Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 668: Gió nổi mây phun


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 668: Gió nổi mây phun

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trong trận nổ có sức tàn phá mạnh mẽ, đảo núi tuyết ở xung quanh đảo Băng Khôi
bị tách ra, vô số khối băng bị tách ra khỏi đảo Băng Khôi, bay lên ào ào.

Diệp Mặc bị một lớp đất đá và băng tuyết đè lên trên núi băng, mà chỗ núi băng
này vì bị chấn động mạnh nên bay cách xa đảo Băng Khôi.

Đảo Băng Sơn bỗng phát ra nổ lớn, vô số những núi băng ở đảo Băng Khôi đều bị
văng tứ tung, toàn bộ hải ngoại xung quanh đã là đủ loại núi tuyết, núi tuyết
này giống như bong tuyết rơi rải rác, bay ra xung quanh mặt biển một cách
không hạn định.

Khi vô số bom phát nổ những quân hạm kia vẫn luôn giám sát xung quanh. Bọn họ
chỉ chịu trách nhiệm về đảo Băng Khôi, nơi liên tục có người mất tích, nhưng
không ngờ đảo này bỗng nhiên bị nổ tung, biến thành vô số những núi băng nhỏ.

Những quân hạm này liền tiến lại gần đảo Băng Khôi, bọn họ muốn biết rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì trên biển xuất hiện rất nhiều núi băng nhỏ nên tàu
chiến đành phải tránh những núi băng kia để đi.

Một chiếc thuyền nhỏ tách khỏi đội tàu chiến tới giữa mặt biển tối mịt mênh
mông, rất nhanh nó đã lẫn trong những tảng băng trôi và không nhìn thấy được
nữa.

Hoàng Mân không ngờ cô tháo chạy lại thuận lợi như vậy. Vụ nổ sẽ thu hút rất
nhiều sự chú ý và những núi băng bị tách khỏi từ vụ nổ kia là nơi an toàn nhất
để ẩn nấp. Chiến hạm của cô giống như núi băng nhỏ nên sẽ không gây sự chú ý
của người khác, điều cô muốn làm chỉ là chiến hạm của mình dựa được vào núi
băng thì tốt.

– Cái gì? Đảo Băng Khôi bỗng nhiên phát nổ, hơn nữa đảo Băng Khôi lớn như thế
đã biến thành vô số những núi băng nhỏ?

Sau khi nghe được tin tức này, Hàn Tại Tân im lặng không nói được gì. Đảo Băng
Khôi đã nổ rồi, vậy thì đám người Trương Quật và Lý Hồ có còn sống không.

– Diệp Mặc cũng không cần đi nữa.

Một lúc lâu sau, Hàn tại Tân thì thầm nói một câu, lúc này mới nhấc điện thoại
lên gọi cho Diệp Mặc nhưng ông gọi một lúc lâu cũng không gọi được. Hàn Tại
Tân thở dài, đặt điện thoại xuống. Điện thoại của Diệp Mặc không gọi được là
chuyện bình thường. Diệp Mặc không có thói quen sử dụng điện thoại.

Gần một đảo nhỏ ở biển Bering, chỗ này chính là nơi dừng chân của Bắc Sa, Diệp
Mặc đoán không sai, sào huyệt của Bắc Sa chính là ở đây. Tuy Bắc Sa có sản
nghiệp lớn trên toàn thế giới, ở đâu cũng có căn cứ, nhưng trung tâm của bọn
họ vẫn ở trên đảo.

Lúc này trong phòng họp quan trọng ở chỗ dừng chân của Bắc Sa, người đàn ông
không thể nhìn ra tuổi tác quát lớn:

– Đảo Băng Khôi đã bị nổ rồi, vì sao lại không có tin tức gì báo về? Chuyện
này rốt cuộc là ai phụ trách?

