— o —
Chương 911: Liên thủ để ám toán.
Diệp Mặc biết tên tu sĩ Kim Đan này sẽ không bỏ qua hắn, hiện tại tu sĩ Kim
Đan đuổi tới, hắn lại càng liều mạng xông về phía trước, đồng thời trong lòng
lo lắng nghĩ đối sách.
Một cái huyệt động lớn hiện ra trước mắt Diệp Mặc, thần thức của Diệp Mặc đảo
qua liền nhìn thấy con rắn xanh đối chiến cùng hắn trước đó không lâu, lập tức
không nghĩ ngợi liền xông vào huyệt động.
Hắn biết một khi vào huyệt động sẽ tương đương với việc tự tuyệt đường sống,
nhưng hắn đồng thời cũng biết, nếu như không vào huyệt động, hắn không sống
được.
Tu sĩ Kim Đan kia nhìn thấy Diệp Mặc tiến vào huyệt động, khóe miệng lộ ra một
tia cười lạnh, y không vội giết Diệp Mặc. Đao pháp mà Diệp Mặc thi triển ra
cực tốt, y muốn lấy được đao pháp rồi nói sau.
Diệp Mặc có thể phát hiện ra con rắn xanh kia, y dĩ nhiên đã sớm nhìn thấy,
một con rắn xanh cấp bốn đỉnh phong y còn không để vào mắt.
Diệp Mặc vừa xông vào huyệt động của rắn xanh, rắn xanh đã nhìn thấy, nó nhất
thời ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra từng tiếng kêu tê tê, hiển nhiên nó
đang không ngừng cảnh cáo. Đồng thời trong mắt nó lộ ra một chút sợ hãi, nó
thật sự không nghĩ ra mình đã chạy, hơn nữa ngay cả Kềnh Linh Lam Quả cũng bỏ
qua, vậy mà tại sao tên người này còn đuổi theo tới đây.
Nhưng khi nó đang tính đem người này đuổi khỏi huyệt động của nó, tên người
này nhìn cũng không nhìn nó, liền trực tiếp chui vào trong động của nó.
Không đợi nó kịp phản ứng, lại một tên người nữa vọt vào, hơn nữa tên người
này còn lớn lối hơn, chưa tới trước mặt nó đã đâm ra một kiếm.
Con rắn xanh căn bản không có biện pháp tránh né, bị một kiếm của tu sĩ Kim
Đan vừa vặn đâm trúng bụng, nhất thời kêu lên một tiếng, lập tức căm phẫn tức
giận. Nó căn bản không thèm để ý tới thanh kiếm trên cơ thể, thân thể khổng lồ
nện tới tu sĩ Kim Đan kia.
Vốn động phủ phi thường to lớn, dưới lực lượng vô cùng khổng lồ của rắn xanh,
trở thành đá vụn bay khắp nơi.
Tu sĩ Kim Đan kia cười lạnh một tiếng. Một con súc sinh cũng dám lớn lối. Phi
kiếm trong tay cuồn cuộn nổi lên một đạo chân nguyên cường hãn, trực tiếp đánh
vào đỉnh đầu của con rắn xanh. Y tin tưởng lấy thực lực yêu thú cấp bốn của
con rắn xanh, muốn tránh thoát một kiếm này của y căn bản là không thể.
Nhưng y vừa xuất ra một kiếm này, bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, tên
tu sĩ Trúc Cơ bị y đuổi giết tựa hồ không còn trong thần thức cảm ứng nữa rồi.
Chẳng qua là y vừa nghĩ tới đây liền cảm giác được cả người lạnh lẽo, tu sĩ
Kim Đan này lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Dĩ nhiên là tên tu sĩ Trúc
Cơ vừa rồi đánh lén, y trừng mắt, lập tức tránh né.
Nhưng khi y tránh lại chậm một chút, vô số đao khí lượn vòng xông vào trong cơ
thể y, tàn bạo phá hủy kinh mạch y. Tu sĩ Kim Đan này liên tiếp phun ra mấy
ngụm máu tươi, trong nháy mắt trọng thương.
– Không tốt.
