Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 867: Thanh Hậu Bối Đao loang lổ vết gỉ.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Hiển nhiên Lưu Đạm không để ý tới suy nghĩ của Diệp Mặc, liền lấy ra một quyển
công pháp không trọn vẹn, nói:
– Đây là một quyển đao kỹ, tên là Huyễn Vân, nhưng lại không trọn vẹn, chỉ
còn lại một phần ba, trước mắt cấp bậc không rõ.
– Huyễn Vân?
Diệp Mặc vừa nghe tới hai chữ này liền nhớ tới Huyễn Vân Đao Pháp của Lý gia.
Hắn từ trong miệng Lý Bách Sâm cùng Lý Trường Sinh biết được Huyễn Vân Đao
Pháp của Lý gia gồm sáu chiêu, chẳng lẽ Huyễn Vân này chính là Huyễn Vân Đao
Pháp của Lý gia.
Nếu như là Huyễn Vân Đao Pháp của Lý gia, hắn có lấy được cũng không có chỗ
dùng. Ban đầu sau khi giết Lý Trường Sinh, còn lấy được một cái ngọc giản,
phía trên ghi là Huyễn Vân Đao Pháp của Lý gia. Lúc ấy hắn ngay cả nhìn cũng
không có tâm tình nhìn, liền ném vào nhẫn trữ vật, không nghĩ tới hôm nay lại
gặp được Huyễn Vân đao kỹ.
Lưu Đạm lại nói tiếp:
– Nhưng tiếc là bản đao kỹ này chỉ còn lại một phần ba cuối cùng, trước mắt
không cách nào tu luyện. Giá khởi điểm là hai mươi ngàn linh thạch, mỗi lần
tăng giá không được thấp hơn một ngàn.
Diệp Mặc nghe xong lại giật mình, chẳng lẽ Huyễn Vân Đao Pháp của Lý giá vốn
dĩ không phải xuất phát từ Lý gia? Mà tới từ chỗ khác? Hơn nữa Huyễn Vân Lục
Đao của Lý gia cũng không hoàn hảo, cộng thêm bản thiếu trong tay Lưu Đạm mới
thật sự là Huyễn Vân Đao Pháp sao?
Sự lợi hại của Huyễn Vân Đao Pháp Diệp Mặc là người hiểu rất rõ, không kém Tam
Sinh Kiếm Quang của hắn chút nào. Đặc biệt là khi Lý Bách Sâm thi triển ra
chiêu thức khiến cho đao khí bay lên thành lốc xoáy kia, khiến cho người ta
khó lòng phòng bị, nếu như không phải Diệp Mặc có Tam Sinh Kiếm Quang, hắn
thật sự không nhất định sẽ đỡ nổi. Chỉ bởi vì không phải là kiếm kỹ mà là đao
kỹ nên mới khiến cho Diệp Mặc có hứng thú.
– Hai mươi mốt ngàn linh thạch.
Diệp Mặc trực tiếp báo giá, hắn rất muốn biết Huyễn Vân đao kỹ này có phải có
quan hệ với Huyễn Vân Lục Đao mà hắn lấy được hay không, nếu quả thật là một
bản đao kỹ, tổ hợp lại một chỗ, uy lực có thể tăng lên trên diện rộng hay
không.
Phần lớn tu sĩ ở đây đều là tu kiếm. Mặc dù cũng có người chuyên về đao pháp
nhưng so với tu luyện về kiếm thì đã ít lại càng ít. Hơn nữa bản đao kỹ này
không trọn vẹn, không thể tu luyện phần phía sau, cho nên sau khi Diệp Mặc báo
giá không còn ai báo giá nữa. Hoặc là có người biết được thói quen của Diệp
Mặc. Hắn khi báo giá đều chỉ thêm một chút, cho dù là người thêm một triệu,
nói không chừng hắn sẽ lập tức báo ra một triệu lẻ một ngàn
Sau khi thông báo ba lần, bản Huyễn Vân đao kỹ rơi vào trong tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc lấy được Huyễn Vân đao kỹ trước tiên xem xét nội dung bên trong, khi
Diệp Mặc nhìn thấy Huyễn Vân Tam Đao cuối cùng trong lòng nhất thời mừng rỡ.
Bỏ ra hơn hai mươi ngàn linh thạch thật sự quá đáng giá, bản đao kỹ không trọn
vẹn này cùng với Huyễn Vân Lục Đao hắn lấy được căn bản là cùng một đao kỹ.
