Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 276: Xin anh đi cho!


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 276: Xin anh đi cho!

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Anh, thật không ngờ lại có người sống ở nơi như vậy.

Đường Bắc Vi mặc dù đang ở trên lưng của Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc cõng cô trên
lưng nhảy xuống sợi dây xích sắt giữa vách núi, khiến cô vô cùng sợ hãi. Lúc
cô trông thấy con đường núi hiện ra sau vách đá dựng đứng, thì lại càng kinh
ngạc hơn.

Diệp Mặc gật dầu nói:

– Môn phái này không thích sự ồn ào của trần thế, nơi này thích hợp cho họ tu
luyện.

– Vậy cái mà anh dạy cho em chính là Cổ võ của ẩn môn trong truyền thuyết đấy
sao? Cái gì mà môn võ không có chiêu thức gì đấy đúng không?

Đường Bắc Vi tò mò hỏi.

Diệp Mặc thận trọng nói:

– Cái anh dạy em không phải là Cổ võ, nhưng lại quý giá hơn Cổ võ gấp trăm
vạn lần, em tuyệt đối không được để lộ ra trước mặt người khác, càng không
được nói cho bất kì ai.

Theo như những gì Diệp Mặc từng nói với cô, Đường Bắc Vi cũng có chút hiểu
biết về ẩn môn, hai người vừa đi vừa nói, đã tới Tĩnh Nhất Môn.

Trưởng môn của Tĩnh Nhất Môn tuy ngoài mặt không nói, nhưng thực ra lại rất
biết ơn Diệp Mặc. Nếu như không phải nhờ Diệp Mặc loại trừ Tĩnh Tức, thì bà ta
cũng không thể có lại được Tĩnh Nhất Môn. Sau khi Diệp Mặc giết chết Tĩnh Tức,
Tĩnh Nhất Môn đã trải qua sự chỉnh đốn của bà, đã không còn có bộ dạng sa sút
như trước nữa.

Nhưng cho dù Tĩnh Nhàn có nghĩ thế nào, cũng không thể ngờ rằng Diệp Mặc sẽ
tới Tĩnh Nhất Môn lần thứ hai, hơn nữa còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp.

– Tiền bối Tĩnh Nhàn, đây là em gái của tôi Đường Bắc Vi. Vì tôi còn có chút
ân oán chưa giải quyết xong, nên muốn em gái tạm thời tới ở nhờ quý môn một
thời gian.

Diệp Mặc lần này tới nhờ vả nên không dám lỗ mãng.

Tĩnh Nhàn có chút kinh ngạc, thầm dánh giá Đường Bắc Vi, sau đó mới nói:

– Diệp thí chủ, đây là người em gái thất lạc hơn hai mươi năm mà lần trước
cậu nói sao?

Diệp Mặc lễ phép nói:

– Đúng vậy, em gái tôi ở lại đây một thời gian, lần sau Diệp Mặc quay lại,
nhất định sẽ có báo đáp.

Tĩnh Nhàn thở dài nói:

– Nếu đã là em của cậu thì hãy để cô ấy ở lại đây, báo đáp cái gì cũng đừng
nhắc tới nữa, chỉ đáng thương cho Tố Tố, haizz! Nếu cậu sớm đưa con bé tới thì
tốt rồi.

Diệp Mặc vẻ mặt âm u, cậu hiểu rõ ý tứ của Tịnh Nhàn, hắn để em gái lại Tĩnh
Nhất Môn, không khỏi hy vọng đợi đến lúc Lạc Ảnh quay trở lại.

Sau khi Diệp Mặc đưa Đường Bắc Vi tới Vô Lượng sơn, việc đầu tiên là phải tới
Du Châu, hắn phải đi thăm Ninh Khinh Tuyết, cho dù có chữa trị được hay không,
hắn cũng phải tới thăm cô.

Cha của Ninh Khinh Tuyết, Ninh Trung Phi là người rất có khí phách, năm đó vì
chuyện của Ninh Khinh Tuyết mà dứt khoát rời khỏi gia tộc, khi quan hệ và năng
lực kinh doanh của ông hùng mạnh lên, Ninh Trung Phi chỉ trong một năm ngắn
ngủi đã tạo nên một tập đoàn y dược mới.

