Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 762: Mỹ nhân kế
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Không gian giận dữ ban nãy dường như chỉ trong thoáng chốc đã dịu hẳn lại,
Phùng Năng không ngờ chỉ là một cái tên mà khiến ông ta không dám thể hiện sự
phẫn nộ trên nét mặt nữa, ông ta cũng im lặng.
Lúc này Phùng Năng đã chuyển hẳn từ vô cùng giận dữ sang bình tĩnh cực độ,
hoàn toàn không phải là Phùng Năng điên cuồng giận dữ ban nãy nữa. Đối với
những kẻ thù khác, ông ta có thể đứng trên nóc nhà mà bảo sẽ giết, nhưng đối
với Diệp Mặc, ông ta không những không dám nói như thế mà thậm chí phải đi
nhận lỗi.
Diệp Mặc là người như thế nào? Hắn đã nhẹ nhàng giết chết Lãnh Thuyên và Lăng
Vô Thủy, mà đó là còn trong cảnh Diệp Mặc đang bị vây đánh tấn công bởi vô số
cao thủ Tiên Thiên. Trong khi Phùng Năng khi đối mặt với Lãnh Thuyên và Lăng
Vô Thủy thì chỉ giống như một con thỏ non mà thôi.
Diệp Mặc có thể dễ dàng tiêu diệt Thái Ất Môn, tiêu diệt Song Tử Kiếm Tông.
Một Hải Thương Phái kém xa Thái Ất Môn mà phải đối mặt với một nhân vật như
thế này thì chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Phùng Năng tức giận, nhưng ông ta không dám biểu lộ sự tức giận ra ngoài, cảm
giác này khiến Phùng Năng thấy uất nghẹn, khiến ông ta tức muốn hộc máu. Có lẽ
mệnh lệnh của ông ta phải truy sát Diệp Mặc vừa được ban bố ngày hôm nay thì
ngay sau đó Hải Thương Phái của bọn họ sẽ trở thành dĩ vãng. Có lẽ không đợi
ông ta ban bố mệnh lệnh thì Diệp Mặc thực sự đã tuyên bố với ông ta điều đó
rồi, không cẩn thận thì đi đến Hải Thương Phái sẽ tiêu diệt cả thương hội của
y.
Nhưng cho dù Diệp Mặc có lợi hại như thế nào thì hắn đã giết người con trai
duy nhất của Phùng Năng, chẳng lẽ ông ta cam tâm bỏ qua như vậy ư?
Phương Khoan nhìn thấy vể mặt mờ mịt uất nghẹn của Phùng Năng, biết được tâm
trạng lúc này của Phùng Năng. Y đã đuổi tất cả những người trong phòng ra cả,
thậm chí cả hai tì nữ cũng đuổi hết, lúc này mới lên tiếng:
– Đại ca, anh định làm thế nào?
Phùng Năng ỉu xìu buông cánh tay ban nãy còn giơ cao kích động, giọng điệu ảm
đạm nói:
– Ta phải làm thế nào đây? Tên sát thần đó, hắn không tiêu diệt Hải Thương
Phái của ta đã là may mắn cho ta lắm rồi. Ta muốn đi tìm hắn, có khác nào tìm
đến chỗ chết đâu. Nhưng nếu như vậy thì xong rồi, ta thực sự không cam tâm!
Lúc này Phương Khoan khẽ mỉm cười nói:
– Đại ca, anh nói thật cho tôi biết, anh có muốn báo thù nữa không?
Phùng Năng vẻ mặt u ám nói:
– Hắn đã giết đứa con trai duy nhất của ta, có thể không muốn báo thù được
sao, nhưng cho dù là muốn báo thù thì cũng phải thành công. Nghe nói Kỳ Hữu
Tân vì báo thì cho con trai mình mà khi đối mặt với Diệp Mặc còn không sống
sót qua nổi một chiêu. Có lẽ cái ta nên suy xét bây giờ không phải là chuyện
báo thù mà là chuyện phải báo thù như thế nào để vẫn bảo toàn được Hải Thương
Phái. Phương Khoan, ta nghĩ chúng ta đem tặng Thần Thương Hội một món quà thật
có giá trị, thế nào…
Phương Khoan gật đầu nói:
– Đại ca, chuyện tặng quà cho Thần Thương Hội là điều chắc chắn phải làm rồi,
hơn nữa món quà đó càng có giá trị thì càng tốt. Nhưng nếu đại ca muốn báo thù
thì cũng không phải là không có cách.