Tu sĩ Kim Đan này không cần suy nghĩ, lập tức liền lao ra ngoài huyệt động của
con rắn xanh, nhưng con rắn xanh đã tức giận, cái đuôi vung lên đánh bay tu sĩ
Kim Đan này, trực tiếp đập vào trên đỉnh huyệt động.
Bộp một tiếng.
Tu sĩ Kim Đan vừa rơi xuống mặt đất đã thấy Tử Đao của Diệp Mặc lần nữa phóng
tới. Nhất thời sợ đến vỡ mật, y thật sự nghĩ không ra, tên tu sĩ trước mắt chỉ
là Trúc Cơ tầng bảy, sao có thể đánh lén được y.
Cho dù là y không chú ý, nhưng tên tu sĩ này không có cách nào ẩn hình vượt
qua thần thức cùng giác quan của y được. Nếu như y biết Diệp Mặc ngay cả là tu
sĩ Nguyên Anh, thậm chí là tu sĩ Hư Thần cũng có thể lừa gạt, y sẽ không nghĩ
như vậy. Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh Quyết, công pháp ẩn hình được phát huy tới
tận cùng, giống như vạn vật nguyên sinh bình thường, vô thanh vô tức. Chỉ là
một gã tu sĩ Kim Đan sao có thể nhìn ra.
Khoảnh khắc Diệp Mặc tiến vào huyệt động kia, cũng đã có tâm tư đánh lén, tu
sĩ Kim Đan kia muốn một kiếm giết chết con rắn xanh, ngược lại không để mắt
tới hắn. Cơ hội như thế hắn làm sao có thể bỏ qua?
Diệp Mặc toàn lực đánh ra Huyễn Vân Phi Toàn Đao, nhất thời khiến cho tu sĩ
Kim Đan kia bị trọng thương.
Oanh một tiếng, Tử Đao của Diệp Mặc cùng với phi kiếm của tu sĩ Kim Đan kia
đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn. Tu sĩ Kim Đan kia bị Diệp Mặc
đánh bay ra xa mấy chục thước, vừa vặn rơi ra ngoài động.
Tu sĩ Kim Đan kia trong lòng buông lỏng, chỉ cần đi ra, y cho dù là thương thế
nghiêm trọng, cũng có thể giết chết tên tu sĩ Trúc Cơ trước mắt.
Tu sĩ Kim Đan vừa định lấy ra mấy viên đan dược để nuốt, liền cảm giác được
trong cơ thể tựa hồ có thứ gì đó tiến vào. Không đợi y kịp nghĩ tới là vật gì,
Tử Đao của Diệp Mặc lại lần nữa mang theo một luồng ánh sáng tím đánh tới,
thậm chí một chút thời gian cũng không cho y.
– Không ổn, lại bị ám toán.
Tu sĩ Kim Đan kia vô cùng phẫn nộ, nhưng trước mắt thái đao của con kiến hôi
Trúc Cơ kia lại mang theo vô số đao quang giết tới. Dưới tình huống y bị trọng
thương như thế, muốn bức Vô Ảnh ra, như vậy nhất định sẽ phải đối mặt với đao
quang vô cùng vô tận kia.
Không cần nghĩ, một khi bị đao quang vô cùng vô tận kia càn quét, cho dù là tu
sĩ Kim Đan, cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Tu sĩ Kim Đan kia không còn lựa chọn nào khác, lập tức phóng ra phi kiếm lần
nữa, y nghĩ trước tiên giải quyết Diệp Mặc, sau đó sẽ đối phó với Vô Ảnh trong
đan điền.
Đa phần tu sĩ bình thường không có kinh nghiệm đối phó với Vô Ảnh, máu huyết
cùng kinh mạch của tu sĩ Kim Đan kia trong nháy mắt đã bị Vô Ảnh cắn nuốt. Nếu
như không phải Diệp Mặc ngăn cản Vô Ảnh cắn nuốt Kim Đan, thì Kim Đan của tu
sĩ Kim Đan này đã trở thành bữa ăn trong mâm của Vô Ảnh rồi.
