Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 616: Nói


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 616: Nói

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Diệp Mặc… Mặc thiếu gia, 'Ngô Kim hội' tôi cũng không có đắc tội cậu, làm
sao cậu lại tới chỗ này…

Hùng Thiên đã kịp phản ứng, y lập tức liền đứng lên, sắc mặt trắng bệch nói.

Tất cả thành viên 'Ngô Kim hội' ở trong phòng đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca
của bọn họ, trong lòng đều rất khó hiểu. Đại ca bọn họ cho dù là gặp Chủ tịch
thành phố cũng sẽ không như vậy, Diệp Mặc này lai lịch như thế nào? Làm sao
lại khiến một người không sợ trời không sợ đất là đại ca lại sợ hãi như vậy?

Người khác không biết Diệp Mặc, nhưng Hùng Thiên đã nghe nói qua, lăn lộn đến
trình độ này như y, có một số việc cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Y cũng đã được nghe nói nhà Tống gia suy đồi và Mặc thiếu gia đang đứng trước
mắt này có quan hệ, nhưng đây không phải điều khiến y sợ hãi nhất. Cái khiến y
sợ hãi nhất chính là, trong đại hội ẩn môn lúc trước tại thành phố Quế Trình
xuất hiện một người hung ác, hắn chính là Diệp Mặc.

Tuy rằng y không có tư cách vào đại hội ẩn môn, nhưng y đã nghe nói qua, nghe
nói cái người tên Diệp Mặc giết người không chớp mắt, ngay cả người ẩn môn hắn
cũng dám đối phó.

Ẩn môn, chỉ cần tùy tiện đi ra một người, Hùng Thiên nhất định phải chết. Mà
một Mặc thiếu gia dễ dàng đối phó ẩn môn như vậy, đến đối phó Hùng Thiên, còn
không giống như bóp chết một con kiến sao? Hùng Thiên tuy rằng có thể nói là
đại ca xã hội đen tại Hà Đông, nhưng ở trong mắt đối phương chỉ sợ còn không
bằng một con kiến.

Khó trách hắn có thể giết người không kiêng nể gì, vẫn là công khai giết
người. Khó trách ngay cả Đới Hằng hắn cũng dám phế, phế đi Đới Hằng còn không
nói nhiều lời, sau khi hiểu được những điều này, Hùng Thiên tuy rằng đứng lên,
lại cảm thấy bắp chân của mình đang phát run.

Y làm đại ca qua nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có một khắc sợ hãi giống
như thế này. Ngay cả lúc trước y làm một tên đệ tử, lần đầu tiên đối mặt với
đại ca cũng không có sợ hãi như vậy.

Thấy Diệp Mặc đã đi tới, Hùng Thiên không dám tiếp tục đứng phía trước chỗ
ngồi, mà vội vàng đi xuống, cẩn thận nói với Diệp Mặc:

– Mặc thiếu gia. Mời cậu ngồi.

Diệp Mặc đương nhiên sẽ không khách khí, hắn ngồi ở ghế trên. Nhìn lướt qua
Hùng Thiên nói:

– Nghe nói ông đang tìm tôi?

Hùng Thiên răng nanh run lên nói:

– Không có, không có, tôi làm sao dám tìm cậu chứ. Mặc thiếu gia. Đây là một
chút hiểu lầm, hiểu lầm…

– Thi Tu là bằng hữu của tôi, cả nhà Lỗ Linh cũng là người quen của tôi, 'Ngô
Kim hội' các ông có phải gần đây luôn luôn đối phó với bọn họ hay không?

Tuy rằng xuất ra một đao gió là có thể giải quyết vấn đề, nhưng Diệp Mặc không
muốn làm như vậy, việc này vốn là không thuộc về hắn quản, 'Ngô Kim hội' nếu
không cầm đồ của Lỗ Linh, hắn sẽ không cố ý chạy một chuyến như vậy.