Phùng Năng nghe xong lập tức đứng dậy, vẻ mặt kích động nắm chặt lấy tay
Phương Khoan nói:
– Hiền đệ, cậu có cách nào để báo thù cho Bình Nhi ư? Nói, cậu mau nói đi!
Phương Khoan vỗ vỗ tay Phùng Năng nói:
– Đại ca, anh thấy hai người Tử Hoa Tiên Tử và Cơ Mi ai đẹp hơn?
Phùng Năng lập tức nghĩ đến Cơ Mi, nghĩ đến khuôn mặt tựa như trăng sáng của
cô, cả đôi lông mày cong vút như vành trăng non và làn da trắng nõn nà. Chỉ
trong nháy mắt ông ta đã quên ngay chuyện báo thù cho con trai, trong đầu chỉ
nghĩ đến hình ảnh của Cơ My.
Thật lâu sau ông ta mới tỉnh lại, thở ra một hơi nói:
– Tử Hoa Tiên Tử tuy là tuyệt sắc giai nhân nhưng ta thấy còn kém hơn Cơ Mi
một chút. Hiền đệ, cậu nói là có cách báo thù, chuyện đó thì có liên quan gì
đến Cơ Mi?
– Đại ca, nếu thực sự anh muốn báo thù thì hãy mang Cơ Mi giao cho Diệp Mặc.
Phương Khoan không đợi Phùng Năng nói hết câu đã ngắt lời.
– Cái gì?
Phùng Năng kinh ngạc, Cơ Mi là người ông ta mới chỉ có được một năm trước, lúc
ấy cô ấy đang lưu lạc ở đầu phố, bị người ta bán vào câu lan (nơi hát múa và
diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc). Khi Phùng Năng nhìn thấy Cơ Mi, ông
ta cảm thấy như gặp được tiên, đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì ông
ta hết lòng hết sức yêu thương cô nên ông ta không nỡ làm trái mong muốn của
nàng, không hề cưỡng hiếp cô ấy mà đồng ý nửa năm sau khi kết hôn thì mới động
phòng.
Một cô gái mà ông ta đã có chuẩn bị trước như thế, một báu vật nhân gian như
thế thì làm sao có thể giao vào tay kẻ thù được? Điều này tuyệt đối không
được!
– Không được, chuyện này tuyệt đối không được!
Không đợi Phương Khoan nói thêm, Phùng Năng đã cự tuyệt.
Phương Khoan thở dài, tuy có chút tính toán nhưng đó phần lớn cũng là thật
lòng vì Phùng Năng. Cơ Mi, y thường thấy cô ta có chút gì đó kì lạ, với kinh
nghiệm hái hoa nhiều năm của y thì Cơ Mi tuyệt đối không phải là kiểu con gái
yếu đuối như cách thể hiện của cô ta, nhưng y đã từng thử nhiều lần, nhưng vẫn
không có cách nào vạch trần được, nếu như có thể giết chết Diệp Mặc, lại vừa
có thể đuổi được Cơ Mi đi thì đúng là đã một công đôi việc.
Nhưng Phương Khoan cũng biêt rằng nếu nói ra rằng Cơ Mi kì lạ thì Phùng Năng
nhất định sẽ không nghe. Phương Khoan ho một tiếng rồi chậm rãi nói:
– Đại ca cho rằng vì sao Diệp Mặc giúp đỡ Thần Thương Hội?
Phùng Năng lắc đầu, ông ta thực sự không biết, ông ta chỉ từng nghe nói Diệp
Mặc rất lợi hại, những điều khác về Diệp Mặc ông ta hoàn toàn không biết.
