có sương khói lượn lờ, nói:
– Có lẽ nơi này cũng là một nơi trong Sa Nguyên Dược Cốc. Chúng ta chỉ cần
xuyên qua màn sương mù kia, nói không chừng có thể ra được, tôi đi trước thử
nhìn một chút.
– Cẩn thận sương mù có độc
Nhìn thấy tên tu sĩ này muốn đi vào màn sương mù kia, lập tức có người nhắc
nhở một câu.
Tên tu sĩ Kim Đan kia cười nói:
– Tôi đương nhiên biết.
Nói xong y vận chuyển chân nguyên tạo thành một vòng bảo vệ, rồi kiểm tra linh
giáp trên người, lúc này mới cẩn thận đi tới gần chỗ có sương mù kia.
Y cũng không lo lắng màn sương mù kia, y nghĩ rằng y chẳng qua là đi tới gần
màn sương mù đó nhìn một chút, một khi có vấn đề lập tức lui về, thời gian
ngắn ngủi như vậy không thể nào có gì nguy hiểm
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào tên tu sĩ Kim Đan kia, khi y
tới gần màn sương mù, tựa hồ không có chuyện gì, tất cả mọi người đều yên tâm.
Xem ra, đó chẳng qua là một màn sương mù bình thường, đến lúc đó, nói không
chừng chỉ cần xuyên qua màn sương mù này là có thể đi ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt không thể tin nhìn vào nơi
tên tu sĩ Kim Đan kia đứng, bởi vì tên tu sĩ Kim Đan kia đã lặng lẽ biến mất.
Qua mấy hơi thở, trong màn sương mù đột nhiên truyền tới tiếng hét thảm thiết,
sau đó lại khôi phục sự yên tĩnh của lúc đầu
Chẳng qua là vài lần hô hấp, một gã tu sĩ Kim Đan đã xong đời, tu sĩ ở đây sắc
mặt đều trở nên âm trầm. Xem ra nơi bọn họ tiến vào không phải là một bí cảnh,
mà là một nơi đòi mạng a
– Có lẽ chúng ta có thể bay ra ngoài.
Một gã tu sĩ Kim Đan hậu kỳ lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc.
Diệp Mặc khinh thường cười lạnh một tiếng, không trả lời, hắn khi tiến vào nơi
này đã biết ở đây có cấm chế cấm bay, căn bản không có biện pháp bay lên.
– Anh thử xem.
Một người tu sĩ đã thử qua lập tức châm trọc trả lời một câu, hiển nhiên y đã
từng thử bay qua, biết được nơi này không thể bay ra ngoài.
– Chúng ta trước tiên phá vỡ bảy trận pháp cấm chế này rồi nói, dù sao nơi
này phần lớn không bị sương mù bao phủ. Cho dù chúng ta không ra được thì ba
tháng sau chúng ta cũng được chuyển ra ngoài.
Liễu Nguyệt Đường lên tiếng, nói.
– Nếu như ba tháng sau, không được chuyển ra thì sao?
Liễu Nguyệt Đường vừa dứt lời, lập tức có tu sĩ đứng ra hỏi ngược lại.
Một gã tu sĩ Kim Đan tầng tám của Thần Kiếm Tống hiển nhiên đồng ý lời nói của
Liễu Nguyệt Đường, nhưng ngay sau đó liền phản bác:
– Nếu thật sự vẫn ở bên trong Sa Nguyên Dược Cốc thì ba tháng sau, nhất định
sẽ được chuyển ra ngoài.
Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn của Nam An Châu chậm rãi lắc đầu nói:
– Ba tháng sau, tu sĩ ở trong Sa Nguyên Dược Cốc sẽ được chuyển ra ngoài,
nhưng nơi này lại không được.
Y không hề có tinh thần châm chọc tên tu sĩ Thần Kiếm Tống kia, lúc này y
không có tâm tình đó.
– Tại sao?
Lập tức có tu sĩ dò hỏi.
Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia lạnh lùng nói:
– Bởi vì ta lấy được bản đồ của bí cảnh, trong đó có nói như vậy, trước khi
Sa Nguyên Dược Cốc mở cửa, nhất định phải ra khỏi nơi này, nếu không…
Vị tu sĩ này còn chưa nói hết, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của y.
Những tu sĩ đã tiến vào trong này thì nhiều nhất là người của Tiên Dược Cốc ở
Bắc Vọng Châu, bao gồm cả Liễu Nguyệt Đường là bốn người. Thần Kiếm Tông hai
người, một người là Nguyễn Đình là Kim Đan tầng tám, còn một người là Tây Môn
Cát là Kim Đan tầng năm, Chiết Thu Thủy là do Nguyễn Đình mang theo từ Truyền
Tống Trận.