Máu huyết của tu sĩ Kim Đan trong thời gian cực ngắn bị Vô Ảnh cắn nuốt, nhất
thời phát ra tiếng hét thảm thiết, phi kiếm của y căn bản không có biện pháp
ngăn trở đao quang Tử Đao của Diệp Mặc, trong nháy mắt liền bị vô số đao quang
xé thành màn máu tanh.
Diệp Mặc vẫy vẫy tay một cái, một viên Kim Đan xám xịt rơi vào trong tay hắn.
Đồng thời nhẫn trữ vật cũng rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Vô Ảnh bay trở lại bên người Diệp Mặc, đối với Kim Đan trong tay Diệp Mặc có
chút không vừa ý kêu lên một tiếng.
Diệp Mặc thở phào một cái, trong lòng đối với tu vi thấp kém của mình càng
thêm buồn bực. Vừa rồi thiếu chút nữa đã bị tên Kim Đan kia giết chết, nếu như
không phải có con rắn xanh hỗ trợ, hắn thật sự bị nguy hiểm.
Ánh mắt của con rắn xanh có vẻ kỳ lạ nhìn Diệp Mặc, trên người loang lổ vết
máu, nó không nghĩ tới Diệp Mặc lại trợ giúp nó. Về phần tu sĩ Kim Đan kia có
phải do Diệp Mặc đưa tới hay không, nó tạm thời không nghĩ nhiều như vậy.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn nhìn con rắn xanh, nói:
– Vừa rồi đa tạ ngươi đã cứu ta một mạng, viên Kim Đan này tặng cho ngươi.
Nói xong Diệp Mặc ném Kim Đan cho con rắn xanh, ánh mắt con rắn xanh vui mừng,
một ngụm tiếp lấy Kim Đan, thứ tốt này, tên tu sĩ người này lại đưa cho nó ăn,
quả thực chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống
Diệp Mặc nuốt mấy viên đan dược chữa thương, lại lấy ra một viên đan dược chữa
thương ném cho con rắn xanh, nói:
– Cái này tặng cho ngươi, cám ơn nhiều.
Nói xong Diệp Mặc xoay người rời đi, giết chết tên Kim Đan kia, còn có một tên
tu sĩ Trúc Cơ, hắn cũng muốn giết.
Con rắn xanh nhìn thân ảnh của Diệp Mặc biến mất ở cửa động, vẫn như cũ không
thể tin được chính mình vô duyên vô cớ nhận được một viên Kim Đan. Trong nháy
mắt, con rắn xanh vốn dĩ có chút sợ hãi Diệp Mặc, trong lòng đã có chút cảm
kích Diệp Mặc. Mặc dù trí lực của nó còn chưa khai hóa hoàn toàn, tuy nhiên nó
nhớ được tu sĩ người kia chẳng những giúp nó giết kẻ địch, lại còn đưa cho nó
một viên Kim Đan.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia vẫn ở dưới gốc cây Kềnh Linh Lam Quả chờ đợi, xem ra y
cho rằng sư phụ y đã là tu vi Kim Đan trung kỳ, muốn giết một tu sĩ Trúc Cơ
hậu kỳ quả thực là dễ như trở bàn tay, căn bản không mất bao nhiều thời gian.
– Để mày đợi lâu rồi.
Thanh âm của Diệp Mặc truyền tới, tu sĩ Trúc Cơ kia nhất thời quay đầu lại,
khi y nhìn thấy Diệp Mặc, hai mắt trợn tròn, há hốc mồm giống như nhìn thấy
một màn khó tin nhất vậy.
Tại sao người trở lại lại là tên tu sĩ Trúc Cơ này, sư phụ của mình đâu?
– Sư phụ mày đang đợi mày, bảo mày nhanh lên một chút.
Thanh âm của Diệp Mặc vừa hạ xuống, Tử Đao của hắn đã quét ra ngoài, mang theo
một chùm ánh sáng tím.
Phốc một tiếng, máu tanh văng khắp nơi, tên tu sĩ Trúc Cơ này còn chưa kịp
phản ứng chuyện sư phụ mình sao không trở lại, đã bị Diệp Mặc một đao chém
chết.