Phương Khoan nói:
– Tôi hiểu về con người này, tất cả mọi người đểu nói rằng tu vi của hắn rất
lợi hại, nhưng hắn ta có một đặc điểm, đó là hắn cực kỳ háo sắc. Đại ca có thể
không biết về chuyện trước đây trên núi Thần Châu, chuyện đó sở dĩ xảy ra là
vì một cô gái tên là Mục Tiểu Vận. Người con gái đó là người mà Diệp Mặc
thích, vì người phụ nữ đó mà Diệp Mặc tiến hành cuộc đại sát giới trên núi
Thần Châu.
Phùng Năng chưa từng nghe chuyện về Diệp Mặc, lúc này khi nghe Phùng Năng nói
như vậy ông ta liền chú ý nghe.
Phương Khoan nói tiếp:
– Lúc đầu cô gái tên Mục Tiểu Vận đã từng ở cùng Diệp Mặc, nhưng Thái Ất Môn
lại muốn có cô gái đó nên kết quả gặp đúng lúc Diệp Mặc quay về nên mới xảy ra
một trận chiến kinh thiên động địa. Còn về chuyện vì sao lúc đầu Diệp Mặc giúp
Thần Thương Hội, tôi không cần điều tra cũng biết được nguyên nhân. Vân Tử Y
của Thần Thương Hội cũng là một cô gái xinh đẹp, cô ta chắc chắn để Diệp Mặc
giúp đỡ nên chủ động hiến thân cho Diệp Mặc, vì thế Diệp Mặc mới hướng vào Hải
Thương Phái của chúng ta.
Nghe Phương Khoan nói xong, Phùng Năng thở dốc nói:
– Như thế cũng không nói lên được chắc chắn 100% hắn thích gái đẹp, hoặc hắn
có thích gái đẹp thì chúng ta tìm một cô gái đẹp ở đây tặng cho hắn không phải
được rồi sao?
Phương Khoan biết lúc nay Phùng Năng không nỡ dùng đến Cơ Mi nên chỉ thở dài
nói:
– Tên Diệp Mặc đó là người có con mắt như thế nào chứ, phụ nữ bình thường hắn
không thích đâu. Cho dù là Mục Tiểu Vận hay Vân Tử Y thì đều là những mỹ nữ
tuyệt sắc cả, bởi vậy nếu như ta đã dùng mỹ nhân kế thì ngoại trừ Cơ Mi chúng
ta không thể tìm được người thứ hai đâu.
Hơi dừng lại một chút rồi Phương Khoan lại nói tiếp:
– Đại ca, tôi lại kể một câu chuyện khác, lúc trước Diệp Mặc tiêu diệt vô số
môn phái, tiêu diệt vô số cao thủ, ngay cả đến tam đại môn phái là Thái Ất Môn
và Côn Càn cũng không thể may mắn qua khỏi kiếp nạn này, nhưng sao chỉ có duy
nhất một Từ Hàng Tĩnh Trai không xảy ra chuyện? Nghe nói Giai Uấn và Diệp Mặc
còn có thâm thù.
– Sau này tôi mới biết, thì ra là vì Từ Hàng Tĩnh Trai có một đạo cô đã có
quan hệ với Diệp Mặc, vậy nên Diệp Mặc không gây phiền phức cho bọn họ. Diệp
Mặc háo sắc, nhưng với người phụ nữ mình thích thì cực kỳ trân trọng, đại ca,
một khi Cơ Mi lấy được lòng của Diệp Mặc thì chúng ta còn sợ không có cơ hội
giết được hắn ư? Hơn nữa, giết Diệp Mặc rồi thì Cơ Mi vẫn còn là của đại ca,
cô ấy có muốn chạy cũng không không thoát.
Thấy thái độ của Phùng Năng có giãn ra một chút, Phương Khoan lập tức nói
thêm:
– Đại ca, phụ nữ thì lúc nào cũng có thể tìm được, tắt đèn thì nhà ngói cũng
như nhà tranh thôi. Nhưng chuyện báo thù thì phải làm sớm, một khi để mất tung
tích của Diệp Mặc thì muốn báo thù cũng khó. Huống hồ nếu Diệp Mặc nhất quyết
tiêu diệt Hải Thương Phái của chúng ta thì chúng ta chẳng còn thứ gì nữa chứ
đừng nói tới là phụ nữ.
