Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 394: Vây Bắt Diệp Mặc


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 394: Vây Bắt Diệp Mặc

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Không tin thì rất đơn giản, tao đánh ày đến khi tin thì thôi.

Gã thanh niên mắt tam giác nói xong liền vung tay lên.

Bốn gã đằng sau liền xông lên, trên người bốn gã có một luồng sát khí, Diệp
Mặc vừa nhìn liền biết bốn người này lai lịch không bình thường, hắn cảm thấy
khí tức của bốn người này và Quách Khởi giống nhau, nghĩ tới Quách Khởi liền
nhớ tới Trì Uyển Thanh, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.

Bốn người này rất là hung hãn, vừa xông lên đã ra tay tàn nhẫn, có lẽ là liên
quan đến thói quen, đối với loại người vừa ra tay đã dồn người khác vào chỗ
chết, Diệp Mặc cũng không lưu tình, bật luận anh có lai lịch như thế nào, muốn
giết hắn, Diệp Mặc từ trước đến nay đều không khách khí.

Bốn người xông tới trước mặt Diệp Mặc, đến bóng của Diệp Mặc cũng không thấy,
liền bị Diệp Mặc đánh gãy chân, tiếng xương cốt gẫy vụn vang lên có chút lạnh
người, chỉ trong tích tắc, bốn gã vệ sĩ bị Diệp Mặc đá nát đầu gối nằm trên
đất.

Tuy nhiên bốn gã này vẫn mạnh mẽ nhịn đau, tuy đau đến mức trên mặt mồ hôi
lạnh ứa ra, nhưng không có ai kêu lên.

Nhìn bốn gã đồng bọn nằm trên đất, gã mắt tam giác nhất thời ngây ra, y chỉ
nghĩ, năm người bọn gã cực kỳ đơn giản sẽ đánh cho Diệp Mặc thành tàn phế.

Gã nào có biết được Diệp Mặc lại lợi hại như vậy, hơn nữa ra tay còn tàn nhẫn
hơn so với bọn chúng, lai lịch của bốn gã đồng bọn cũng không nhỏ, nhưng chớp
mắt đã bị Diệp Mặc đá nát đầu gối.

Đúng lúc này, tại một khu nhà tư nhân cao cấp ở Yến Kinh, một gã thanh niên
hơn ba mươi tuổi vẻ mặt ngưng trọng không ngừng gõ lên bàn trà.

Gã chính là thanh niên kiệt xuất nhất của Khâu gia, Khâu Chí Học, năm nay 31
tuổi, đã là phó giám đốc sở, có thể nói tiền đồ vô hạn, tương lai sáng chói.

Khâu Chí Học vừa được biết em trai mình là Khâu Chí Triết vừa bị người khác
đánh cho thành tàn phế ở một hội quán, giờ còn đang nằm trong bệnh viện, bác
sĩ nói một bên tai gã bị điếc vĩnh viễn, điều này làm cho gã phẫn nộ đến cực
điểm, ở Yến Kinh, cho dù là những gia tộc còn lại, cũng không có ai dám đánh
em trai gã thành như thế.

Khâu Chí Học là loại người càng tức giận càng bình tĩnh, gã không ra tay thì
thôi, một khi đã ra tay, thì phải đánh chết đối thủ của mình, tuyệt đối không
để cho đối phương một cơ hội sống.

Cho nên sau khi biết được tin này, Khâu Chí Học cũng không lập tức dẫn người
đi tìm Diệp Mặc, hoặc là làm gì khác, mà sai Hồ Bằng đi thăm dò xem Diệp thiếu
gia là người như thế nào, vì sao gã lại chưa bao giờ nghe qua Lý gia lại xuất
hiện một người như thế, nhưng cho dù, Diệp Mặc có là người của Lý gia, nhưng
nếu đả thương em trai gã, thì nhất định phải trả giá.

Khâu gia của gã không phải may mắn mới có thể đứng vững ở Yến Kinh, dù là Lý
gia thì sao?

Chuông điện thoại vừa vang lên, Khâu Chí Học liền cầm lấy điện thoại, tuy gã
hận đến thấu tim, nhưng Khâu Chí Học vẫn rất cẩn thận điều tra, điều tra rõ
rồi mới động thủ.

Gọi điện thoại tới không phải Hồ Bằng, mà là một gã đi theo Khâu Đông Thần, gã
gọi điện đến không phải thông báo lai lịch của Diệp Mặc, mà báo Khâu Đông Thần
xảy ra chuyện.

Sau khi biết Khâu Đông Thần dẫn người đến hội quán Ngô Đồng và bị đánh thành
tàn phế, Khâu Chí Học suýt nữa đập nát chiếc điện thoại trong tay.

Từ lúc nào mà Khâu gia lại bị người khác bắt nạt như thế, nếu nói Khâu Chí
Triết là đứa chơi bời trác táng, thì Khâu Đông Thần là tinh anh của Khâu gia,
Khâu Đông Thần cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng gã tuy còn trẻ nhưng đã là
cấp đại tá, lần này về Yến Kinh là có việc.

