Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 361: Nói Chuyện Với Cha Vợ


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 361: Nói Chuyện Với Cha Vợ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Ninh Trung Phi gác điện thoại xuống có chút lo ngại. Ông ta và vợ ở Mỹ chẳng
có công trạng gì. Nếu không phải vì công ty thì họ nhất định sẽ không bao giờ
có ý định hợp tác trong hoàn cảnh này. Họ còn đợi ở Mỹ mấy ngày nữa. Vốn dĩ,
vợ chồng họ gần như rơi vào bế tắc nhưng lại nghe được tin đấu thầu của công
ty dược Lạc Nguyệt, khiến cho họ có một tia hy vọng.

Tuy rằng biết rõ công ty của họ không thể đấu thầu thành công, nhưng họ và
Ninh Khinh Tuyết nghĩ giống nhau, nếu có thể hợp tác cùng với một nhà đấu thầu
khác thì đối với dược Phi Dụ mà nói, cũng là một thành công rồi.

– Cậu là ai vậy?

Ninh Trung Phi đang miên man suy nghĩ thì bị Diệp Mặc đang mỉm cười đứng trước
mặt cắt đứt. Diệp Mặc đang đứng chặn đường ông, nếu không phải trên đường có
người qua lại thì khi gặp cảnh này, ông ta sẽ nghĩ mình đang gặp phải cướp.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Ông anh có thể nói chuyện với tôi được không? Tôi có vài việc muốn hỏi ông
anh.

Vốn dĩ phải thay đổi xưng hô nhưng khi gặp mặt, Diệp Mặc vẫn gọi là “ông anh”.

Ninh Trung Phi ngạc nhiên nhìn người này, trong mắt có chút cảnh giác. Tuy
nhiên, ông ta đã vào Nam ra Bắc, gặp đủ mọi loại người, nên ông nhận thấy
trong mắt Diệp Mặc không hề có ác ý gì.

– Vậy cậu tìm tôi có việc gì? Hình như chúng ta không quen nhau thì phải!

Ninh Trung Phi do dự đáp.

Diệp Mặc nói:

– Là như thế này, vừa rồi khi ông anh mở bao điện thoại ra, tôi có nhìn thấy
một chiếc vòng. Chiếc vòng của ông anh và của tôi có chút quan hệ đấy, nên hai
chúng ta lên quán cà phê kia nói chuyện chút đi.

Tuy người trong quán cà phê đó rất nhiều nhưng Ninh Trung Phi không do dự mà
từ chối luôn đề nghị của Diệp Mặc.

Người thanh niên này nói khi Ninh Trung Phi mở bao điện thoại đã nhìn thấy vật
của mình, điều này khiến ông ta có chút nghi ngờ.Việc từ ngoài nhìn vào để xem
được đồ vật bên trong bao là rất khó, có thể nói là không thể nhìn thấy, hơn
nữa, cho dù có nhìn thấy nhưng sao biết được đó là một chiếc vòng? Và, trên
đường thế này ai lại vô duyên vô cớ nhìn đồ của người khác như thế chứ?

Diệp Mặc biết mình có phần hơi đột ngột, đương nhiên không phải hắn đã nhìn
thấy mà hắn đã dùng thần thức mới thấy được. Bây giờ nghe Ninh Trung Phi từ
chối, hắn đành lấy vòng tay của mình đưa cho Ninh Trung Phi và nói:

– Ông bạn, những điều tôi nói là sự thực. Tôi đã nhìn thấy chiếc vòng trong
bao điện thoại của ông anh và của tôi giống nhau. Nó đối với tôi rất quan
trọng, nếu không ngại ông anh có thể cho tôi biết chiếc vòng này từ đâu mà có
không?

Ninh Trung Phi nghi ngờ nhận lấy chiếc vòng của Diệp Mặc. Khi chiếc vòng vừa
đập vào mắt, ông ta biết những lời Diệp Mặc là sự thật. Chiếc vòng mà Diệp Mặc
đưa cho và chiếc vòng ông ta mua ở Mỹ giống nhau như đúc. Ông ta mới vừa xuống
máy bay, thậm chí chưa có chỗ ở, Diệp Mặc không thể có khả năng sẽ lấy một
chiếc vòng y chang lừa ông được. Hơn nữa, chiếc vòng này có lai lịch của nó,
không phải muốn nói là có thể nói ra được.

Tuy ông ta không biết được vì sao mắt của Diệp Mặc lại thấy được, nhưng ông ta
cũng hiểu rõ Diệp Mặc không phải người bình thường, chẳng có người bình thường
nào lại có khả năng ấy.

– Nếu đã như vậy thì xin mời.

Mặc dù có chút không đồng ý nhưng cuối cùng Ninh Trung Phi vẫn đồng ý đi theo
Diệp Mặc.

