Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 431: Kẻ nào giết người, kẻ đó phải đền mạng


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 431: Kẻ nào giết người, kẻ đó phải đền mạng

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc mỉm cười:

– Tôi sẽ xử lý việc này. Anh hai, về sau phát hiện loại người đục nước béo cò
này, đều là một kết quả, khiến bọn họ có đến mà không có về.

Đối với những kẻ đột nhiên mà đến, lại đột nhiên mà đi này, đương nhiên Diệp
Mặc biết vì sao lại như thế. Hẳn là sự uy hiếp của hắn thông qua hai người của
Hồng Vũ Đường truyền về. Hiện tại hắn không cần lo lắng những người này sẽ
tiếp tục đến điều tra. Hắn chỉ cần tìm thời gian đi thu phí tổn là được rồi.

Úc Diệu Đồng thấy Diệp Mặc đã xử lý tốt chuyện này. Cô cảm thấy yên lòng,
ngược lại nói:

– Chủ tịch Diệp, ý của tôi là, nếu có thể mua được mảnh đất Lưu Xà này, chúng
ta sẽ không có nhiều phiền phức như vậy. Nếu chẳng may chúng ta kinh doanh
lớn, Lưu Xà phát triển lên, tôi sợ người khác sẽ đỏ mắt.

Tuy rằng Úc Diệu Đồng không nói người khác này là ai, nhưng Diệp Mặc lại biết
rất rõ. Hắn biết lời Úc Diệu Đồng nói là sự thật. Tuy rằng hiện tại HP và KL
hai nước này không hề có chút động tĩnh nào, nhưng rất khó nói được chuyện gì
sẽ xảy ra.

– Chị Úc, chờ sau khi chị Nguyệt Hoa qua, hai chị lập tức thương nghị về
phương án cụ thể có thể mua quyền sở hữu Lưu Xà của hai nước. Xem bọn họ nói
thế nào.

Diệp Mặc cũng cho rằng vấn đề đất này không thể không lập tức giải quyết. Nếu
không giải quyết được điều này, chẳng trước thì sau, Lưu Xà sẽ trở thành một
tai hoạ ngầm.

Hứa Bình lại thận trọng gật đầu nói:

– Chú ba, kỳ thật anh cho rằng một khi Lưu Xà có thể thành cho địa bàn của
riêng chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu thành lập một Ẩn Môn. Không,
bắt đầu thành lập một Ẩn Môn công khai, khiến mọi người đều biết tới sự phồn
thịnh của Lưu Xà.

Úc Diệu Đồng cười nhạt nói:

– Anh hai Hứa nói vậy vẫn còn hạn chế. Tôi nghĩ nếu như có một ngày, chúng ta
có thể xây dựng Lưu Xà trở thành một thành phố cùng loại với quốc gia, đó là
một sáng kiến lớn tới mức nào. Đến lúc đó chúng ta sẽ gọi nơi này là Lạc
Nguyệt thành.

Diệp Mặc mỉm cười. Nếu là một mình hắn, hắn căn bản sẽ không suy nghĩ tới việc
thành lập một thành phố. Nhưng hiện tại người đi theo hắn càng ngày càng
nhiều. Mà trên thực tế cho dù bản lĩnh của anh lớn hơn nữa, cũng sẽ bị một vài
quy tắc của thế giới này hạn chế. Nếu quả thật có thể thành lập một thành phố
hoàn toàn thuộc về chính mình, thật sự là một chuyện tốt.

Thế nhưng Diệp Mặc cảm giác Lưu Xà này cũng không thích hợp để thành lập thành
phố. Ở đây đất quá nhỏ. Cho dù có thể mua được quyền sở hữu đất của hai nước
kia, nhưng vẫn quá nhỏ.

Còn một điều nữa, tu vi của hắn quá thấp. Thậm chí ngay cả Trúc Cơ cũng chưa
hoàn thành. Thành lập một thành phố nói thì đơn giản, nhưng khi làm quả thực
còn khó hơn cả lên trời. Bất kể có quân đội hay không, một quả pháo của người
ta đã đủ để tiêu diệt anh. Trong lòng Diệp Mặc còn có một kế hoạch lớn hơn.
Chỉ có điều tu vi của hắn thật sự là quá thấp.

