Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 855: Tặng đan dược
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Diệp Mặc vừa nói xong, mấy người ngồi đó ngây cả người. Phải biết rằng, mấy
người đến thăm Diệp Mặc hôm nay đều có vai vế lớn.
Không cần nói đến thành chủ thành Hà Châu, dù hai người Nhan Tranh của Tiên
Bảo Lâu và Bành Thì Bình của Vạn Đan Các cũng đã là người có lai lịch ghê ghớm
rồi. Hai người này đến từ đại diện của hai thế lực lớn, bất cứ ai cũng có thể
đối phó được với ngành dược Hoa Hạ nhỏ bé, thậm chí một sợi tóc nhỏ của người
ta cũng có thể ép chết ngành dược Hoa Hạ rồi.
Ba người này đến đây đương nhiên không phải vì nể mặt ngành dược Hoa Hạ, cũng
không phải vì nể mặt luyện đan sư Linh cấp hạng nhất nhỏ bé Diệp Mặc, mà là vì
Trú Nhan Đan. Tình huống này, dù Trú Nhan Đan là bảo vật của cửa hàng đi chăng
nữa, cũng bắt buộc phải đem ra bán. Không thì bất cứ ai cũng không phải là
người Diệp Mặc có thể đắc tội.
Tuy Diệp Mặc lấy Trú Nhan Đan ra là vì đợi ngày này, hắn cũng chưa từng nghĩ
giữ Trú Nhan Đan không bán. Nhưng ép cung tới cửa như thế này, khiến trong
lòng Diệp Mặc khó chịu, đây chính là lý do không có thực lực, nếu có thực lực,
không cần nói hắn chỉ lấy ra Trú Nhan Đan, dù lấy ra Tiên Nhan Đan cũng không
có ai dám nhiều lời nửa chữ.
Thấy sắc mặt của ba người khó coi, Diệp Mặc chắp tay nói:
– Các vị hiểu nhầm rồi, tuy tôi không có ý định bán Trú Nhan Đan, nhưng nhìn
thấy tấm lòng Trương thành chủ yêu vợ như vậy, tôi vô cùng đồng cảm. Hôm nay
tôi xin mượn hoa hiến Phật, xin tặng cho Trương thành chủ để làm tròn tấm lòng
của Trương thành chủ.
Diệp Mặc đương nhiên biết tầm quan trọng của việc đứng theo phe, lúc này hắn
đứng theo phe, phải tránh do dự, cuối cùng đắc tội cả ba người. Thế lực của
Trương Thừa Phong lớn nhất ở thành Hà Châu, tuy Diệp mặc cũng chưa biết con
người Trương Thừa Phong và lời ổng nói có thẳng thắn giống nhau không, nhưng
bây giờ đã đắc tội với Bạch Thì Bình, mối quan hệ giữa Nhan Tranh và Trương
Thừa phong tương đối tốt, ít nhất vẻ bề ngoài xem ra là như thế. Hắn không
phải tên ngốc, chỉ có thể chọn Trương Thừa Phong.
Sở dĩ Diệp Mặc lo Trương Thừa Phong nhận đồ rồi không giúp không phải không có
lý. Trương Thừa Phong này xem ra nói năng dứt khoát, hơn nữa cũng không có ý
coi thường hắn. nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy Trương thành chủ sở dĩ như vậy,
căn bản là không để ý đến Diệp Mặc hắn và ngành dược Hoa Hạ của hắn, hoặc nói
sở dĩ y đến đây không phải vì tôn trọng ngành dược Hoa Hạ, mà là tôn trọng vợ
của y.
Diệp Mặc khẳng định Trương Thừa Phong nhận đồ rồi tuyệt đối sẽ không giúp, bởi
vì y cho rằng ngành dược Hoa Hạ không đáng để y giúp. Điểm khác biệt giữa y là
Bành Thì Bình chính là, diễn biến tâm lý của y một chút cũng không biểu hiện
ra ngoài. Loại người này cũng có thể cho là khi cần người khác giúp thì rất
chân thành, hơn nữa chân thành như thật, nhưng một khi đạt được mục đích rồi
thì sẽ không quen biết người vừa giúp y cách đó ba phút nữa. Đáng tiếc là thời
gian Diệp Mặc và Trương Thừa Phong quen nhau qua ngắn, một chốc cũng không
nhìn ra được con người của y, đành phải tìm vận may rồi.
Cũng may hắn không để ý đến Trú Nhan Đan, nếu là thứ khác, Diệp Mặc chẳng thà
rời khỏi thành Hà Châu, cũng sẽ không làm như vậy.
Ba người đều sửng sốt, bọn họ không ngờ Diệp Mặc lại hào phóng như vậy, tặng
luôn cả Trú Nhan Đan. Phải biết rằng Trú Nhan Đan không phải chút tiền mọn cỏn
con, những mấy chục triệu linh thạch. Mà Diệp Mặc rõ ràng không đủ tiền, nếu
ngành dược Hoa Hạ đủ tiền, hắn sẽ không thuê cửa hàng nhỏ ở trong xó như thế
này.