– Không có, không có. Đó chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang hối hận vì đã
nghe lời nói của Hằng thiếu gia…

Mặc dù biết mình trong chuyện này đã đắc tội Diệp Mặc, nhưng Hùng Thiên còn ôm
hy vọng muốn đem trách nhiệm đổ lên trên người Đới Hằng.

Diệp Mặc đương nhiên biết đây là làm dưới chỉ thị của Đới Hằng, nhưng Hùng
Thiên này cũng không phải là người tốt.

Hắn không để ý Hùng Thiên, mà là nói với tên cảnh sát bị đánh thê thảm kia:

– Anh bây giờ trở về chuẩn bị một ít tài liệu, còn có Chủ tịch tỉnh Lý sẽ
giúp anh một chút… Thôi vậy, anh vẫn nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phó
chủ tịch tỉnh Lý Xuân Sinh, bảo ông ta để cho anh phụ trách vụ án này, liên
hợp tỉnh xoá sạch lực lượng 'Ngô Kim hội'. Trước tiên hãy uống viên thuốc này.
Sau đó lập tức trở về làm cho xong chuyện này.

Diệp Mặc vốn định nói bảo người cảnh sát này trở về báo lên trên, sau đó đả
kích 'Ngô Kim hội'. Tuy nhiên nghĩ một chút liền biết chắc hẳn phải vậy rồi,
'Ngô Kim hội' có thể có thế lực lớn như vậy ở Cửu Đường, tuyệt đối là có liên
quan đến cảnh sát Cửu Đường. Đối phương chính là một viên cảnh sát, căn bản
làm không nổi. Còn không bằng bảo anh ta gọi điện thoại cho Lý Xuân Sinh, để
Lý Xuân Sinh phụ trách.

Lý Xuân Sinh hiện tại đã là Phó chủ tịch tỉnh, ông ta nhận được cú điện thoại
này khẳng định biết ý của mình, cảnh sát Cửu Đường khẳng định cũng sẽ bị thay
máu. Mặc dù biết việc này không có vấn đề gì với hắn, nhưng nghĩ đến việc vay
nặng lãi mới hai ngày số tiền lãi đã nhiều như vậy, người vay tiền tuyệt đối
không có cách nào trả được, loại chuyện này Diệp Mặc vốn là rất không thoải
mái. Hơn nữa chuyện này đối với chiến tích của Lý Xuân Sinh còn có chỗ tốt.

Lưu Chuẩn nghe xong lời Diệp Mặc nói sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, đây là
cơ hội cho anh ta thăng quan, có Chủ tịch tỉnh Lý Xuân Sinh ra mặt, còn có
chuyện gì làm không được. Anh ta nhịn kích động xuống, nhận mấy viên thuốc
Diệp Mặc đưa cho nuốt xuống, sau đó cố lấy một hơi đi ra ngoài. Bất kể Diệp
Mặc cho anh ta thuốc gì, chỉ cần có thể đi ra ngoài, cũng tốt hơn nhiều so với
việc ở lại chỗ này.

Ngay trước mặt 'Ngô Kim hội' lại bảo cảnh sát tới thu thập 'Ngô Kim hội”, đây
không phải đánh vào mặt sao, đây quả thực so với đánh vào mặt còn nhục nhã hơn
một ngàn lần.

– Mẹ nó, mày là ai, mà dám…

Không thể không nói 'Ngô Kim hội' là một bang xã hội đen, người không sợ chết
còn rất nhiều, đại ca của bọn họ là Hùng Thiên đã sợ thành như vậy, khi nghe
Diệp Mặc nói muốn tiêu diệt 'Ngô Kim hội” bọn họ lập tức vẫn có người khó
chịu.

Chỉ là người nói những lời này mới nói vài chữ, đã bị Diệp Mặc ột phát súng
trúng ấn đường của y liền ngã xuống.

– Đây là một viên đạn cuối cùng.

Diệp Mặc nhìn súng lắc lắc đầu, thứ này đôi khi không cần chân khí, cũng rất
tiện.