– Tàu chúng ta dùng là tàu của Nhật, hơn nữa đã thông qua lực lượng của người
khác, tôi nghĩ có lẽ bây giờ bọn họ đang e dè tín hiệu truy tìm của quốc gia
xung quanh. Tề Hoán phụ trách việc này rất cẩn thận, chắc có lẽ không xảy ra
sơ xuất gì, hơn nữa khả năng nhìn đại cục của Hoàng Mân người được phái đi rất
được, dù Tề Hoán có làm sai chuyện gì, cô ấy cũng sẽ chỉ ra được.

Một giọng nói sắc bén vang lên.

– Không đúng, lúc này bất kỳ quốc gia nào cũng đều phát tín hiệu trở về, Tề
Hoán bọn họ không thể không phát tín hiệu về. Nếu có chuyện cấp bách, thì
chính là bọn họ đã gặp chuyện phiền toái rồi.

Giọng nói khàn khàn lại vang lên, chỉ là sau khi nói xong, giọng nói này đã
rơi vào trầm mặc.

Người đàn ông nói đầu tiên im lặng một hồi rồi mới lên tiếng:

– Lập tức nghĩ cách liên lạc với bọn họ. Tôi muốn biết lần này kết quả mà
chúng ta đã bỏ ra nhiều công sức là gì? Trước tiên hãy bảo bọn họ gửi màn hình
giám sát về.

– Vâng.

Một người sau khi trả lời, liền lui ra ngoài.

– Anh Đông Phương, anh nói lần này người của chúng ta dẫn kíp nổ, có phải là
vì Diệp Mặc? Tuy anh nói là hắn, nhưng tôi vẫn có chút nghi ngờ. Tôi vừa mới
nhận được tin, hắn xuất hiện ở Nam Cực. Hơn nữa căn cứ ở Nam Cực của chúng ta
cũng vì hắn mà tự nổ. Hắn không thể trong một thời gian ngắn như thế đã xuất
hiện ở Bắc Cực được? Nếu không phải là Diệp Mặc, anh nói người này là ai?

Giọng nói của người đàn ông trung niên trở nên dịu dàng hơn.

Thật lâu sau, giọng nói khàn khàn lên tiếng:

– Tôi cứ nghĩ người đó là Diệp Mặc, hắn rất thần bí. Ít nhất tôi chắc chắn
hắn là một trong những người chủ quản của Lạc Nguyệt, còn về vì sao trong
khoảng thời gian ngắn như thế hắn từ Nam Cực đến được Bắc Cực, tôi nghĩ có lẽ
đây là một khả năng thần bí của hắn. Đáng tiếc chính là, nếu vụ nổ lần này là
do hắn, thì chúng ta sẽ không bao giờ nghiên cứu được khả năng thần bí này.

– Thật đáng tiếc…

Lát sau người đàn ông trung niên mới thở dài một tiếng.

Nhà Trắng nước Mỹ, Turner đã nhận được tin về vụ nổ ở đảo Băng Khôi, ngay lập
tức triệu tập cuộc họp Nhà Trắng.

Lúc này là thời điểm khó khăn nhất của Mỹ, một là sự trỗi dậy của Lạc Nguyệt,
hơn nữa Lạc Nguyệt còn chiếm được đảo Sangiang, hai là vấn đề vàng dự trữ của
Mỹ. Đương nhiên điều quan trọng nhất là, Mỹ đã mấy lần nhằm vào Lạc Nguyệt
nhưng mấy lần đều thất bại, không chỉ trên lĩnh vực quân sự mà cả chính trị và
kinh tế cũng không có gì tốt đẹp.

Turner rất tức giận, nhưng ông biết tức giận cũng không giải quyết được gì,
cái ông cần không phải là sự phẫn nộ mà là bình tĩnh. Bây giờ đảo Băng Khôi đã
nổ, ông liền lập tức triệu tập hội nghị Nhà Trắng, tuy một phần của vấn đề
thảo luận liên quan đến đảo Băng Khôi, nhưng chủ yếu vẫn là đưa ra chính sách
thỏa đáng đối phó với Lạc Nguyệt.