Diệp Mặc và Ninh Trung Phi cùng tìm một chỗ và ngồi xuống. Thấy Ninh Trung Phi
có chút không yên lòng, Diệp Mặc đang định chủ động nói thì ông ta đã ổn định
lại tinh thần. Ông ta lấy chiếc vòng trong bao ra và đưa cho Diệp Mặc nói:

– Đây là chiếc vòng mà tôi đã mua ở Mỹ, cậu xem đi.

Chiếc vòng này là Ninh Trung Phi đã mua với giá tám ngàn đô la Mỹ. Tuy công ty
đang găp khó khăn nhưng chút tiền đó chẳng đáng gì trong mắt ông.

Diệp Mặc nhìn hai chiếc vòng, quả nhiên giống nhau như đúc, nếu tính cả chiếc
vòng mà Đường Bắc Vi đang đeo thì đã có ba cái giống nhau rồi.

Diệp Mặc đặt chiếc vòng xuống, bần thần nhìn Ninh Trung Phi hỏi:

– Xin hỏi, vòng tay này của ông anh là từ đâu mà có?

Ninh Trung Phi cầm tách cà phê mà uống như uống nước lọc, ông ta uống liền một
hơi và nói:

– Tôi mua nó ở phố người Hoa tại Mỹ, tôi thấy nó đẹp nên mua thôi. Không ngờ
lại giống với chiếc của cậu.

Diệp Mặc gật đầu đáp:

– Đúng vậy, đây là chiếc vòng mà mẹ tôi đã để lại, tôi muốn ông anh cho tôi
biết chỗ cụ thể mà anh đã mua nó, nếu có thể được tôi muốn mua lại chiếc vòng
này với giá gấp đôi, không biết ý anh thế nào? Truyện được copy từ Tung Hoành
Chấm Com

Ninh Trung Phi vô tình mua chiếc vòng này vì thấy đẹp, sau để trong bao, ông
định sẽ mang nó về tặng Ninh Khinh Tuyết nên cũng chẳng để ý nhiều đến nó. Giờ
Diệp Mặc lại có ý này, nếu không thấy chiếc vòng kia của hắn thì ông ta cũng
từ chối rồi. Hơn nữa, sau khi nghe những lời của Diệp Mặc, ông ta nghĩ lại,
nếu vì chiếc vòng này mà ngăn cản người ta tìm người thân thì thật không phải.

Ninh Trung Phi không chút do dự đáp:

– Nếu đã như vậy thì cậu cầm lấy đi, chỉ cần trả giá gốc cho tôi là được rồi.
Tôi mua ở “Minh Ngọc các” trên phố người Hoa, nếu có dịp cậu hãy qua đó hỏi
thăm nhé.

Chỉ là mấy ngàn đô la Mỹ thôi chưa đủ lớn khiến ông ta để ý được.

Diệp Mặc nén thở dài, Ninh Trung Phi này cũng không phải người xấu. Xem ra, so
với mẹ của Ninh Khinh Tuyết thì dễ nói chuyện hơn nhiều.

Trong lòng hắn muốn giúp đỡ Ninh Trung Phi nên thuận miệng nói:

– Như vậy thật cảm ơn ông anh! Tôi tới đây lần này là để tham gia đấu thầu
“công ty dược Lạc Nguyệt”, không ngờ lại tìm được chiếc vòng tay này, thật sự
rất cảm ơn ông anh. Anh hãy để lại số tài khoản cho tôi, tôi sẽ trả tiền anh
qua thẻ!

– Cậu cũng đến tham gia đấu thầucủa Lạc Nguyệt ư? Xin hỏi công ty dược nhà
cậu là công ty nào vậy?

Nói đến đây, những lời Diệp Mặc khiến Ninh Trung Phi để ý.

Diệp Mặc đang do dự có nên cho ông ta biết hắn chính là Diệp Mặc hay không.
Nhưng chợt nhớ tới thái độ của Ninh Khinh Tuyết và Lam Dụ đối với hắn nên thở
dài nói:

– Công ty của gia đình tôi mới thành lập một năm gần đây thôi, nhưng tham gia
đấu thầu lần này tôi rất tự tin.

Ban đầu nghe nói công ty nhà Diệp Mặc mới thành lập được khoảng một năm thì
Ninh Trung Phi có chút nản, nhưng nghe xong vế sau kia, ông ta biết chắc chắn
Diệp Mặc sẽ có cách. Đương nhiên ông ta cho rằng không phải công ty của Diệp
Mặc sẽ giành được đấu thầu của dược phẩm Lạc Nguyệt mà là có thể công ty này
tham dự buổi đấu thầu với mục đích tìm vài mối làm ăn mà thôi.

Nghĩ đến công ty của mình, Ninh Trung Phi lại thở dài:

– Thực ra, công ty của tôi nếu không phải đắc tội với tập đoàn dược Viễn Bắc
thì lần này có thể tìm được một vài mối hợp tác, nhưng bây giờ…

– Công ty của ông anh sao lại đắc tội với tập đoàn dược Viễn Bắc? Không phải
nói đó là một công ty dược cũng khá sao? Nghe nói trong buổi đấu thầu lần này,
khả năng trúng thầu rất lớn!

