Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 796: Bạn cũ gặp chuyện không may
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Mấy người bình thường đã chết rồi, đối với Bùi Ngang mà nói căn bản chẳng sao
hết. Chẳng sợ Phan Động Tân cứng đầu, ở trong mắt người ẩn môn vẫn là một con
kiến mà thôi. Cái y lo lắng hơn chính là Diệp Mặc có thể buông tha cho y hay
không, tuy rằng đến bây giờ, y vẫn chưa làm chuyện gì khiến Diệp tiền bối
không thích, nhưng tâm tư của vị tiền bối này, y làm sao có thể đoán được.
Hiện tại Diệp Mặc hỏi chuyện của ẩn môn, Bùi Ngang lập tức nói:
– Cho tới nay, ẩn môn cũng rất ít xuất hiện, từ mười mấy năm trước có người
của mấy môn phái không có mắt đắc tội tiền bối về sau. Ngay cả đại hội ẩn môn
từ mười mấy năm trước lần đó về sau cũng đều chuyển dời đến địa bàn ẩn môn cử
hành. Nhưng những năm gần đây, rất nhiều ẩn môn không hiểu vì sao đều biến mất
rồi, thậm chí một người đều không để lại.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, thực lực ẩn môn hắn biết rất rõ, trừ phi là hắn tu
chân, muốn nói chuyện cùng ẩn môn, đó là nằm mơ.
Lại có người nào đó có thể làm cho ẩn môn biến mất? Hơn nữa còn là rất nhiều
ẩn môn.
Bùi Ngang thấy Diệp Mặc nhíu mày, biết sự tình này không liên quan gì tới y,
lập tức nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói:
– Năm đó Liên Hàng Tĩnh Trai và Quảng Hàn môn biến mất, còn không có người để
ý, sau đó nghe nói bọn họ chuyển đến Lạc Nguyệt. Nhưng mấy năm gần đây, lại có
rất nhiều môn phái không hiểu vì sao đều biến mất, như Huyền Đô Tiểu Ý, Kiếm
Tiểu Mông gia… qua một đêm đều bị giết, hơn nữa môn phái bị phá hư hoàn toàn,
đệ tửchết rất bất thường, mà ngay cả 'Tam Thập Lục giang, … ,
Diệp Mặc nghe đến đó, ánh mắt ngưng tụ, lạnh giọng nói:
– Tam Thập Lục Giang làm sao vậy?
Môn chủ Tam Thập Lục Giang là Tăng Chấn Hiệp là bằng hữu của Diệp Mặc, hơn nữa
Tăng Chấn Hiệp làm người quang minh lỗi lạc, nói chuyện rất tâm đầu ý hợp với
Diệp Mặc. Ban đầu ở đại hội ẩn môn, Diệp Mặc còn giúp y chữa thương. Thậm chí
khi Diệp Mặc và Hạng Danh Vương nảy sinh xung đột, y không chút lựa chọn đứng
dậy.
Cho nên nếu Tăng Chấn Hiệp của Tam Thập Lục Giang xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối
sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bùi Ngang biết Hồ Lô cốc bị diệt có khả năng liên quan tới Diệp Mặc, cho nên y
không dám nhắc đến Hồ Lô cốc, nhưng y cũng biếtTăng Chấn Hiệp của Tam Thập Lục
Giang và Diệp Mặc là bằng hữu. Hiện tại quả nhiên khi y nhắc tới Tam Thập Lục
Giang, vẻ mặt Diệp Mặc liền lo lắng. Chính là bởi vì Tam Thập Lục Giang xảy ra
chuyện, y mới đoán việc này không phải Diệp Mặc làm.
Bùi Ngang không dám chậm trễ, lập tức nói:
– Tam Thập Lục Giang không lâu trước đây bị đánh lén, hơn nữa chỗ của Tam
Thập Lục Giang hoàn toàn bị phá huỷ. Nếu không phải Tăng môn chủ đã tu vi nửa
bước Tiên Thiên, dẫn dắt đệ tử môn hạ ra sức phá vòng vây, phỏng chừng toàn
quân Tam Thập Lục Giang đã bị diệt rồi…
Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống, Tăng Chấn Hiệp dẫn đệ tử môn hạ phá vây, nhất
định là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Vốn Diệp Mặc nghĩ đến năm đó khi
Tống Ánh Trúc trở lại núi Nga Mi sơn, Nga Mi am bị diệt, cùng người diệt những
môn phái kia đều là một người hay không, hiện tại xem ra hẳn không phải rồi.