Nhất định là Khâu Đông Thần sau khi biết việc Khâu Chí Triết bị sỉ nhục, liền
dẫn người đi tìm, kết quả cũng bị đánh cho tàn phế.

Rầm

Khâu Chí Học một quyền đấm trên mặt bàn, mặt bàn chắc chắn như vậy, cùng bị
một quyền này đấm nát, rơi trên mặt đất.

Khâu Chí Học rốt cuộc không chờ nổi nữa, y cầm điện thoại lên, lập tức bấm một
dãy số,

– Đội trưởng Chu, tôi cần anh lập tức dẫn người đến hội quán Ngô Đồng, đúng
vậy, tôi lập tức sẽ qua, tôi sẽ liên lạc với Yến Kinh.

Tắt máy, Khâu Chí Học lại bấm một số điện thoại.

– Chú hai, Chí Triết và Đông Thần bị đánh thành tàn phế ở hội quán Ngô Đồng,
cháu đã điều động người “Phi báo” còn có đội “ Phi Hổ”, vâng, cháu lập tức
qua, lai lịch vẫn chưa điều tra ra, nhưng hình như có quan hệ với Lý gia.

Hội quán Ngô Đồng, bên ngoài phòng Vip của Ngô Trạch, gã mắt tam giác cũng bị
Diệp Mặc đá gãy hai chân, thậm chí còn thưởng thêm mấy cái tát.

– Mày giỏi, Khâu Đông Thần tao không giết sạch cả nhà mày, thì bố mày không
bằng chó

Gã mắt tam giác tuy đã bị gãy chân, nhưng bị Diệp Mặc tát ấy phát, nói chuyện
cũng không còn lưu loát nữa, những vẫn hung tợn như cũ, hung hãn nhìn Diệp Mặc
chửi.

Diệp Mặc ánh mắt lạnh lẽo, hắn ghét nhất người nào uy hiếp hắn, Ninh Khinh
Tuyết mấy lần bị thương đều là bởi vì hắn không có tiêu diệt Tống gia mà nên,
Diệp Mặc bước lên trước, một cước đá lên ngực Khâu Đông Thần, đá cho gã bay xa
mấy chục mét, rơi ở bên cạnh cầu thang.

Đối với mọi người mà nói, một cước này của Diệp Mặc chỉ là đá Khâu Đông Thần
mà thôi, nhưng Diệp Mặc lại biết một cước này của hắn đã đá đứt tâm mạch của
Khâu Đông Thần, cho dù Khâu Đông Thần có bản lãnh, thì cũng không thể sống quá
ba tháng.

– Dừng tay…

Khâu Chí Học vừa đến nơi, đã nhìn thấy Diệp Mặc đá cho Khâu Đông Thần không
biết sống chết, cơn giận ban đầu còn cố kiềm chế rốt cuộc không thể kìm nén
nổi.

Những gã cũng vẫn cố nhịn mà không bước lên phía trước, một chiếc xe tải đã
chạy đến, gã chỉ đợi người trên xe tải xuống, lập tức sẽ dẫn Diệp Mặc đi, cho
dù Diệp Mặc có quan hệ như thế nào với Lý gia, gã cũng sẽ không bỏ qua cho
hắn.

Khâu Chí Học không phải đồ ngốc, gã biết bản lãnh của Khâu Đông Thần, cho dù
mấy gã khỏe mạnh cũng không thể đến gần gã được, hơn nữa gã còn dẫn theo bốn
gã đồng đội, thực lực như vậy mà ở trước mắt Diệp Mặc vẫn bị đá bay, một mình
gã mà lên cũng chỉ ăn đòn mà thôi.

Chiếc xe dừng lại, cả một đội cầm theo súng trường nhảy xuống, rất nhanh bao
vây hội quán, một gã sĩ quan đi đến trước mặt Khâu Chí Học chào một cái, sau
đó đứng đợi lệnh.

Khâu Chí Học cũng không lập tức hạ lệnh bắt Diệp Mặc, gã còn đợi người của đội
Phi báo đến.

Đúng lúc này một chiếc Volkswagen dừng trước cửa hội quán Ngô Đồng, cửa xe mở
ra, bên trong có hai người đàn ông vội vã bước ra.

– Tôi đang đoán là ai, dám lớn lối như vậy, dám đánh ấy người Khâu gia của
tôi trở thành tàn phế, hóa ra là người của Thu Dương đại thiếu gia, Lý gia của
anh giỏi thật, thật giỏi quá đi.

Khâu Chí Học nhìn thấy Lý Thu Dương và Lý Xuân Sinh từ trong xe bước ra, lập
tức giơ ngón tay cái ra lạnh lẽo nói.

Lý Thu Dương có chút không hiểu, gã đến gặp Diệp Mặc, còn chưa nói chuyện
không biết vì sao lại có nhiều người bao vây ở đây thế này, thì lại thấy Khâu
Chí Học đã có mặt ở đây, hơn nữa nghe giọng của gã, hình như có người đánh bị
thường người của Khâu gia.