Bắc Sa có lớn mạnh đến đâu cũng chỉ là một tổ chức, chỉ đơn giản là một tổ
chức, Mỹ bất cứ lúc nào cũng có thể đối phó được. Mầm họa thực sự của Mỹ bây
giờ chính là Lạc Nguyệt, chứ không phải là Bắc Sa. Turner nhìn ra rất rõ, dù
Bắc Sa thực sự có vũ khí lợi lại là Không Quỳ, vậy thì quốc gia muốn đối mặt
với Bắc Sa cũng không chỉ có mình nước Mỹ.

Gần đây hội nghị Nhà Trắng diễn ra thường xuyên, cho nên Turner vẫn chưa tuyên
bố nội dung hội nghị, nhưng nhiều người đã biết hội nghị này muốn làm gì rồi.

Mấy lần Mỹ muốn dùng vũ lực với Lạc Nguyệt, nhưng chưa tìm được thời cơ, lấy
lần gần đây nhất mà nói, xâm lược Lạc Nguyệt vốn đã định, không ngờ vì bài nói
chuyện của phu nhân Rhodes mà chấm dứt, điều này quả thực quá uất ức và buồn
bực.

Turner nhìn thấy các nghị viên, nhân viên Nhà Trắng và nhóm cố vấn tham mưu đã
đến đủ mới đứng dậy nói:

– Hôm nay mọi người ngồi ở đây, trong lòng luôn nghĩ rằng nước Mỹ của chúng
ta vẫn là cường quốc số một thế giới bất luận trên phương diện quân sự hay
kinh tế. Nhưng hôm nay tôi rất tiếc phải nói với mọi người rằng, chúng ta bây
giờ đã không còn là cường quốc lớn nhất nữa rồi. Vàng dự trữ của chúng ta đã
mất tích, mọi người đều biết, tôi không nói đồ của chúng ta đã bị ai lấy cắp,
nhưng các vị ngồi ở đây đều biết, người lấy đồ của chúng ta chính là bọn cướp.

Nói tới đây, Turner nhìn phản ứng của mọi người, hài lòng nói tiếp:

– Lạc Nguyệt thành lập đến nay đã hơn một năm. Nhưng một năm của bọn họ bằng
với nửa thế kỷ phát triển của chúng ta. Bọn họ không từ thủ đoạn, dùng vũ lực
để uy hiếp cả thế giới này. Có lẽ trong khi chúng ta đang ngồi uống sâm- panh
ở cường quốc được coi là mạnh nhất về quân sự thì họ đã vượt qua chúng ta rồi.
Bất luận là về lực lượng khoa học kỹ thuật hay về hải quân.

– Hiện nay bọn họ đã chiếm đóng cả đảo Sangiang, cứ thế này, Ấn Độ Dương sẽ
không có việc của hạm đội chúng ta nữa rồi. Cứ tiếp tục thế này, hạm đội chúng
ta có thể sẽ phải trốn trên Thái Bình Dương đối mặt với người dân mà khoác
lác. Có thể tiếp theo đây, không chỉ Lạc Nguyệt mà Hoa Hạ, Nga cũng sẽ từ từ
phóng xúc tu lên đầu chúng ta.

Turner nói xong, không yêu cầu mọi người lên tiếng, chỉ nặng nề ngồi xuống.
Nói đến không khí của hiện trường, ông biết mục đích củamình đã đạt được. Mỹ
là quốc gia theo chủ nghĩa anh hùng, là quốc gia không cho phép nước nào mạnh
hơn mình.

Bây giờ, một Lạc Nguyệt nhỏ bé lại dám bò lên đầu nước Mỹ, làm sao có thể nhịn
được.

Suy nghĩ Turner muốn nhằm vào Lạc Nguyệt không cần phải nói ra thì mọi người
cũng hiểu, nhưng tất cả đều biết muốn khai chiến với Lạc Nguyệt không phải là
chuyện đơn giản.