Tên gọi thật sự hẳn là Huyễn Vân Cửu Đao, mà Diệp Mặc mơ hồ cảm giác được, một
khi hắn dung hợp toàn bộ Huyễn Vân Cửu Đao, lực chiến đấu sẽ tăng lên một
trình độ tương đối kinh khủng. Sự lợi hại của Huyễn Vân Cửu Đao không phải là
Huyễn Vân Lục Đao có thể so sánh, Huyễn Vân Lục Đao của Lý gia thậm chí không
bằng một phần mười cũng.
Lấy được Huyễn Vân Cửu Đao, nỗi buồn bực vừa rồi của Diệp Mặc trở thành hư
không. Hắn cảm giác Huyễn Vân Cửu Đao này sẽ cho hắn một sự kinh hỉ cực lớn.
Phi kiếm của hắn cấp bậc quá thấp, sau khi Diệp Mặc có được Huyễn Vân Cửu Đao,
đã có ý nghĩ muốn một thanh Kim Đao thượng hạng.
Vật phẩm kế tiếp đối với Diệp Mặc cũng không có lực hấp dẫn nào. Ngay cả linh
thảo cùng khoáng thạch mà tu sĩ Nguyên Anh cần cũng xuất hiện. Nhưng Diệp Mặc
biết những thứ đó vốn không phải là đồ vật mà hắn có thể mua được. Hơn nữa
càng về sau đồ vật càng quý, nếu như không phải vì Tiệt Thổ thì Diệp Mặc đã
sớm ra ngoài.
Trong thời gian này Diệp Mặc xuất thủ hai lần, lại mua mười gốc cây linh thảo
cấp bốn Dẫn Lan Hoa. Sở dĩ mua Dẫn Lan Hoa là bởi vì Diệp Mặc muốn luyện chế
Duẫn Ích Đan, mà Dẫn Lan Hoa là một dược liệu phụ trợ của Duẫn Ích Đan. Linh
thảo cấp bốn cùng linh thảo cấp năm giá tiền xê xích quá lớn, Diệp Mặc mua Dẫn
Lan Hoa cũng chỉ xài mấy chục ngàn linh thạch mà thôi.
Khi Diệp Mặc nghĩ rằng còn phải đợi thêm một hai ngày nữa thì Lưu Đạm lại lấy
ra Tiệt Thổ, nói:
– Các vị, hiện tại vật phẩm tiến hành đấu giá là một khối Tiệt Thổ. Mọi người
đều biết Tiệt Thổ là đồ tốt khi bố trí trận pháp, hơn nữa rất nhiều người đều
dùng Tiệt Thổ để luyện khí, dĩ nhiên tác dụng cụ thể tôi nghĩ những người đang
ngồi ở đây còn hiểu rõ hơn tôi. Đây là một khối Tiết Thổ cấp thấp, nhưng cũng
là một tài liệu tương đối khan hiếm, cho dù là cấp thấp, độ trân quý của nó
không cần tôi nhiều lời. Hiện tại giá khởi điểm của khối Tiệt Thổ này là ba
trăm ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn, bằng hữu
nào muốn xin mau chóng xuất thủ
– Năm trăm ngàn.
Cơ hồ Lưu Đạm vừa dứt lời, Diệp Mặc đã nghe thấy Phí Tứ Giang của Ẩn Kiếm Môn
báo giá.
– Năm trăm mười ngàn.
Diệp Mặc không cần suy nghĩ lập tức báo ra giá tiền năm trăm mười ngàn, tên
Phí Tứ Giang của Ẩn Kiếm Môn kia đã mua mấy thứ đồ, Diệp Mặc đoán rằng y đã
tiêu tốn gần năm sáu triệu linh thạch trung phẩm. Mình mặc dù mua hai thứ đồ
nhưng tổng cộng tiêu phí chưa tới một trăm ngàn, hắn hiện tại còn có hai triệu
chín trăm ngàn linh thạch
Khi thanh âm báo giá của Diệp Mặc vang lên, rất nhiều người ở đây đều ngây
ngẩn cả người, vừa rồi bọn họ đã nghe thấy Diệp Mặc cùng Phí Tứ Giang vì ụ đá
mà cạnh tranh một phen. Cuối cùng khi Phí Tứ Giang nói ra gia môn, khiến cho
Diệp Mặc sợ, lúc đó mới rời khỏi cuộc cạnh tranh.