Ở Du Châu, Ninh Gia đã trở thành một danh gia.

Diệp Mặc vừa tới Du Châu, không tốn nhiều thời gian đã biết được Ninh Khinh
Tuyết không những đã hồi phục sức khỏe, mà còn trở thành Tổng giám đốc công ty
dược Phi Dụ của Ninh Trung Phi tại Du Châu.

Dược phẩm Phi Dụ nằm tại tầng cao nhất của tòa nhà thương nghiệp Mậu Nguyên ở
Du Châu, Diệp Mặc không khó khăn gì để tìm tới Dược phẩm Phi Dụ, chỉ cần bắt
xe nói địa chỉ là được.

Tòa nhà Mậu Nguyên hiện tại không thuộc tài sản của Ninh Trung Phi, Dược phẩm
Phi Dụ của ông chỉ là thuê hai tầng trong tòa nhà ấy mà thôi. Mặc dù ở dưới
tầng Diệp Mặc không bị kiểm tra gì nhiều đã có thể lên đến nơi.

Nhưng cô lễ tân của Dược phẩm Phi Dụ lại ngăn Diệp Mặc lại.

– Xin hỏi anh tới tìm ai ạ?

Cô lễ tân vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất khách khí.

– Tôi tới tìm Ninh Khinh Tuyết, xin hỏi cô ấy có ở đây không?

Nghĩ tới chuyện sắp được gặp Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc trong lòng có chút
kích động. Hắn không biết tình hình cụ thể có giống như Hứa Vi đã nói hay
không, nếu như đúng là như vậy, không biết hắn có cách chữa trị cho cô hay
không. Nếu như chẳng may không có cách chữa trị, vậy phải làm sao?

Cô lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp, cũng không gọi điện thoại xin chỉ thị, mà
khách khí hỏi:

– Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?

– Không có.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện không gặp được Ninh Khinh
Tuyết.

Cô lễ tân cười như xin lỗi nói:

– Vậy xin lỗi, với những vị khách không hẹn trước tôi không thể thông báo
được.

Cô lễ tân cười khách khí, khiến Diệp Mặc không thể tức giận nổi, nhưng lại
không có cách nào để cô ta đi thông báo. Đúng lúc hắn đang suy nghĩ có nên
dùng thuật ẩn thân để vào gặp Ninh Khinh Tuyết hay không, thì tiếng giày cao
gót nện trên sàn nhà vọng lại.

– Tổng giám đốc Lam, giám đốc Lý.

Cô lễ tân nhìn hai người họ, rồi nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.

Diệp Mặc quay đầu lại, liền trông thấy một người quen, là Lý Mộ Mai. Trong
lòng hắn lập tức vui vẻ trở lại, liền vội nói:

– Lý Mộ Mai, tôi là Diệp Mặc, lần này tôi đến để thăm Khinh Tuyết.

Diệp Mặc dừng lại, hắn cảm thấy không khí có gì đó không bình thường, vẻ mặt
Lý Mộ Mai sau khi nhìn thấy hắn có chút kì lạ, dường như có gì muốn nói nhưng
lại thôi, còn thiếu phụ bên cạnh Lý Mộ Mai lại nhíu nhíu mày.

Tổng giám đốc Lam? Lẽ nào là mẹ của Ninh Khinh Tuyết, Lam Dụ? Nói như vậy vị
tổng giám đốc Lam này chính là mẹ vợ tương lại của hắn rồi. Diệp Mặc thấy bối
rối, vội vàng tiến lên phía trước nói:

– Chào cô, cháu là Diệp Mặc, cháu đến thăm Khinh Tuyết.

Người thiếu phụ lại nhíu mày, nhưng Diệp Mặc đã nói như vậy rồi, bà ta cũng
đành phải nói:

– Cậu quen biết tôi?

– Cháu từng nghe Khinh Tuyết nhắc tới cô, cháu nghĩ tổng giám đốc Lam có lẽ
là mẹ của Khinh Tuyết.