Diệp Mặc thu hồi túi trữ vật của tên tu sĩ này, sau đó mới hoàn toàn thanh
tĩnh lại, hắn không biết địa vị của tên tu sĩ Kim Đan kia, vạn nhất địa vị của
y lớn, mình giết y, tin tức này bị truyền ra ngoài, tuyệt đối không phải
chuyện tốt. Tốt nhất là hiện tại hắn giết luôn tên tu sĩ Trúc Cơ này đi, cuối
cùng có thể yên lòng.
…
Diệp Mặc nghỉ ngơi một hồi, đang chuẩn bị đào gốc Kềnh Linh Lam Quả đi, lại có
ba luồng kiếm quang bay tới, ba tên tu sĩ lấy tốc độ cực nhanh đáp xuống gần
Diệp Mặc.
Lần này Diệp Mặc không lo lắng quá mức, ba người này còn chưa đến hắn đã thông
qua sự dao động chân nguyên của ba người biết được trong ba người không có tu
sĩ Kim Đan.
– Ối, không ngờ là cây Kềnh Linh Lam Quả.
Hiển nhiên một người tu sĩ đã nhận ra cây trước mắt Diệp Mặc, kêu lên đầu
tiên, trong giọng nói mang theo sự mừng rỡ cùng hưng phấn. Nhưng ngay sau đó y
liền nhìn về phía Diệp Mặc, kích động nói:
– Kềnh Linh Lam Quả khẳng định ở trên người của người này, vận khí của hắn
thật tốt, chẳng những có được ngọc bài tiến nhập Sa Nguyên Dược Cốc, vừa vào
đã thấy gốc cây Kềnh Linh Lam Quả này.
– Không, vận khí của hắn không tốt, bởi vì chúng ta đã tìm được hắn, ha ha.
Lại có một người tu sĩ tiếp lời, hơn nữa còn cười lớn.
Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn luyện hóa đan dược chữa thương, thương thế khôi
phục rất nhanh, lúc này mới đánh giá ba người này. Khiến cho hắn ngạc nhiên
chính là ba người này hắn lại biết hai người. Chính là Hạ lão đại khi hắn ở
bên ngoài Sa Nguyên Dược Cốc đã thấy, còn có tên đầu trọc kia. Người còn lại
hắn không biết, nhưng tựa hồ thoạt nhìn có chút quen mặt.
Chính mình khi tiến vào một mảnh sa mạc hoang vu, căn bản không có một người,
ba người bọn họ sao có thể cùng nhau tới ta? Thế nhưng Diệp Mặc lập tức hiểu
được đã có chuyện gì, ba người này hẳn là có bùa truyền tin để truyền tin cho
nhau, bọn họ sau khi tiến vào Sa Nguyên Dược Cốc liền liên lạc với nhau, sau
đó hợp thành tiểu đội.
Nhìn trên người ba người này vết thương chồng chất, hơn nữa trên y phục còn có
vết máu, Diệp Mặc chỉ biết mấy tên này trong sa mặc không chiếm được cái gì
tốt, hẳn là đã đại chiến với lũ Thổ Hạt Thú (bọ cạp đất) kia một phen. Chẳng
qua là mấy tên này có thể lấy được ngọc bài để tiến vào Sa Nguyên Dược Cốc,
khiến cho Diệp Mặc không thể không bội phục bọn họ.
Nhưng từ khẩu khí của ba người này, Diệp Mặc nghe được ba người này tựa hồ đặc
biệt tìm kiếm hắn. Nghĩ tới đây Diệp Mặc nhíu mày, Sa Nguyên Dược Cốc lớn như
vậy, bọn họ làm sao tìm được mình?
Nghĩ tới vấn đề này, Diệp Mặc lập tức sử dụng thần thức kiểm tra y phục trên
người mình, rất nhanh sắc mặt của hắn trở nên khó coi, hắn trong lúc vô tình
đã bị người ta sử dụng thần thức đánh dấu trên y phục.
Diệp Mặc lập tức nghĩ tới Truyền Tống Trận, tên tu sĩ Kim Đan đứng phía sau
hắn sắc mặt giống như quả mướp đắng, hắn căn bản không cần hỏi liền biết người
sử dụng thần thức đánh dấu trên người hắn nhất định là tên mặt khổ qua kia.