Nếu tu vi của hắn thật sự đạt được một trình độ nhất định, hắn thật sự có thể
thành lập một thành phố. Đến lúc đó hắn sẽ bố trí một trận pháp phòng ngự ở
thành phố này. Tuy rằng trận pháp phòng ngự hắn có thể bố trí ra ở Tu Chân
Giới rất rác rưởi, nhưng đối phó với công kích bình thường ở đây, lại hoàn
toàn không có bất kỳ vấn đề gì. Chỉ có điều Diệp Mặc cũng biết, khả năng của
chuyện này có thể tính gần như bằng không. Đừng nói ở trong này không có khả
năng có Trúc Cơ. Cho dù hắn có Trúc Cơ thì thế nào? Nơi này có linh thạch
không? Có vật liệu bày trận không?

Không suy nghĩ tới vấn đề này, đám người Diệp Mặc quyết định xong một vài chi
tiết quản lý công ty, điện thoại phòng họp liền vang lên. Úc Diệu Đồng nhấc
điện thoại lên nghe vài câu nói, sắc mặt lập tức đại biến.

– Khi đám người Dương Cửu và Phương Nam kiểm tra ở Lưu Xà, Hàn Tử bị người ta
đánh trọng thương. Hơn nữa vết thương còn rất nặng. Tiểu Hỏa nói người đánh
Hàn Tử chính là người trong quân đội. Bởi vì có rất nhiều cảnh sát cũng tới
Lưu Xà, cho nên Dương Cửu và Phương Nam không thể sai người động thủ.

Úc Diệu Đồng để điện thoại xuống, nói dăm ba câu về chuyện vừa xảy ra.

Diệp Mặc lập tức đứng lên.

– Chị Úc, chị và Khinh Tuyết lập ra chương trình cho công ty. Tôi đi xem tình
hình thế nào trước. Về sau, chuyện công ty đều do Khinh Tuyết toàn quyền phụ
trách. Khinh Tuyết, anh giao chỗ này cho em. Anh ra ngoài một chút.

Ninh Khinh Tuyết gật đầu nói:

– Anh đi đi. Chuyện ở đây em sẽ giúp anh xử lý tốt.

Khi Diệp Mặc tới gặp nơi xảy ra sự cố, người của Phương Nam và Dương Cửu đã bị
hơn hai mươi người lính mặc trang phục ngụy trang chĩa súng vào. Còn có hơn
mười người cảnh sát đồng thời đứng ở đó. Trong tay mỗi người đều cầm súng lục.
Không khí rất căng thẳng.

Hàn Tử nằm trên mặt đất, trên đùi đều là máu. Ở bên cạnh anh ta còn có một gã
thanh niên. Bất quá người thanh niên này rõ ràng bị một phát súng bắn vào
trúng tim, đã chết.

– Anh Diệp…

– Lão đại…

Diệp Mặc vừa tới, Phương Nam và Dương Cửu lập tức kêu lên. Diệp Mặc gật đầu,
ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người cầm súng đứng xung quanh. Hắn chỉ vào thanh
niên đã chết và Hàn Tử đang nằm trên mặt đất hỏi:

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Phương Nam lập tức nói:

– Những người này tự xưng là người ở doanh trại quân đội vùng biên giới, tiến
vào trung tâm cao ốc của công ty để điều tra. Tôi và Dương Cửu liền ngăn cản
bọn họ. Ai biết những người này không nói đạo lý, lập tức bắn chết Kiến Lượng,
còn đả thương Hàn Cửu.

Vài tiếng vỗ tay vang lên. Một giọng điệu âm hiểm thanh âm nói:

– Không thoải mái sao? Cuối cùng cũng có một người có thể nói chuyện tới. Nếu
còn chưa tới, tôi liền dẫn người trực tiếp đánh vào. Một người ngăn cản giết
một người, hai người ngăn cản giết hai người.

Diệp Mặc lạnh lùng thoáng nhìn về phía người đàn ông mặc trang phục ngụy
trang. Trên người còn mang dấu hiệu của một sĩ quan Chuẩn úy, hơn nữa còn là
Chuẩn uý cấp cao nhất.

– Anh rất ngạo mạn. Người này có phải là do anh giết hay không ? Còn nữa, ai
cho phép anh giết người ở đây?