Bởi vì năm đó người áo đen kia là một cổ nhân nuôi trùng độc, từ trong miệng
Bùi Ngang, Diệp Mặc có thể đoán được, có thể làm ột môn phái như Tam Thập Lục
Giang phải phá vây, khẳng định không phải một người. Những người đó tại sao
phải làm khó dễ ẩn môm? Hơn nữa còn tiêu diệt tận gốc?
Lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng xe cảnh sát, hắn không tiếp tục hỏi Bùi
Ngang, mà là một cánh tay nhấc Bùi Ngang lên cùng rời khỏi hội sở.
Bùi Ngang chỉ cảm thấy một trận choáng váng, sau đó một chút gió thổi qua, y
thậm chí cũng không biết mình đi ra như thế nào liền đã tới một công viên ven
đường.
Không ngờ khi y không hề phát hiện, Diệp Mặc đã dẫn y tới công viên ven đường,
Bùi Ngang lại kinh hãi. Y thậm chí cảm giác mình giống như đang bay lên, nhưng
đây là ban ngày, chẳng lẽ Diệp Mặc đã bay ra ngoài hay sao? Nhưng bởi vì như
vậy, y lại càng kính sợ Diệp Mặc, mà cũng không dám hỏi thêm.
– Tăng môn chủ hiện tại ở chỗ nào?
Diệp Mặc trầm giọng hỏi.
Bùi Ngang không dám chậm trễ, trả lời ngay:
– Tăng tiền bối mang theo đệ tử Tam Thập Lục Giang suốt đêm chạy trốn tới
'Thư viện Cửu minh”, bởi vì ông ta bị thương nặng, bây giờ còn không dậy nổi,
sau khi ông ta tới thư viện Cửu minh, liền phái đệ tử đi tới Lạc Nguyệt. Nghe
nói là muốn tìm tiền bối ngài che chở, muốn Tam Thập Lục Giang chuyển dời đến
Lạc Nguyệt, nhưng đệ tử ông ta phái đi không có tin tức gì.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn nghĩ tới Đông Phương Vượng, ở thời điểm
Tăng Chấn Hiệp phái người tới Lạc Nguyệt, hẳn là đúng lúc người của Đông
Phương gia đang hoành hành ở Lạc Nguyệt, rất có thể đệ tử của Tăng Chấn Hiệp
cũng không nhìn thấy mặt Hư Nguyệt Hoa.
– Phó môn chủ Phong tiền bối của Thư viện Cửu minh mời cao thủ Địa cấp ẩn môn
tụ tập tại Côn Luân, ứng phó sự kiện lần này, hơn nữa bởi vì sự tình lần này
quan trọng với “Thiên tổ”, cao thủ Địa cấp cũng sẽ tham gia. Vãn bối đến Ninh
Hải, là vì Ninh Hải có chuyến bay tốc hành tới thành phố Nhạc Thanh, đến thành
phố Nhạc Thanh sẽ có đệ tử của 'Thư viện Cửu minh’ đón.
Bùi Ngang cẩn thận nói.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn đã từng tới thành phố Nhạc Thanh, lúc trước vì tìm
kiếm Lạc Ảnh, hắn đi qua rất nhiều nơi. Thành phố Nhạc Thanh cách Côn Luân rất
gần, hơn nữa giao thông khá thuận tiện.
Diệp Mặc lấy ra một bình sứ đưa cho Bùi Ngang nói:
– Chỗ này có một viên đan dược, sau khi cậu đến 'Thư viện Cửu minh’, giúp tôi
đưa viên đan dược này cho Tăng Chấn Hiệp môn chủ, nói cho ông ta biết sau khi
tôi xử lý xong việc sẽ đến thăm ông ta sau.
– Vâng, tiền bối.
