Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 232: Hoảng loạn.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 232: Hoảng loạn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Một tiếng ‘Quạ’ bén nhọn đã cắt đứt câu trả lời của Đông Phương Tê, trong mắt
của Đông Phương Tê lộ ra sự đấu tranh rồi tỉnh táo lại. Y nhìn Diệp Mặc ánh
mắt lộ ra sự sợ hãi. Lại dùng sức cọ sát hàm răng, dường như cảm thấy vẫn chưa
được lại dùng sức chà xát mấy cái.

Một ngụm máu đen chảy ra từ miệng Đông Phương Tê, Diệp Mặc lập tức biết không
xong rồi, Đông Phương Tê không ngờ tạm thời tỉnh táo lại. Điều này còn chưa
tính, trong miệng y lại còn có thuốc độc, lúc Diệp Mặc đang muốn đi cứu y,
Đông Phương Tê đã bỏ mình ngã xuống, làn da lập tức đều biến thành màu đen.

Độc dược thật lợi hại, Diệp Mặc thầm than, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy
qua loại độc này, với bản lĩnh hiện nay của hắn căn bản không có cách nào cứu
sống Đông Phương Tê trừ phi luyện ra được “Liên Sinh Đan”, xem ra lúc tên này
trốn ra đã bị đặt thuốc độc ở trong miệng, suy nghĩ đúng thật là chu đáo.

– Anh, người này tự sát rồi à?

Đường Bắc Vi cũng nhìn ra Đông Phương Tê đã chết.

Diệp Mặc gật gật đầu, lấy quả cầu lửa tiêu hủy Đông Phương Tê, lúc này mới
nói:

– Chết như này thì tiện cho hắn rồi, không nghĩ tới bị một con quạ đen làm
hỏng chuyện tốt. Ban nãy nếu như không phải con quạ đen đó, anh cũng đã biết
kết quả rồi nhưng mà cũng không sao, chí ít anh đã biết được một số thứ.

– Anh, cái anh cho em thực sự là bùa đạo pháp sao? Thực sự có quả cầu lửa,
còn có dây chuyền của em bị cái thứ chết dẫm này làm hỏng rồi.

Đường Bắc Vi nghĩ tới bùa quả cầu lửa liền lập tức hỏi.

– Ừ, chỉ cần em không sao là tốt, chuyện dây chuyền lát nữa anh sẽ luyện lại
cho em. Chúng ta đi trước đi, ngày mai nói không chừng còn phải quay lại.

Cái Diệp Mặc nghĩ đến là hội đối giá ngày mai.

Trong lòng Đường Bắc Vi ấm áp, có một anh trai thật là tốt, cô cầm mấy cái bùa
thừa lại đưa cho Diệp Mặc nói:

– Còn thừa mấy cái, đưa cho anh này…

– Em giữ lại phòng thân, buổi tối anh còn phải luyện chế một chút đồ.

Diệp Mặc đẩy bùa quả cầu lửa trở về, ngẫm nghĩ rồi lại nói:

– Những thứ này ngàn vạn lần không được nói cho bất cứ ai, biết chưa?

Đường Bắc Vi kiên định nói:

– Em biết ạ, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không nói cho người khác. Anh,
em muốn về thăm mẹ em, ngày mai còn phải đến không?

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Chuyện ngày mai đối với anh rất quan trọng nhất định phải đến, bệnh của mẹ
em anh sẽ giúp cô chữa khỏi, em không cần lo lắng, chúng ta tìm một nơi nghỉ
trước, em đi chậm quá, để anh cõng em.

Mặc dù là Diệp Mặc cõng nhưng lúc hai người đi đến khách sạn gần nhất cũng đã
gần mười hai giờ đêm rồi. Diệp Mặc dặn dò Đường Bắc Vi nghỉ ngơi sớm, hắn cần
phải luyện chế đồ vật.

Nhà họ Tống ở Yến Kinh.

Người lo lắng nhất không ai bì được là Tống Kỳ Minh, mấy người Tống Hải và
Đông Phương Tê đi rồi liền không có chút tin tức nào, hơn nữa Đông Phương Tê
nói động thủ trước, bây giờ trời cũng sắp sáng rồi nhưng lại không nhận được
bất cứ tin tức nào. Tống Hải không gọi điện thoại về thì cũng thôi, đằng này y
cũng không có cách nào liên hệ được với bất cứ người nào của Vô Lượng Sơn.

Tống Kỳ Minh đỏ bừng khóe mắt trong lòng có một dự cảm không lành, ông ta cảm
thấy chắc Tống Hải xảy ra chuyện rồi, vừa nghĩ đến Tống Hải xảy ra chuyện thì
trong lòng ông ta tiền “Lộp bộp” một tiếng.

Tống Hải xảy ra chuyện liền cho thấy Diệp Mặc không sao, Diệp Mặc không sao
liền cho thấy hắn ngày mai có thể trở về Yến Kinh tìm nhà họ Tống báo thù. Nếu
như là người bình thường, nhà họ Tống căn bản không sợ nhưng Diệp Mặc là một
tên điên hơn nữa căn bản không để ý tới sự trói buộc của quốc gia. Hơn nữa cho
dù là quốc gia để ý tới, nhưng loại người giết người lung tung như Diệp Mặc,
người nhà họ Tống căn bản không đủ để hắn giết.