Diệp Mặc lạnh giọng nói.

Người sĩ quan chuẩn uý này đồng thời quan sát Diệp Mặc từ trên xuống dưới một
lát, sau đó lạnh lùng nói:

– Tôi giết người chẳng lẽ còn cần anh phê chuẩn sao? Nếu lại có người ngăn
cản, tôi không ngại giết toàn bộ. Không phải nói cho tôi biết đây không phải
là địa bàn của tôi. Đồng thời tôi cũng nhắc cho anh biết, đây cũng không phải
địa bàn của anh. Nghe nói ở Lưu Xà nắm đấm của ai lớn, người đó liền có đạo
lý. Hiện tại nắm tay tôi lớn hơn so với anh, ách…

Người sĩ quan chuẩn uý này còn chưa nói xong, gã đã ôm chặt lấy cổ. Nhưng gã
không có cách nào ngăn được máu đang trào ra. Gã hoảng sợ trừng mắt nhìn Diệp
Mặc. Gã thật sự thật sự không ngờ được có người dám động thủ với gã. Vừa rồi,
khi gã nói chuyện, gã chỉ thấy tay người này thoáng động một cái mà thôi.

– Anh dám giết tôi…

Tuy rằng gã muốn nói thêm vài câu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy miệng gã động
đậy.

Bịch…

Người sĩ quan chuẩn uý ngã trên mặt đất, vẫn mở to mắt không thể tin được.
Không ngờ gã bị người ta giết chết.

Diệp Mặc thản nhiên nói:

– Xem ra nắm tay tôi lớn hơn so với anh.

Răng rắc…

Binh lính mặc trang phục ngụy trang ở xung quanh đã có mấy người kịp phản ứng.
Họ nhanh chóng nâng súng lên, muốn nổ súng vào Diệp Mặc.

Phụt…

Vài tia máu chợt xuất hiện. Ba người vừa nâng súng lên đều bị chém đứt cổ tay.
Súng rơi trên mặt đất. Ba người này cũng lập tức ngã trên mặt đất, sắc mặt
trắng bệch.

Diệp Mặc nhìn lướt qua đám binh lính và cảnh sát phía sau còn đang bị chấn
động, lạnh lùng nói:

– Sở dĩ không giết ba người này, bởi vì tôi vẫn chưa nói ra quy củ của tôi.
Quy củ của tôi là nếu như có người dám ở trước mặt tôi, dùng súng chỉa vào
người của tôi, tôi sẽ giết không chút do dự. Còn nữa, về sau nếu như có người
nào dám giết người ở Lưu Xà, vậy người đó cần phải đền mạng.

Không ai thấy Diệp Mặc đã động thủ như thế nào. Hiện trường lập tức trở nên
yên lặng. Nhìn ba người chẳng hiểu tại sao đã bị chặt đứt cổ tay, những người
phía sau đều không tự chủ được buông súng trong tay xuống. Ngay cả đám người
Dương Cửu và Phương Nam cũng ngây ngẩn cả người. Diệp Mặc dám trực tiếp giết
sĩ quan. Tuy rằng nơi này là Lưu Xà, nhưng dù sao mọi người còn đều có quốc
tịch Trung Hoa mà.

Người thanh niên trước mắt này thật thái quá. Dường như hắn chỉ cần động tay
một cái, là có thể giết người một cách vô hình. Cho dù có một trăm cái mạng,
cũng không đủ cho người này giết.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ra. Anh ta nhìn đám người phía sau
nói:

– Đều để súng xuống cho tôi…

Kỳ thật không cần người đàn ông này nói, những người phía sau anh ta đã hạ
súng xuống. Sau khi người này nói với đám người phía sau xong, mới đi đến
trước mặt Diệp Mặc, rất đúng mức nói:

– Chúng tôi đến từ doanh trại ở biên giới. Tôi tên là Lý Đống. Anh rất lợi
hại. Hẳn là anh đã tu luyện cổ võ? Nhưng chẳng lẽ anh lợi hại, hoặc là nói anh
xuất thân trong Ẩn Môn. Anh giết sĩ quan của chúng tôi? Cho dù anh giết tất cả
những người của tôi ở đây, chẳng lẽ Lưu Xà chật hẹp nhỏ bé này, có thể chống
được đội quân của chúng tôi sao?