Trong hoàn cảnh này, Diệp Mặc còn có thể đem tặng Trú Nhan Đan, có thể thấy
con người Diệp Mặc này tuyệt đối không phải loại người có cái nhìn thiển cận.
Trương Thừa Phong hơi sửng sốt, định thần trở lại, y vội vàng khoát tay nói:
– Ông chủ Diệp, sao có thể thế này được. Đan dược quý nhường ấy, Trương mỗ
tôi nhận không nổi, linh thạch nhất định phải trả. Ông chủ Diệp bán Trú Nhan
Đan cho tôi đã cho tôi ân tình nhiều lắm rồi.
Nhưng vẻ mặt của y thì đã nhận rồi, trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, hắn cảm
thấy mình lần này có thể nhìn lầm rồi. Con người Trương Thừa Phong rất phong
độ, hơn nữa nói chuyện thẳng thắn, nhưng có khả năng y đạt được mục đích rồi
thì sẽ không đếm xỉa đến người đó sống chết nữa.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mặc vẫn vội vàng làm bộ nói:
– Trương thành chủ nói vậy là khách sáo rồi, Diệp mỗ tôi khâm phục nhất chính
là người trọng tình, Trương thành chủ có thể vì phu nhân tự mình đến tìm mua
Trú Nhan Đan, Diệp mỗ có tâm kết giao, nếu Trương thành chủ không xem trọng
tôi thì trả linh thạch cũng được.
– Ha ha.
Trương Thừa Phong cười ha hả, cũng đứng dậy nói:
– Anh Diệp, Trương mỗ rất thích tính cách thẳng thắn của anh. Được, hôm nay
Trương Thừa Phong tôi nhận ân tình này của anh, sau này anh đừng gọi tôi là
Trương thành chủ, tôi cũng không gọi anh là ông chủ Diệp nữa. Chúng ta cứ gọi
nhau anh em đi.
Diệp Mặc cười hưởng ứng:
– Đã như vậy, tôi không khác sáo với anh Trương nữa nhé.
Tuy Diệp Mặc nói rất hào sảng, nhưng trong lòng hắn rõ. Tuy tính cách của
Trương Thừa Phong thẳng thắn, nhưng rất có khả năng là kẻ qua cầu rút ván, tu
vi Trúc Cơ tầng ba nhỏ bé như mình vẫn chưa được y để vào tầm mắt. Sở dĩ y nói
những lời này, đoán là vì Trú Nhan Đan của mình, thứ hai là có khả năng tính
cách của Trương Thừa Phong là như vậy, bất kỳ ai y cũng có thể moi tâm gan nói
chuyện, nhưng cũng chỉ là nói mà thôi, qua rồi cũng coi như xong.
Nếu như Vạn Đan Các thực sự toàn lực ra tay độc ác với ngành dược Hoa Hạ,
Trường Thừa Phong tuyệt đối sẽ không vì Diệp Mặc mà chống lại Vạn Đan Các.
Nhưng Diệp Mặc ngẫm nghĩ rồi bình tâm trở lại, mình tặng đi một viên Trú Nhan
Đan, coi như là thiện duyên, chỉ cần Vạn Đan Các có chút e dè là được rồi, bây
giờ cái hắn cần là thời gian.
– Chúc mừng Trương thành chủ được như ý nguyện.
Nhan Tranh là người đầu tiên đứng lên chắp tay chúc mừng. Bành Thì Bình dù có
chút bất đắc dĩ đứng lên chúc mừng, nhưng gã ẩn chứa âm u trong sâu đôi mắt,
Diệp Mặc sớm đã hiểu. nói thực lòng, hắn quả thực không sợ Bành Thì Bình này,
đương nhiên hắn cũng biết năng lượng của Bành Thì Bình, là Vạn Đan Các của
thành Hà Châu.
– Ánh Trúc, em đi lấy Trú Nhan Đan đến.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Tống Ánh Trúc nói một câu, bất kể đan dược này thực
sự có hiệu quả hay là giả có hiệu quả, Diệp Mặc cũng là người rõ ràng.
Tống Ánh Trúc đứng dậy đi lấy Trú Nhan Đan, nhưng trong lòng cô lại không
ngừng sợ hãi. Trú Nhan Đan cô đương nhiên biết, cô và Diệp Lăng đều từng ăn
rồi, nhưng cô không ngờ giá của Trú Nhan Đan lại lớn như vậy.
– Bành quản gia, Trú Nhan đan tới tay chưa?
Một giọng nói tỏ vẻ khinh thường vang lên từ phía cửa, theo sau là một người
thanh niên trẻ tuổi ngật ngưỡng đi vào cửa hàng của Diệp Mặc, sắc mặt đầy vẻ
huyênh hoang.