Nghe được Diệp Mặc nói như vậy Bùi Ngang trong lòng nhẹ nhàng hơn, nếu sai y
mang đồ cho Tăng Chấn Hiệp, chứng tỏ Diệp tiền bối không có ý muốn đối phó với
y.
Khi Bùi Ngang nhận đan dược, thời điểm ngẩng đầu lên, trong lòng lại hoảng sợ,
bởi vì Diệp Mặc sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
Thực lực Ẩn môn Diệp Mặc rõ nhất, cho dù là ngoại ẩn môn, cũng rất dũng mãnh.
Cho dù thời điểm hắn chưa tu luyện 'Tam sinh quyết’, chưa đến luyện khí tầng
năm cũng sẽ không ngu gì mà đi khiêu chiến một ẩn môn lớn. Ban đầu ở Hồ Lô
cốc, tu vi của hắn đã rất tốt. Nhưng đối mặt Nhâm Bình Xuyên, hắn cũng là
thắng hiểm.
Huống chi ngay lúc đó Nhâm Bình Xuyên còn chưa hồi phục cực thịnh, lại mất đi
hai chân. Nói cách khác lúc trước hắn đối phó nhiều nhất chỉ có một nửa Nhâm
Bình Xuyên, cũng rất gian nan mới thắng được, nếu như Nhâm Bình Xuyên bình
thường hoàn toàn, hơn nữa đệ tử Hồ Lô cốc cũng hỗ trợ, như vậy hươu chết về
tay ai cũng chưa biết.
Thời điểm hắn đi Điểm Thương phái cũng giống như vậy, hắn gặp 'Điểm Thương
Thất Sát trận”, cuối cùng mặc dù là thắng, đó là vì hắn có phi kiếm có thể
bay, nếu không hắn ở Điểm Thương cũng đã gặp nạn.
Một ẩn môn có thể sinh tồn đến hiện tại, cũng không phải đơn giản, đều có nội
tình của chính mình.
Đây rốt cuộc là ai, đã vậy còn quá điên cuồng, cũng dám khiêu khích đến toàn
bộ ẩn môn, thậm chí còn diệt một đám ẩn môn, đây cũng có chút tàn nhẫn quá.
Diệp Mặc thần thức quét thấy Tống Ánh Trúc mang theo Ức Mặc tiến vào một tòa
nhà thương mại, cũng không có nghĩ tiếp. Hắn đến Ninh Hải vốn là thăm Tô Tĩnh
Văn, nhưng không thấy Tô Tĩnh Văn, lại tìm được Tống Ánh Trúc và con gái của
mình. Hắn định mang Tống Ánh Trúc và Ức Mặc về Lạc Nguyệt trước, sau đó lại đi
tới 'Thư viện Cửu minh’ thăm Tăng Chấn Hiệp.
– Mẹ ơi, thẻ ba đưa sao có nhiều tiền như vậy? Ba kinh doanh cái gì sao?
Ức Mặc đứng trước máy rút tiền nhìn lên thấy rất nhiều con số không, lập tức
liền hỏi. Tuy rằng cuộc sống của cô vẫn rất nghèo, nhưng trong lớp học và
trong trường học của cô người có tiền cũng rất nhiều.
Bình thường dưới cách nhìn của cô, người có tiền đại bộ phận đều là làm buôn
bán, hơn nữa người kinh doanh càng lớn, trong nhà lại càng có thân phận.
Tống Ánh Trúc có chút bất ngờ, cô không biết nên giải thích như thế nào với
con gái của mình. Mấy năm nay cô không ngừng nói với Ức Mặc rằng ba của nó là
người rất có bản lĩnh, nhưng một khi con gái hỏi Diệp Mặc làm cái gì, cô đều
lảng tránh, để con gái khỏi yêu cầu đi tìm ba nó..
– Ức Mặc, ba của bạn trở về rồi sao?
Một cô gái tuổi xấp xỉ Ức Mặc nhìn thấy cô bé, lập tức vui vẻ bất ngờ chạy tới
hỏi.
Ức Mặc quay đầu lại thấy cô gái này, cũng lập tức vui sướng đáp:
– Ninh Lan, sao bạn cũng tới? Bạn hôm nay không có đi học?