Diệp Mặc gặp mẹ của Ninh Khinh Tuyết nên không dám khinh thường.

Nhìn Lý Mộ Mai như muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, lại cả Lam Dụ đang
cau mày, Diệp Mặc cảm thấy sự việc có vẻ kì lạ. Không khí đột nhiên rơi vào sự
trầm mặc khói chịu.

Thật lâu sau, Lam Dụ mới nói:

– Nếu cậu là Diệp Mặc, vậy thì vào trong nói chuyện đi, haizz.

Nói xong Lam Dụ thở dài, rồi đi vào trước. Lý Mộ Mai nhìn Diệp Mặc bằng ánh
mắt thông cảm rồi cũng đi vào, Diệp Mặc bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo hai
người vào trong một phòng làm việc lớn.

Lý Mộ Mai nhanh nhẹn rót hai tách trà, sau đó lui ra, đóng cửa lại.

– Diệp Mặc, tôi biết cậu là người rất có bản lĩnh, nhưng …

Lam Dụ dừng lại một chút, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ, một lát sau mới
tiếp tục nói:

– Tôi chỉ có một đứa con gái là Kinh Tuyết, con bé là bảo bối của tôi và
Trung Phi. Nó bị bất kì tổn thương nào vợ chồng chúng tôi cũng khó có thể tha
thứ cho bản thân, tôi và Trung Phi khổ cực như vậy cũng là vì tương lai của
Khinh Tuyết…

Diệp Mặc khẽ thở dài nói:

– Cô à, có gì cô cứ nói. Tuy rằng Diệp Mặc cháu tính tình hơi nóng nảy, nhưng
làm việc ngay thẳng, không thẹn với lương tâm. Cháu thích Khinh Tuyết, không
phải vì tài sản của cô ấy.

Lam Dụ gật gật đầu nói:

– Nếu đã như vậy, tôi sẽ nói thẳng. Tôi đương nhiên biết cậu không quan tâm
tới tài sản của Ninh gia chúng tôi. Nhưng chúng tôi quan tâm tới con gái của
mình. Từ sau khi Khinh Tuyết quen biết cậu, đã hai lần bị trọng thương, suýt
chút nữa đã khiến chúng tôi mất đi đứa con này, nguyên nhân đều là vì cậu. Lần
này Khinh Tuyết bị xe đâm, đưa tới bệnh viện bác sĩ nói nó đã chết rồi… Có lẽ
do ông trời thương hai vợ chồng chúng tôi, ngày thứ hai nó lại đột nhiên tỉnh
lại.

Nói đến đây Lam Dụ lau nước mắt.

Diệp Mặc trong lòng thầm kêu than, hắn không trách Lam Dụ, đối với một người
mẹ như vậy, hắn chỉ cảm thấy kính trọng và nể phục tự đáy lòng mình. Hơn nữa
hắn cũng biết tại sao Khinh Tuyết chết rồi lại có thể sống lại, đó là vì cô
chỉ nhất thời bị hôn mê, không chỉ vậy, chiếc vòng cổ hắn làm cho Khinh Tuyết
có công dụng bảo vệ cơ thể.

Chiếc vòng cổ hắn làm cho Khinh Tuyết được luyện chế từ những nguyên liệu vô
cùng quý báu, lại còn được khắc rất nhiều trận pháp. Tại thời điểm phòng ngự,
mặc dù sẽ tiêu hao linh lực ở bên trong, nhưng khi linh khí tiêu hao đến một
mức độ nhất định nào đó, chiếc dây chuyền này sẽ chủ động khôi phục lại nguyên
trạng. Khinh Tuyết ngày hôm sau mới tỉnh lại, là do chiếc dây truyền sau khi
khôi phục linh khí đã hồi phục sự sống cho cô.

Nhìn Diệp Măc trầm mặc không nói gì, Lam Dụ lại nói:

– Từ sau khi Khinh Tuyết quen biết cậu, nó không những không chịu về Du Châu,
mà lại sống ở Ninh Hải, nghe nói còn từng một lần đi qua Lưu Xà, còn có lần đi
qua sa mạc. Còn thêm hai lần chết đi sống lại, tôi và cha nó thực sự không thể
chịu nổi sự đau đơn này.