Ngoại trừ Truyền Tống Trận của Diệp Mặc, thì bên phía Truyền Tống Trận của Bắc
Vọng Châu có ba người Diệp Mặc không biết một ai. Nhưng lại biết trong đó có
một tu sĩ có tu vi Kim Đan đại viên mãn giống như Liễu Nguyệt Đường.
Thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia, Quảng Vi
nhỏ giọng nói vào tai Diệp Mặc:
– Người kia tên là Kế Trí Nguyên, là người của Quỷ Tiên Phái, đi cùng y cũng
là người của Quỷ Tiên Phái, tên là Cát Phách cùng Văn Nhân Thiên.
Thanh âm của Quảng Vi mặc dù rất nhỏ nhưng Kế Trí Nguyên vẫn nghe thấy liền
nhìn Quảng Vi một cái. Quảng Vi vội vàng cúi đầu nói với Diệp Mặc:
– Tôi tới cạnh sư tỷ của tôi đây.
Diệp Mặc gật đầu, không để ý Quảng Vi rời đi, nhưng lại để ý tới tên Kế Trí
Nguyên của Quỷ Tiên Phái kia, hắn cảm giác người này tạo cho hắn uy hiếp rất
lớn. Hắn trước đó không lâu đã từng nghe về Quỷ Tiên Phái, có một người tên
Văn Nhân Phủ là đan sư, cũng tham gia vào cuộc so tài của luyện đan Danh Nhân
Đường như hắn, cuối cùng lại thăng cấp top mười. Không biết tên Văn Nhân Thiên
ở bên cạnh Kế Trí Nguyên kia có quan hệ gì với tên Văn Nhân Phủ kia không.
– Bất luận như thế nào, chúng ta phá vỡ bảy trận pháp cấm chế ở đây rồi nói
sau.
Kế Trí Nguyên bỗng nhiên lại nói tới bảy trận pháp cấm chế kia.
Tất cả mọi người giật mình phản ứng lại, bọn họ vào nơi này chính là vì tìm
kiếm linh dược, bên trong bảy trận pháp này nói không chừng chính là Linh Dược
Viên mà bọn họ tìm kiếm.
Một gã tu sĩ Kim Đan đại viên mãn khác của Nam An Châu gật đầu phụ họa, nói:
– Ta đồng ý với ý kiến của Kế huynh, bất luận làm thế nào để đi ra ngoài,
cũng phải phá vỡ bảy trận pháp ở nơi này. Nhưng hiện tại ở đây có hai mươi
người, nếu như có Linh Dược Viên ở trong bảy trận pháp này thì chúng ta phân
chia thế nào?
Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn là đầu lĩnh của Nam An Châu ngạo nghễ đi ra,
chiếm cứ một cái trận pháp cấm chế, nói:
– Hai người chúng tôi một cái.
Bên phía bọn họ vốn là ba người, nhưng vừa rồi đã chết một, hiện tại chỉ còn
hai người.
Vừa nói vừa vẫy tay gọi tên tu sĩ đi cùng y, hiển nhiên y cho rằng phía y mặc
dù có hai người, nhưng trên thực tế nếu như trong trận pháp cấm chế này thật
sự là Linh Dược Viên thì một mình y nhất định phải chiếm được phần lớn linh
dược.
Cách làm của tên tu sĩ này toàn bộ đều rơi vào mắt của mấy tên tu sĩ có thực
lực cường hãn nhất nơi này, vội vàng chiếm cứ một trận pháp cấm chế.
Đại sư tỷ Liễu Nguyệt Đường của Tiên Dược Cốc mang theo ba người của Tiên Dược
Cốc chiếm lấy một trận pháp cấm chế, mà hai người Kế Trí Nguyên cùng Nguyễn
Đình đồng thời chiếm cứ một trận pháp cấm chế.
Vốn là thời điểm Bắc Vọng Châu tiến vào nơi này chiếm cứ bốn Truyền Tống Trận,
nhưng bây giờ bởi vì Diệp Mặc có thực lực thấp nhất không chủ động chiếm cứ
trận pháp cấm chế nên bị một gã tu sĩ Kim Đan tầng tám của Nam An Châu chiếm
lĩnh, kết quả Nam An Châu chỉ có tám người nhưng lại chiếm chứ bốn trận pháp
cấm chế.
Chiếm cứ bảy trận pháp cấm chế ngoại trừ bốn gã tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, ba
người còn lại cũng là Kim Đan tầng tám. Nhưng chỉ trong chốc lát, ngoại trừ
Diệp Mặc không chiếm cứ được trận pháp nào, thì còn có Khâu Huyền Vũ, tên Kim
Đan tầng bảy đi tới đây cùng hắn.