Cô bé này cũng rất vui nói:
– Đúng vậy nha, chiều hôm qua bạn không đến trường, mình còn lo lắng cho bạn
đấy. Cái tên họ Phan kia không dám làm gì bạn chứ?
Ức Mặc lập tức lắc lắc đầu nói:
– Đúng vậy, ngày hôm qua ba của mình đã trở lại, hắn cũng không dám làm gì
mình. Mà sao bạn cũng không đi học?
– Ba của mình hôm nay cũng đi Ninh Hải rồi, mình có lẽ phải về Yến Kinh. Đúng
rồi, mình vừa rồi nghe nói ba của bạn cho bạn rất nhiều tiền, thế là bạn có
thể mua cái điện thoại kia rồi.
Ninh Lan nhiệt tình hỏi thăm, quan hệ của cô và Ức Mặc rất tốt. Ức Mặc thích
chiếc di động kia, cô cũng rất thích, chỉ có điều cô biết Ức Mặc không có tiền
mua, cho nên cô cũng không mua.
Hiện tại bởi vì phải về Yến kinh cùng với ba, cho nên chuẩn bị mua một chiếc
ình, cũng chuẩn bị mua một chiếc đưa cho Ức Mặc, tuy nhiên cô nghe được Ức Mặc
nói như vậy, liền nghĩ Ức Mặc sẽ mua một cái cho chính cô bé.
– Đồ nhà quê chưa từng thấy qua tiền, còn rất nhiều tiền, tiền tiêu vặt của
tôi còn nhiều hơn trong thẻ ngân hàng của ba cô
Một thanh âm khinh thường ở bên cạnh vang lên.
Ức Mặc nhíu nhíu mày, lại không trả lời. Cô và mẹ cùng nhau sống mấy năm nay,
học được cách chịu nhẫn nhịn, chỉ cần không khiêu khích đến điểm mấu chốt của
cô, cô cũng sẽ không chủ động lên tiếng.
Ninh Lan lại không kìm nổi nói:
– Ninh Chân Vũ, cái này có quan hệ gì với bạn chứ? Tôi tự mình mua đồ cũng
được, không cần bạn đi theo giúp tôi, bạn đi về trước đi. Ức Mặc, không cần để
ý đến cậu ta.
Ninh Chân Vũ thoạt nhìn lớn hơn Ninh Lan hai ba tuổi mà thôi, tuy nhiên đã cao
gần một mét bảy. Sau khi cậu ta nghe xong Ninh Lan nói như vậy, lại khinh
thường đánh giá Diệp Ức Mặc một chút, thậm chí lắc lắc đầu, nhưng lần này
không có lên tiếng, lại cũng không rời đi. Cậu ta chỉ cần nhìn quần áo trên
người Ức Mặc thì nghĩ rằng ba của nàng không có khả năng có nhiều tiền.
Tống Ánh Trúc đương nhiên càng không có cách nhìn giống bọn trẻ, cô kéo tay Ức
Mặc nói:
– Ức Mặc chúng ta đi mua đồ đi, nói không chừng ba con đã trở về.
– Cháu muốn cùng mọi người đi mua đồ. Cô ơi, cô thật xinh đẹp, nếu không phải
Ức Mặc gọi cô là mẹ, cháu còn tưởng rằng cô là chị của Ức Mặc …
Ninh Lan lập tức chạy đến bên người Ức Mặc nói, cô là lần đầu tiên thấy mẹ
Tống Ánh Trúc của Ức Mặc.
– Ánh Trúc. . .
Lúc này một thanh âm vui mừng ngạc nhiện đã cắt đứt cuộc đối thoại giữa Tống
Ánh Trúc và con gái.
Tống Ánh Trúc dẫn theo con gái vào khu thương mại mua quần áo, cô cũng không
để ý quần áo mới, nhưng mấy năm nay cô cũng rất ít khi mua đồ cho con gái, cho
nên vì Ức Mặc, cô cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô bé.
Con gái gặp phải bạn học của mình đang nói chuyện, cô cũng không có xen vào.
Thời điểm cô muốn dẫn con gái đi mua đồ, lại nghe thấy có người gọi nàng.
– Là anh?
Tống Ánh Trúc nhìn người đàn ông trước mắt mà ngây ngẩn cả người. ! ! !
Bạch Sầu