Câu cuối cùng chính là điều mà Phương Khoan lo lắng nhất, y không để ý lắm tới
chuyện báo thù, nhưng nếu Diệp Mặc tiêu diệt Hải Thương Phái thì người chịu
thiệt nhiều nhất không phải là Phùng Năng mà chính là y Phương Khoan. Phùng
Năng đã lên tới hậu kỳ Tiên Thiên rồi, còn y mới chỉ là sơ kỳ Tiên Thiên. Y sở
dĩ có thể thăng cấp lên Tiên Thiên là vì nắm được nguồn nguyên liệu của Hải
Thương Phái, sao y có thể bằng lòng để Hải Thương Phái bị tiêu diệt được đây?
Phùng Năng suy xét thật lâu rồi mới thở dài nói:
– Được, vậy cứ làm theo cách của cậu. Có điều với một cao thủ như Diệp Mặc
thì muốn đánh lén hắn thì có vẻ khó đấy!
Phương Khoan thấy Phùng Năng đã thuận theo ý kiến của mình thì thở phào, nói
chắc như đinh đóng cột:
– Đại ca, chuyện này cứ giao cho tôi, chỉ cần Cơ Mi lọt vào mắt xanh của Diệp
Mặc thì chuyện đó chắc chắn thành công 100%. Đại ca, anh cứ yên tâm đi, với
nhan sắc của Cơ Mi thì một tên háo sắc như Diệp Mặc chắc chắn cũng phải lòng
thôi. Hơn nữa tôi không phải hạ độc hắn mà là hạ độc tố.
Độc tố, Phùng Năng không hiểu nhưng cũng không hỏi, nhưng Phương Khoan thì lại
rất thông minh, trước khi ông ta được Phùng Năng cứu thì ông ta chính là một
tên hái hoa chuyên nghiệp. Về độc tố ông ta hiểu hơn ai hết, cho dù là người
có bản lĩnh lớn mà trúng độc tố thì cũng biến thành một đám thịt mềm nhũn mà
thôi. Rất khó kiếm độc tố, nhưng ông ta thì lại vừa vặn có một ít.
Phùng Năng gật gật đầu, ông ta vốn là người cầm được thì cũng buông, nếu đã
đồng ý rồi thì không nói thêm những lời thừa thãi nữa, ông ta nói luôn:
– Bây giờ phải đi tìm xem rốt cuộc tên Diệp Mặc đó đang ở đâu, cậu sắp xếp
cho Cơ Mi.
Phùng Năng biết với sức mạnh của Hải Thương Phái thì đi truy tìm tung tích của
một người là chuyện quá đỗi đơn giản.
…
Hàng Thủy Thành, Diệp Mặc đứng ở giữa thành phố náo nhiệt, tâm trạng có chút
thất thần.
Mấy năm trước, hắn cũng đưa Mục Tiểu Vận đến nơi nay, hai người cùng nhau đi
dạo phố, cùng đứng im lặng hồi lâu ngắm nhìn sự náo nhiệt chốn đô thành, vậy
mà chỉ mấy năm sau, chỉ một mình hắn đứng nơi đây.
Suốt một tháng nay, hắn tìm kiếm vô số thành phố, vô số dãy núi của Ẩn Môn,
cũng hái được vô số dược liệu, vậy mà không tìm thấy nổi một Mục Tiểu Vận.
Diệp Mặc thất vọng bay qua biển rộng, lại đến Hàng Thủy Thành một lần nữa. Hắn
quyết định vừa đi tìm Tiểu Vận, vừa nghiên cứu trận pháp. Nếu như có một ngày
hắn có thể thông qua Thất Tinh trận pháp ra ngoài, thì hắn sẽ đưa cả Khinh
Tuyết và Lạc Ảnh đến, sau đó lại đi tìm Tiểu Vận.
Diệp Mặc đi vòng quanh Hàng Thủy Thành một ngày, đi qua quảng trường Hàng
Thủy, buổi tối lại quay về khách sạn Lam Hải, năm đó hắn và Tiểu Vận đã cùng
nhau sống ở nơi này.
Diệt Hồng Trần