– Lần này Khinh Tuyết tỉnh lại, là ông trời có mắt. Nó đã mất đi kí ức trong
một năm nay, trở lại với kí ức trước khi quen biết cậu, cho nên, Diệp Mặc coi
như vợ chồng tôi cầu xin cậu, hãy để cho con bé trải qua những tháng ngày yên
bình đi!

Nói xong Lam Dụ dùng ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Mặc, bà nghĩ Diệp Mặc sẽ hiểu
cho nỗi khổ tâm của người làm cha, làm mẹ, sẽ không tiếp cận với con gái của
bà nữa. Bà vẫn chưa biết Ninh Khinh Tuyết từng đi tới Thần Long Giá, nếu như
biết được, còn không biết sẽ sợ tới mức nào.

Diệp Mặc thực lòng muốn hoàn thành tâm nguyện yêu thương con gái của Lam Dụ,
nhưng hắn không làm được, không chỉ vì Ninh Khinh Tuyết thích hắn, mà hắn cũng
thích Ninh Khinh Tuyết như vậy. Hắn không do dự, chỉ chậm dãi lắc đầu.

– Diệp Mặc, sao cậu lại như vậy? Coi như tôi và cha của Khinh Tuyết có cầu
xin cậu, hãy tha cho con gái chúng tôi đi!

Nói xong, Lam Dụ đột nhiên quỳ xuống.

Diệp Mặc hoảng hốt, hắn không nghĩ tới Lam Dụ sẽ làm như vậy, trong phút chốc,
hắn cảm thấy trái tim mình đau, dường như có thứ gì đó quý giá lắm đã rời bỏ
hắn đi.

– Mẹ, mẹ!

Cửa phòng làm việc bật mở, Ninh Khinh Tuyết mặc chiếc váy liền màu vàng đứng ở
cửa, giống như tiên nữ, sững sờ nhìn Lam Dụ đang quỳ gối, sau đó chuyển ánh
mắt qua Diệp Mặc.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó cô đã kịp phản ứng lại, lập tức chạy tới, đỡ Lam Dụ
dậy, quay lại giận giữ nói với Diệp Mặc:

– Anh là ai? Muốn làm gì?

– Tôi…

Diệp Mặc há hốc mồm, không nói nên lời. Nếu như lúc nãy Lam Dụ bảo hắn phải
rời xa Khinh Tuyết, khiến tim hắn đau, thì những lời nói lúc này của Kinh
Tuyết lại khiến tim hắn rỉ máu. Rõ ràng biết rằng Ninh Khinh Tuyết đã mất hết
kí ức một năm nay, nhưng trái tim hắn một lần nữa như rơi vào khoảng không,
cảm giác trống trải ấy nhất thời hắn không thể chấp nhận được.

– Khinh Tuyết, anh là Diệp Mặc, anh biết…

Diệp Mặc chưa nói hết đã bị Ninh Khinh Tuyết chặn lại.

Cô cau mày nói:

– Diệp Mặc, chuyện đính hôn là chuyện trước đây, bây giờ anh là anh, tôi là
tôi. Anh còn tới đây tìm tôi làm gì? Hơn nữa tôi càng không muốn anh tới tìm
cha mẹ tôi.

– Nhưng Khinh Tuyết, lẽ nào em không biết em đã mất đi kí ức của một năm nay
hay sao?

Diệp Mặc vội vàng nói.

Ninh Khinh Tuyết càng nhíu mày sâu hơn, chán ghét nhìn Diệp Mặc một cái:

– Khinh Tuyết không phải để cho anh gọi, tôi biết anh là thiếu gia nhà họ
Diệp. Nhưng không liên quan tới tôi, hơn nữa, chuyện tôi mất đi kí ức thì liên
quan gì tới anh? Anh tới ép mẹ tôi thì được gì chứ? Xin anh đi cho!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.