Hùng Thiên sắc mặt biến hóa không ngừng, y biết Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng
đánh vào mặt bọn họ như thế này cũng quá mức rồi. Chính mình thiếu chút nữa sẽ
quỳ xuống, hắn dám ngay trước mặt mình bảo Phó chủ tịch tỉnh diệt 'Ngô Kim
hội” việc này nhịn xuống sao? Nhưng nhịn không được y cũng phải nhịn, y biết
một người có thể thu thập ẩn môn là lợi hại cỡ nào.

– Mẹ nó, các anh em, cùng tiến lên, làm thịt tên này, sợ cái gì…

Thấy Diệp Mặc hiển nhiên là muốn tiêu diệt hết, tuy rằng Hùng Thiên sợ hãi,
nhưng còn có người không sợ. Phó hội trưởng trong lòng đã sớm rất khó chịu,
vừa lúc nhân cơ hội muốn đem Hùng Thiên đạp xuống dưới.

Kẻ không biết thì không sợ, những lời này giải thích cho tâm trạng của Phó hội
trưởng, hơn nữa một tiếng này của y được nhiều kẻ ủng hộ, trong phòng hơn hai
mươi người, chí ít có một nửa rút ra đao lớn.

Xã hội đen Hoa Hạ và quốc gia phương tây vẫn có khác nhau, bọn họ đại bộ phận
đều là đao, ngay cả phi tiêu cũng rất ít thấy, lại càng không cần phải nói đến
súng rồi.

Hùng Thiên sắc mặt trắng bệch nhìn nhóm dàn em của mình một loạt mà lên, y lại
không hề nhúc nhích, cũng không có ý ngăn cản. Trong lòng của y còn có một
chút hy vọng, hy vọng tin tức chính mình lấy được là sai.

Diệp Mặc thản nhiên mỉm cười một chút, tùy tay xuất ra hơn mười đao gió, đối
phó những tên độc ác này, Diệp Mặc thật đúng là không hề có hứng thú.

Nói chỉ có mấy hơi thở, thật sự là chỉ có mấy hơi thở. Mười mấy người dẫn theo
đao côn chuẩn bị xông lên toàn bộ đã bị Diệp Mặc giết, mặc dù không có đứt tay
cụt chân, nhưng Diệp Mặc từng đao gió đều chuẩn xác bổ trúng vào tim bọn họ,
máu tươi văng đầy trên đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, có vẻ có
chút âm trầm.

Toàn bộ những người theo phó hội trưởng cổ động đều bị giết, từ đầu đến cuối
chỉ mới mười giây mà thôi, liền hoàn toàn bình tĩnh lại.

Còn lại mười mấy người, một đám sắc mặt liền tái nhợt hơn, bọn họ bình thường
cũng là quen nhìn máu tươi, thậm chí còn đã giết người, nhưng Diệp Mặc đưa tay
một cái chính là hơn mười mạng người thì bọn họ còn chưa bao giờ thấy qua.

Hùng Thiên lại nghĩ mà không ngừng sợ, y biết Diệp Mặc khẳng định rất lợi hại,
nhưng cũng không nghĩ tới một người tu luyện cổ võ sẽ lợi hại đến mức gần như
siêu nhân. Đương nhiên việc này còn không phải khiến cho lòng y run rẩy, cái
khiến y hoảng sợ chính là cách Diệp Mặc giết người được miêu tả sơ lược kia,
hắn so với chính mình còn độc ác hơn nhiều.

Hiện trường lâm vào một mảng yên tĩnh, Diệp Mặc cũng không nói gì, hắn đã nhìn
thấy một gã mập mạp từ phòng bên ngoài vội vàng đi tới.

Quả nhiên tên kia mập mạp rất nhanh liền đẩy cửa phòng ra, y còn chưa chú ý
tới tình huống bên trong đã nói :

– Anh Hùng, phía trên phái người xuống điều tra 'Ngô Kim hội” các anh …

Sau khi y hoàn toàn đi vào phòng, rốt cục phát hiện không ổn. Người chết đầy
đất, ngoại trừ vị kia còn sống đang ngồi ở phía trên, những người còn lại sắc
mặt đều tái nhợt hai chân run rẩy.