– Người là do tao đánh, không liên quan gì đến Lý Thiếu gia, mày muốn tìm thì
cứ đến tìm tao là được, tao đợi.

Thanh âm nhàn nhạt của Diệp Mặc truyền tới.

Khâu Chí Học sững sờ, lúc Lý Thu Dương đến, gã đã khẳng định là do người của
Lý gia đánh, nhưng sao gã thanh niên vừa đánh người này lại đột nhiên nói
không liên quan gì đến Lý Thiếu gia.

Lý Thu Dương ngây ra, lập tức cũng phản ứng lại, gã có chút khinh thường nhìn
Khâu Chí Học, nếu là người của Lý gia đánh, gã gây khó dễ như vậy cũng không
sai, nhưng gây khó dễ trước mặt Diệp Mặc, thì gã nhìn nhầm người rồi, lúc đầu
Diệp Mặc giết chết con trai của gia chủ Tống gia, cũng không thấy Tống gia làm
gì được hắn, chứ đừng nói tới Khâu gia hiện này không bằng Tống gia, trong
lòng gã đang thay Khâu Chí Học cảm thấy bi thương.

Khâu Chí Học cũng không phải nhân vật đơn giản, tuy gã tức đến đầu óc u mê,
nhưng vẫn chủ động bước lên phía trước khiêu chiến Diệp Mặc, gã có thói quen
đánh một đòn chết đối thủ, hơn nữa gã thà ở trong một căn phòng tối hành hạ
Diệp Mặc đến chết, cũng không muốn hiển lộ thận thủ trước mặt nhiều người.

Vừa rồi gã cũng nhìn rõ thấy ánh mắt khinh thường của Lý Thu Dương, hơn nữa
lời Diệp Mặc gã cũng nghe rõ ràng, hình như có chuyện gì làm cho gã cảm thấy
vẫn chưa làm rõ, làm cho gã có chút bực bội.

Lý Thu Dương đi đến trước mặt Diệp Mặc cung kính chào một cái, sau đó giơ 2
tay ra cười nói:

– Anh Diệp có thể nhớ tới mà tìm Lý Thu Dương giúp đỡ, đó là vinh hạnh của Lý
Thu Dương.

Diệp Mặc cũng giơ tay ra bắt tay Lý Thu Dương, sau đó nói:

– Đi thôi, vào trong phòng nói chuyện.

Nói xong, Diệp Mặc giơ chân lên đá bay bốn gã chắn ở cửa phòng.

Khâu Chí Học ngây ra, gã không ngờ Lý Thu Dương lại khách khí với Diệp Mặc như
thế, có thể khẳng định người này không phải người của Lý gia, Lý gia và người
thanh niên trẻ tuổi như Diệp Mặc, cho dù là con cháu nòng cốt nhất, cũng sẽ
không khiến Lý Thu Dương khách sáo như vậy.

Một chiếc Land Rover lao đến, bảy tám gã đội Phi Báo nhanh chóng xuống xe, đi
nhanh đến trước mặt Khâu Chí Học.

– Anh Khâu, tôi đã dẫn người tới…

Gã đến trước mặt Khâu Chí Học nói chưa xong đã nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng
nói chuyện với Lý Thu Dương, trên mặt gã lập tức lộ ra kinh ngạc.

Đúng lúc gã xác nhận người thanh niên trước mặt là huấn luyện viên Diệp Mặc,
gã này vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Mặc, chào một cái, sau đó nói:

– Chu Nguyên Sinh đội trưởng đội đặc chủng binh Đội Phi Báo, kính chào huấn
luyện viên.

Diệp Mặc nhíu mày nhìn Chu Nguyên Sinh, sau đó lạnh nhạt nói:

– Bộ đội đặc chủng các anh thật không có chút giá trị gì, một cuộc điện thoại
rác rưởi cũng có thể đi đến.

– Báo cáo huấn luyện viên, là tôi không làm tròn bổn phận, chỉ bởi vì tôi
quen Khâu Chí Học, tự mình dẫn tám đội viên đến, Chu Nguyên Sinh xin chấp nhận
chịu phạt.

Mặt Chu Nguyên Sinh đỏ bừng, một phần nguyên nhân là gã có quen Khâu Chí Học,
nhưng quan trọng nhất là thân phận của Khâu Chí Học, gã là người kế thừa số
một của Khâu gia, là người nổi tiếng ở Yến Kinh, cho nên gã cũng phải nể mặt
mũi của Khâu Chí Học.

Diệp Mặc cười lạnh nói:

– Tôi có rảnh để xử phạt anh? Anh đến từ đâu, thì về đấy cho tôi, nếu không
đừng trách tôi không khách sáo.

– Vâng.

Chu Nguyên Sinh nhìn cũng không nhìn Khâu Chí Học, sau khi cúi chào Diệp Mặc,
liền lập tức dẫn mấy đội viên rời đi, chỉ trong nháy mắt đã mất tăm mất tích,
giống như mục đích của gã khi đến đây là chào Diệp Mặc hai lần mà thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.