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

– Nói như vậy, người của tôi ở Lưu Xà nên bị các anh giết? Khi các anh nổ
súng, chẳng lẽ chúng tôi phải giơ tay lên chờ anh tới giết sao?

– Điều này sao có thể đánh đồng được? Chúng tôi tới bắt người, lỡ tay đả
thương người này là chuyện rất bình thường. Nếu chúng tôi thật sự muốn nổ
súng, chẳng lẽ chỉ chết một người sao? Tôi đoán, hẳn tất cả những người ở đây
đều đã chết hết rồi? Hơn nữa, sĩ quan cấp uý Liêu chỉ lỡ tay giết một người
bình thường, nhưng không ngờ anh lại giết một chuẩn uý bậc nhất. Cho dù anh ta
phạm sai lầm, cũng không tới phiên anh tới giết người.

Mặc Lý Đống càng lúc càng đỏ bừng lên.

Giọng nói của Diệp Mặc lập tức biến thành lạnh lùng.

– Giết người là phạm sai lầm? Nói như vậy các anh trời sinh đã tài trí hơn
người sao? Rất xin lỗi, ở Lưu Xà này, anh hãy thu tài trí diễn xuất hơn người
của anh về đi. Mọi người ở đây đều bình đẳng. Người nào giết người, người đó
đền mạng. Cút đi, nơi đây không chào đón các người. Nếu còn tiếp tục dông dài,
tôi sẽ gọi người mời các người đi ra ngoài.

– Anh… Tôi mặc kệ anh là ai. Cho dù hiện tại anh giết tôi, tôi vẫn nói với
anh giết quan quân là tội chết. Chúng tôi tới bắt Quách Khởi và Phương Vĩ. Anh
nói xem có phải hai gã tội phạm bỏ trốn còn đang ở đây không? Tôi có thể đi.
Thế nhưng sau khi tôi đi, khi quay lại chính là xe tăng và đại bác.

Giọng điệu Lý Đống cũng trở nên không khách khí. Có thể thấy được cho dù Diệp
Mặc lợi hại, nhưng anh ta vẫn không đem sống chết để vào mắt.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.

– Cút… Trở về nói cho cấp trên của các anh biết, hôm nay Quách Khởi và
Phương Vĩ đã tới được chỗ tôi. Còn có tên Khâu Chí Phi kia nữa. Bảo gã rửa cổ
đi. Ai khiến đội trưởng Lô có bất kỳ tổn thương gì, cho dù là Hàn Tại Tân cũng
không bảo vệ được gã.

– Cái gì? Thủ trưởng Hàn?

Lý Đống khiếp sợ, sau khi nói ra những lời này, lập tức liền phản ứng. Người
có thể biết thủ trưởng Hàn, thậm chí còn gọi thẳng tên của ông ta, khẳng định
không phải là người đơn giản.

– Rốt cuộc anh là ai?

Giọng điệu Lý Đống đã không còn cương quyết như vừa rồi. Người giết chết một
chuẩn uý cấp bậc cao nhất giọng điệu còn ác liệt như thế, đây vẫn lần đầu tiên
anh ta nhìn thấy.

– Trở về nói cho cấp trên của các anh biết, hôm nay khẳng định Diệp Mặc này
sẽ dẫn theo Quách Khởi và Phương Vĩ đến thăm hỏi, mời ông ta điều tra rõ ràng
nguyên nhân hậu quả của của chuyện này. Bằng không đừng trách Diệp Mặc tôi
không khách khí.

Tuy rằng Diệp Mặc thưởng thức dũng khí của Lý Đống, nhưng đối với cách làm của
loại người cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, hắn lại thực sự không
thích.

Hắn từ Tu Chân Giới qua. Người Tu Chân Giới chỉ cần có tu vi cao hơn so với
đối phương một chút, lập tức liền cảm giác cao hơn người một bậc. Thật sự
không khác gì cách làm của tên Lý Đống này.

– Anh, anh chính là Diệp Mặc? Diệp Mặc ở Yến Kinh…

Sắc mặt Lý Đống lập tức đại biến. Trong lúc nhất thời không ngờ không biết nên
nói gì.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.