– Là chuyện gì xảy ra?

Cái tên mập mạp này dừng bước, dường như muốn lui về phía sau vài bước.

– Ông là ai? Ông là muốn chạy tới mật báo cho 'Ngô Kim hội' hay sao?

Diệp Mặc nhìn thoáng qua cái tên mập mạp này.

Tên mập mạp nhìn thoáng qua Hùng Thiên đang cúi đầu không nói, dường như biết
sự tình có chút không ổn, y lại nhìn súng trong tay Diệp Mặc một chút, lại
nhất thời không dám lần nữa rút lui, mà lớn tiếng nói:

– Tôi là Đồn trưởng đồn cảnh sát Cửu Đường, nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Mặc lắc lắc đầu, nếu cái tên mập mạp này không đến, hắn thật đúng là lười
chạy chuyến này, tuy nhiên nếu đã đến đây, cũng không cần đi nữa, hắn cũng
giảm bớt phiền toái cho Lý Xuân Sinh. Gần như nghĩ cũng không có nghĩ, một đao
gió vụt qua, thời điểm tên tự xưng là đồn trưởng gì đó ngã xuống còn chưa kịp
nghĩ thông suốt, người này là ai, mà dám trực tiếp động thủ đối với một Đồn
trưởng? Nếu như là người ở trên tới, còn nói quy tắc trò chơi hay không?

Diệp Mặc cười lạnh, căn bản cũng không nhìn người đồn trưởng bị giết, tuy rằng
hắn biết giết một đồn trưởng sẽ mang đến một chút phiền toái cho Lý Xuân Sinh.
Nếu hai nhà Đới – Khâu đối với Diệp Mặc hắn có điều cố kỵ trong khoảng thời
gian này, Lý Xuân Sinh ngay cả chút phiền phức này cũng giải quyết không được,
Lý Xuân Sinh cũng đừng lăn lộn trong quan trường làm gì nữa.

Hắn lại nhìn chằm chằm Hùng Thiên đang rất kinh hãi hỏi:

– Một nhà Lỗ Linh là các ông bắt sao?

Hùng Thiên thấy Diệp Mặc ngay cả cán bộ chính quy cũng dám giết, một lòng lập
tức lạnh lẽo đến đáy. Hiện tại đối với câu hỏi của Diệp Mặc, vội vàng nơm nớp
lo sợ nói:

– Vâng, tôi không có bất kỳ vô lễ nào đối với các cô ấy, tôi đối với các cô
ấy đều rất kính trọng…

Mặc dù biết Hùng Thiên không biết diễn đạt tư tưởng, nhưng Diệp Mặc cũng hiểu
được ý tứ của y. Hắn từ chối cho ý kiến tiếp tục hỏi

– Lỗ Linh trong nhà còn có một số đồ vật, những thứ đó có phải cũng là các
ông lấy hay không, hiện tại những thứ đồ vật đó ở chỗ nào?

Những lời này mới là trọng điểm mà Diệp Mặc muốn hỏi, sau khi hỏi xong, hắn
lập tức liền chú ý câu trả lời của Hùng Thiên.

– A, cái này tôi không biết, chuyện này là Bảo Sinh phụ trách…

Hùng Thiên nói xong nhìn về phía tên tay đấm số một đứng bên cạnh y.

Bảo Sinh vẫn là thủ hạ – tay đấm số một của Hùng Thiên, chỉ có điều hiện tại
cũng nơm nớp lo sợ ngay cả hít thở cũng không dám thốt lên một tiếng. Hàng năm
ức hiếp người khác, rốt cục cảm nhận được cái gì là bị ức hiếp sỉ nhục. Bất
đồng duy nhất chính là, y tuy rằng sợ hãi cúi đầu, nhưng con mắt lại di chuyển
không ngừng.

– Bên trong có một khối đá màu sắc rực rỡ, hiện tại ở chỗ nào, nói.

Thời điểm Diệp Mặc nói xong một chữ cuối cùng, thậm chí vỗ một cái lên bàn. !
! !

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.