Nhưng hiện tại xem ra thật sự mọi việc cũng không phải như vậy, người báo giá
năm trăm mười ngàn biết rõ là Phí Tứ Giang báo giá, nhưng hắn vẫn tăng thêm
mười ngàn, bởi vậy có thể thấy được chỉ cần là Phí Tứ Giang tăng giá, hắn nhất
định sẽ tăng giá.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu được, Diệp Mặc vốn dĩ không sợ thân phận của
Phí Tứ Giang mà vì khiến cho Phí Tứ Giang tiêu tốn nhiều tiền, nói không chừng
hai người bọn họ từng có quan hệ.
Diệp Mặc cùng Phí Tứ Giang vừa ra tay liền trên con số triệu linh thạch, hai
người bọn họ bắt đầu cạnh tranh, rất nhiều người đều rút lui. Thậm chí một vài
người muốn báo giá cũng không báo nữa, Tiệt Thổ mặc dù trân quý đấy dù sao
cũng là một khối Tiệt Thổ cấp thấp, hơn nữa Tiệt Thổ chỉ có thể dùng trên
phương diện bày trận, cho dù là luyện khí cũng rất ít người dùng. Nói cách
khác, nếu như không bố trí trận pháp, có được vật này căn bản cũng không có
chỗ dùng.
Diệp Mặc báo giá khiến cho sắc mặt của Phí Tứ Giang tức giận tới xanh mét, y
không lâu trước đó còn tưởng rằng Diệp Mặc sợ y, mặc dù mua một ụ đá tốn không
ít linh thạch, nhưng dù sao thể diện vẫn có. Nhưng hiện tại xem ra, chính mình
thực sự là một chú hề, người kia nhiều lần ra giá thêm mười ngàn căn bản đang
đùa bỡn y, khiến cho y coi tiền như rác xuất ra nhiều linh thạch mà thôi. Nói
không chừng lúc này người kia đang châm chọc y là người ngu ngốc
– Rất tốt, sáu trăm ngàn.
Thanh âm của Phí Tứ Giang lạnh như băng, chỉ cần không phải thằng ngốc cũng có
thể thấy y đã nổi giận lần nữa.
– Sáu trăm mười ngàn
Thanh âm của Diệp Mặc vẫn bình thản vô cùng, Phí Tứ Giang tức giận hắn, hắn
sao có thể không căm tức giống Phí Tứ Giang. Đồ vật chính mình cần, y mỗi lần
đều tranh với mình.
Mọi người ở đây nghe Diệp Mặc tăng giá lần nữa, cũng đột nhiên nghĩ tới, quả
nhiên là vậy, hai người này nhất định từng có quan hệ nếu không tên tu sĩ kia
không thể mỗi lần tăng giá đều là mười ngàn linh thạch
– Bảy trăm ngàn
-Bảy trăm ngàn mười ngàn.
-Tám trăm ngàn trăm ngàn mười ngàn
-Tám trăm ngàn mười ngàn
Toàn bộ buổi đấu giá đều là thanh âm đấu giá của Diệp Mặc cùng Phí Tứ Giang,
chỉ cần Phí Tứ Giang tăng giá, Diệp Mặc cũng đều từ giá tiền mà y báo ra tăng
thêm mười ngàn. Những người khác đều là xem trò vui, bọn họ hiểu được đây
không phải là tranh nhau Tiệt Thổ, điều này hiển nhiên là hai tu sĩ đã bị chọc
giận.
Nhưng Diệp Mặc biết, hắn không phải là tranh hơn thua, hắn không có thời gian
rảnh rỗi, nếu như không phải bởi vì Tiệt Thổ, hắn cũng sẽ không cùng Phí Tứ
Giang này dong dài hồi lâu.
– Tốt, tốt, rất tốt.
Khi Diệp Mặc đem giá tiền tăng lên một triệu lẻ mười ngàn, Phí Tứ Giang nghiến
răng nghiến lợi nói mấy chữ, sau đó cũng không tăng giá nữa.
Cho tới khi Lưu Đạm nói ba lần một triệu lẻ mười ngàn, Tiệt Thổ trở thành đồ
của Diệp Mặc, mọi người mới phản ứng lại, đây là đấu giá chứ không phải là
tranh hơn thua.