Bành Thì Bình sắc mặt có đôi chút khó coi đứng dậy, lịch sự nói với người đàn
ông trẻ tuổi:
– Thiếu các chủ, Trú Nhan Đan đã là đồ của Trương thành chủ rồi, không có
duyên với chúng ta nữa rồi.
– Cái gì?
Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày nói được hai chữ xong liền nhìn thấy Trương
Thừa Phong và Nhan Tranh ngồi bên cạnh.
Tuy trong lòng anh ta vẫn có chút không cam tâm, nhưng chỉ có thể chắp tay
chào Trương Thừa Phong nói:
– Thì ra là chú Trương đích thân đến, chúc mừng chú Trương.
Nói xong, anh ta chỉ quay sang Nhan Tranh khẽ gật đầu, ánh mắt cũng không để ý
đến Nhan Tranh. Có thể thấy, thiếu các chủ này hống hách quen rồi.
– Anh chính là ông chủ của ngành dược Hoa Hạ? Trúc Cơ tầng ba rồi, quả nhiên
không tồi, nhưng Trúc Cơ tầng ba nhỏ nhoi lại dám đến mở cửa hàng ở thành Hà
Châu, gan cũng không nhỏ nhỉ.
Không có được Trú Nhan Đan, Thiếu các chủ này rõ ràng khó chịu với Diệp Mặc.
Trương Thừa Phong nhíu nhíu mày, không trả lời.
Bành Thì Bình ho khan một tiếng, gã muốn Thiếu các chủ bây giờ đừng gây khó dễ
cho Diệp Mặc nữa. Nhưng Thiếu các chủ đâu biết Diệp Mặc vừa mới tặng Trú Nhan
Đan cho Trương Thừa Phong, anh ta tin mình muốn trừng trị Diệp Mặc, Trương
Thừa Phong tuyệt đối sẽ không vì ông chủ cửa hàng ngoại lai nhỏ bé mà chống
lại anh ta. Mà Nhan Tranh là một quản gia, càng không thể gây chuyện được với
Vạn Đan Các.
Vị thiếu các chủ vừa mới dứt lời thì nhìn thấy Tống Ánh Trúc cầm đan dược đi
tới, mắt liền sáng lên. Tống Ánh Trúc vừa mới ở cùng Diệp Mặc lại càng đẹp
lên, hơn nữa dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, mềm mại như nước, dáng kiều uyển
chuyển không ai sánh bằng. Hơn nữa dung nhan xinh đẹp của Tống Ánh Trúc còn
mang đôi vẻ ưu sầu, khiến cho người phải tương tư.
– A, không ngờ hôm nay tuy không mua được Trú Nhan Đan nhưng lại có được
người đẹp, được lắm.
Vị thiếu các chủ mắt sáng lên, bước đến Tống Ánh Trúc.
Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, hắn ước gì có thể động thủ với tên thiếu các
chủ này. Lúc này vẫn chưa tặng Trú Nhan Đan, hắn tin dù Trương Thừa Phong
không muốn mâu thuẫn với Vạn Đan Các, nhưng lúc này cũng không thể không đứng
ra.
Nhưng khi Diệp Mặc thấy Trương Thừa Phong sắp mở miệng nói thì hắn đã giơ chân
đá tên thiếu các chủ, đồng thời đánh hai quyền trúng đầu gối tên thiếu các
chủ.
Tên thiếu các chủ này không để Diệp Mặc vào mắt, đó là bởi vì anh ta đã là tu
vi Trúc Cơ tầng năm, mà Diệp Mặc mới Trúc Cơ sơ kỳ. Thêm nữa, Bành Thì Bình đã
đạt đến cảnh giới Giả Đan, anh ta đâu để một kẻ Trúc Cơ tầng ba nhỏ bé như
Diệp Mặc vào mắt.
Chính vì thiếu các chủ này không coi Diệp Mặc ra gì, mà tu vi chân nguyên của
Diệp Mặc lại thâm hậu hơn anh ta gấp đôi, hơn nữa, anh ta căn bản không ngờ
tới Diệp Mặc lại dám ra tay đối phó với anh ta. Cú đá và hai quả đánh của Diệp
Mặc không hề trượt, tất cả đều trúng trên người tên thiếu các chủ.
Trong nháy mắt Diệp Mặc động thủ, tên thiếu các chủ này có chút phản ứng,
nhưng chân nguyên của Diệp Mặc quả thực thâm hậu hơn anh ta nhiều, tình huống
bất ngờ này hoàn toàn trói buộc lấy y. Hơn nữa, thứ Diệp Mặc dùng không phải
là pháp thuật và pháp bảo, mà là trực tiếp dùng quyền cước đấm đá của giang hồ
nhân sĩ.
Sau tiếng “thịch” là hai tiếng “bịch bịch”, tên thiếu các chủ bị Diệp Mặc đá
ra ngoài cửa, bay ra đường, nằm thẳng cẳng dưới đất. Hai người đàn ông đi theo
tên thiếu các chủ này vội vàng đến đỡ anh ta dậy…
Diệt Hồng Trần