Hood là ngoại trưởng Mỹ, tính cách của ông rất giống Turner, rất cứng rắn. Đối
với chuyện gần đây Mỹ liên tiếp bị Lạc Nguyệt tính kế, ông cũng khó chịu như
vậy.

Lúc này, thấy mọi người đều trầm xuống, ông mới chủ động nói:

– Thực ra muốn đối phó với Lạc Nguyệt cũng không phải không có cách…

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, Hood suy nghĩ một lát nói tiếp:

– Mọi người cho rằng hải quân Nga tiến vào vịnh bắc bộ và sự trỗi dậy của Lạc
Nguyệt thì cái nào nặng hơn?

– Tôi cho rằng sự trỗi dậy của Lạc Nguyệt khiến cuộc sống hàng ngày của chúng
ta khó khăn đi, địa bàn của bọn họ lấy từ tay chúng ta. Hơn nữa phương thức
hành động của bọn họ giống như một kẻ điên.

Trưởng ban An toàn Nuo Boen là người đầu tiên đáp lại lời của Hood.

Hood gật đầu nói:

– Tôi cũng nghĩ như vậy, sở dĩ lúc đầu chúng ta muốn đối phó với Lạc Nguyệt
dùng lí do khác, là vì chúng ta biết một khi chúng ta quẳng lí do là trung tâm
vũ khí hạt nhân cho Lạc Nguyệt, Nga chắn chắn sẽ bỏ phiếu phản đối. Nhưng bây
giờ đã khác, Lạc Nguyệt chiếm đảo Sangiang, rõ ràng là bọn họ cũng đang ngấp
nghé eo biển Mallacca. Eo biển này là con đường lưu thông cho hải quân Nga trở
về căn cứ vịnh bắc bộ, nếu chúng ta ủng hộ Nga, cho phép họ trở về căn cứ vịnh
bắc bộ, đồng thời xóa bỏ lệnh cấm đối với công ty xuất khẩu quốc phòng Nga,
vậy thì mọi người nói Nga sẽ đứng về chúng ta chứ?

Những người ngồi đấy bừng tỉnh, tuy để hải quân Nga tiến vào vịnh bắc bộ một
lần nữa là tổn thất lớn đối với Mỹ, nhưng tổn thất này đâu có đáng kể gì so
với việc tiêu diệt Lạc Nguyệt. Huống hồ một khi Lạc Nguyệt bị tiêu diệt, vậy
thì trăm phần trăm Senna sẽ quay về trên tấm bản đồ nước Mỹ.

Thấy những người ngồi đây gật đầu đồng ý, Hood lại nói:

– Bây giờ chúng ta cần tạm thời bắt tay với Nga, cùng nhau đối phó với Lạc
Nguyệt, Lạc Nguyệt sẽ không còn cách nào. Mà Lạc Nguyệt gây ra vụ nổ hạt nhân
ở Nam Cực, vi phạm điều thứ năm trong Điều ước Nam Cực, lý do này đã đủ để
chúng ra cấm vận bọn họ rồi. Chỉ cần Nga không bỏ phiếu phản đối, chúng ta có
thể thông qua hội Liên Hợp quốc tiến hành cấm vận lần thứ hai đối với Lạc
Nguyệt.

– Nếu Hoa Hạ bỏ phiếu phản đối thì sao?

Có người lập tức hỏi.

Hood khẽ mỉm cười:

– Trừ phi chúng ta công khai nói chúng ta ngầm cho phép hải quân Nga trở về
căn cứ vịnh bắc bộ, bằng không, tôi dám khẳng định Hoa Hạ sẽ bỏ phiếu trắng.
Huống hồ Hoa Hạ cũng là một trong những nước ký Hiệp ước Nam Cực. Chỉ cần
chúng ta đưa ra, hội Liên Hợp quốc dù không muốn xảy ra chiến tranh cũng sẽ
không thể không để ý đến Hiệp ước Nam Cực, cho nên chúng ta cần có sự đồng ý
của Nga trước, không thì chế ước này sẽ không có cách nào thực hiện được.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.