Diệp Mặc nghe nói chuyện này từ Tàng Gia Nghiêm, sau khi nghe Ninh Trung Phi
than như vậy, hắn có chút nghi ngờ nói.

Bất luận dược phẩm Phi Dụ có nói thế nào thì công ty dược hạng ba ở Hoa Hạ này
cũng không nên gây chuyện với tập đoàn Viễn Bắc.

Ninh Trung Phi thở dài không nói gì. Làm sao mà ông ta không biết trong buổi
đấu thầu này, tập đoàn Viễn Bắc có hy vọng rất lớn chứ! Hơn nữa hiện giờ, tập
đoàn này đã vào hiệp hội thương hiệu nên đối với dược phẩm Phi dụ quả thực rất
bất lợi.

Diệp Mặc thấy Ninh Trung Phi không nói gì, hắn biết ông ta không muốn nhắc tới
việc này nữa. Ngay cả câu “đắc tội với tập đoàn dược Viễn Bắc” vừa rồi ông ta
nói với hắn cũng chỉ là lỡ miệng là thôi.

Diệp Mặc nhớ tới một công ty khác được Tàng Gia Nghiêm đề xuất là công ty dược
Liên phong, liền nói:

– Thực ra, chỉ là tôi và công ty dược Liên Phong có một chút thâm tình, cho
dù các ông đắc tội với tập đoàn Viễn Bắc cũng không hẳn không có cơ hội hợp
tác nào. Ông anh có thể nói với người phụ trách bên dược phẩm Liên Phong,
không biết chừng còn có thể hợp tác với họ đấy!

– Sao cơ? Cậu và dược Liên Phong quen nhau à? Thế thì thật tốt, tôi là Ninh
Trung Phi, không biết xưng hô với cậu thế nào?

Ninh Trung Phi đứng lên, nhớ tới việc hỏi tính danh Diệp Mặc.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Ông anh không cần lo lắng, hãy nói việc xảy ra với tập đoàn dược Viễn Bắc
cho tôi nghe trước, biết đâu tôi có thể giúp đỡ được chăng?

Ý của Diệp Mặc là nếu mâu thuẫn của hai bên không lớn thì sẽ đứng ra hòa giải,
dù sao dược Lạc Nguyệt của hắn cũng có chút địa vị phải không.

Ninh Trung Phi lại thở dài ngồi xuống. Ngay cả tên của Diệp Mặc cũng chẳng
buồn hỏi nữa. Ông ta nói:

– Phó chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn dược Viễn Bắc là Viễn Kỳ Bân
nửa năm trước tại hội chợ ngành dược Hoa Hạ đã có ý với con gái tôi là Khinh
Tuyết nhưng đã bị nó từ chối. Sau đó, cha của y gặp tôi có nói đến việc y
thích Khinh Tuyết, hy vọng hai nhà có thể làm thông gia nhưng tôi cũng không
đồng ý. Chuyện này ngay cả Khinh Tuyết, tôi cũng không nói cho nó biết.

Ánh mắt Diệp Mặc trở lên lạnh lùng, dám có ý tới Ninh Khinh Tuyết cơ đấy? Tuy
hiện giờ Ninh Khinh Tuyết đã quên chuyện giữa hắn và cô nhưng trên danh nghĩa,
cô vẫn là vợ của hắn. Viễn Kỳ Bân này xem ra lấy công trả thù riêng, lợi dụng
danh nghĩa công ty để trả thù, thật chẳng ra sao!

Ninh Trung Phi tiếp tục nói:

– Tính tình của con gái tôi, tôi biết rõ, cho dù công ty có bị phá sản, tôi
sẽ không để cho nó phải lấy người nó không thích, hơn nữa nó đã có hôn ước với
người khác rồi. Sau chuyện này, tập đoàn dược Viễn Bắc bắt đầu tiến hành thôn
tính dược Phi dụ của chúng tôi. Nhưng công ty dược của tôi vẫn chưa phát hành
cổ phiếu, họ cũng không có cách nào thu mua được. Văn bản thu mua đều bị Ninh
Khinh Tuyết từ chối trực tiếp rồi. Sau đó, trong các hợp đồng với đối tác, họ
đều chọc gậy bánh xe, ngăn cản chúng tôi làm ăn.

Trong lòng Diệp Mặc rất phẫn nộ, tuy nhiên chưa đến mức giết Viễn Kỳ Bân nhưng
thực sự công ty này đã bị gã hại cho quá thê thảm. Hắn đối với Ninh Trung Phi
lại có chút cảm tình, không ngờ ông ta vẫn còn nhớ chuyện kết hôn giữa hắn và
Ninh Khinh Tuyết.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.