Giá cả của Tiệt Thổ dao động rất lớn, thời điểm cần tới anh bỏ ra mấy triệu
cũng rất bình thường, nếu không chính là vài trăm ngàn linh thạch, nói không
chừng anh sẽ lỗ. Diệp Mặc có thể tốn một triệu lẻ mười ngàn linh thạch để mua
Tiệt Thổ, không thể nói là vận rủi. Phần lớn đều phụ thuộc vào giá thầu của
Phí Tứ Giang, nếu không buổi đấu giá lớn như vậy, nhất định sẽ có đông đảo tu
sĩ bố trí trận pháp, Tiệt Thổ cho dù là bán đi cũng có thể được tới hai triệu
linh thạch.
Sau khi có được Tiệt Thổ, Diệp Mặc mặc dù còn hơn một triệu linh thạch, nhưng
mục đích của hắn đã đạt được, hắn liền chuẩn bị rời khỏi buổi đấu giá này.
– Phía dưới là một viên yêu đan của yêu thú cấp sáu…
Yêu đan của yêu thú cấp sáu mặc dù trân quý, nhưng Diệp Mặc biết hắn mua không
nổi, hơn nữa hắn đã ra khỏi chỗ ngồi, đi dọc theo lối đi rời khỏi buổi đấu
giá. Đồng thời Diệp Mặc cũng cảm nhận được Vô Ảnh đã tỉnh lại, mặc dù thân thể
nó không lớn lên, nhưng màu vàng kim sau lưng nó có diện tích ngày càng lớn.
Trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ, từ góc độ nào đó mà nói thì Vô Ảnh đã không thể
thiếu đối với hắn. Lực chiến đấu của Vô Ảnh mặc dù là ẩn hình, nhưng trình độ
cường hãn của nó chỉ có Diệp Mặc mới biết.
Diệp Mặc ra khỏi buổi đấu giá, lập tức tìm một nơi hẻo lánh ngừng lại hồi lâu,
khi hắn xác nhận không có ai theo dõi, lúc này mới thay một bộ quần áo khác,
sau đó thay đổi cả khuôn mặt.
Buổi đấu giá mới tiến hành hai ngày, cho nên khi Diệp Mặc ra ngoài, Phường thị
Nam Sơn mặc dù vẫn rất náo nhiệt nhưng vẫn kém hơn so với mấy ngày trước, bởi
vì phần lớn người đều đang đấu giá trong hội trường.
Diệp Mặc dạo qua một vòng phường thị, hắn chuẩn bị trở về Ngành Dược Hoa Hạ.
Mặc dù Ngu Vũ Thiên tới Hà Châu, nhưng để Ánh Trúc cùng Diệp Lăng hai người ở
lại Hà Châu hắn vẫn không yên tâm lắm. Thế giới này cùng Lạc Nguyệt thành khác
nhau, nếu có việc không phải chỉ đơn giản là gọi điện thoại tìm cảnh sát.
– Cây đao hỏng này của ông mà tới năm trăm linh thạch? Chỗ này của tơi có
chín mươi viên linh thạch hạ phẩm, nếu như ông muốn bán thì tôi sẽ mua.
Ở một góc của phường thị vang lên thanh âm khiến cho Diệp Mặc chú ý.
Hai nam tu đang cầm lấy một thanh Hậu Bối Đại Đao loang lổ vết gỉ trả giá, mà
chủ nhân của sạp đó lại là một lão già hơn sáu mươi tuổi, lão già này tu vi
chỉ có Luyện Khí tầng chín, hơn nữa lưng lại khom xuống, vừa nhìn liền biết
đây chính là loại tu sĩ cực kỳ nghèo.
Diệp Mặc lắc đầu, thanh đao loang lổ vết gỉ kia đừng nói là năm trăm linh
thạch, cho dù là chín mươi linh thạch cũng không đáng.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cũng không chú ý nữa. Nhưng khi hắn vừa cất bước muốn
rời đi, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, hai gã tu sĩ mua đao kia đều là tu sĩ
Trúc Cơ, bọn họ chẳng lẽ không nhìn ra cây đao này không đáng giá tiền? Ý nghĩ
này vừa xuất hiện, Diệp Mặc lại sử dụng thần thức quét tới thanh Hậu Bối Đao
loang lổ đầy vết gỉ kia.
Diệt Hồng Trần