Nếu như Diệp Mặc muốn trở về thì tám giờ sáng mai có một chuyến bay tới Yến
Kinh, chậm nhất sáng mai Diệp Mặc có thể tới Yến Kinh. Làm sao đây? Tống Kỳ
Minh hiện tại đã hối hận hết lần này đến lần khác khiêu khích cực hạn của Diệp
Mặc.

Lúc Tống Kỳ Minh đứng ngồi không yên, Tống Nguyên Nghĩa đi vào thư phòng của
ông ta.

– Bố.

Tống Kỳ Minh hơi sợ hãi mà đứng lên.

Tống Nguyên Nghĩa thở dài nói:

– Nếu đã làm rồi thì không phải sợ, Diệp Mặc hắn cũng không phải ba đầu sáu
tay. Nhà họ Tống chúng ta kế thừa gần một thế kỷ cũng không phải một tên Diệp
Mặc có thể tiêu diệt được. Trừ phi không có vương pháp.

Sắc mặt kinh hoàng của Tống Kỳ Minh thoáng kiềm chế, vẫn lo lắng hỏi:

– Làm sao bây giờ? Lập tức báo lên trên sao ạ?

Tống Nguyên Nghĩa lắc đầu:

– Báo lên trên không có tác dụng, đừng nói đến Diệp Mặc bây giờ là tổng huấn
luyện viên của bộ đội đặc chủng, cho dù hắn không phải, lão già nhà họ Diệp
kia cũng có ý dùng thủ đoạn, vì thế chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình. Hiện
tại Diệp Mặc vẫn chưa động thủ với nhà họ Tống chúng ta, một khi động thủ,
chúng ta có được sự ủng hộ của phía trên thì cũng tổn thất thê thảm.

– Với thực lực hắn có thể giết Lão Hổ nhà họ Âu và Lý Minh Cường, trước lực
lượng nhà họ Tống chúng ta, muốn hủy thì căn bản không phí bất cứ sức lực nào.

Khuôn mặt ảo não của Tống Kỳ Minh.

– Cái này đều tại con, nếu như không phải con dung túng Thiếu Văn cũng sẽ
không kết thù với Diệp Mặc.

Tống Nguyên Nghĩa khoát tay nói:

– Chuyện này không trách con, con cháu nhà họ Tống muốn có một người phụ nữ
còn e dè cái gì, chỉ là không ngờ Diệp Mặc chỉ là một người tu luyện Cổ Võ mà
lại lợi hại như vậy. Tống Hải bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, con không cần
đợi nữa chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.

– Đông Phương Tê hữu danh vô thực, quá đánh giá cao yrồi.

Tống Kỳ Minh hừ một tiếng, trong lòng rất hối hận đã hoàn toàn tin vào lời nói
của Đông Phương Tê.

Tống Nguyên Nghĩa lắc đầu:

– Kế sách của Đông Phương Tê có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì, ở giữa xảy ra
sai lầm chắc chắn là nguyên nhân khác. Hiện tại không phải là lúc so đo những
điều này, bây giờ chúng ta phải đối mặt với lửa giận khi trở về của Diệp Mặc.

Sắc mặt Tống Kỳ Minh biến ảo một lúc lâu, lúc này mới nói:

– Bố, bố xem làm sao đây?

Tống Nguyên Nghĩa nhíu nhíu mày, đứa con này của ông ta làm chủ nhà bao nhiêu
năm nay, nói tóm lại cũng coi như là không tồi, chỉ là một khi đối mặt với
thời điểm tồn vong của gia tộc thì đều có chút không quả quyết.

Trầm ngâm một lúc lâu Tống Nguyên Nghĩa mới lên tiếng:

– Đợi lát nữa bố đi tìm lão đại ca giúp đỡ, để lão đại ca tìm Diệp Mặc nói
chuyện, có lẽ có thể khiến Diệp Mặc bỏ qua một lần. Tuy nhiên đây không phải
kế sách toàn vẹn, Diệp Mặc có nghe lời của lão đại ca hay không, bố cũng không
dám xác định. Vì thế con nhất phải phải có hành động rồi.

– Nếu như bố không nhìn lầm thì kế sách của Đông Phương Tê vấn đề có lẽ là
nằm trên người Đường Bắc Vi.

Tống Kỳ Minh giật mình, ông ta cũng nhớ đến lời của Đông Phương Tê, lựa chọn
Đường Bắc Vi dường như rất kỳ quái.

Quả nhiên bố ông ta liền nói tiếp:

– Ảnh của Đường Bắc Vi bố đã xem qua, quả thực nhìn không tệ, nhưng nếu nói ở
Yến Kinh hoặc các nơi khác không tìm được những cô gái đẹp hơn cô ta thì bố
tuyệt đối không tin. Hơn nữa y còn biết Bắc Vi là con gái con, cùng con hợp
tác dùng con gái của con đi nằm vùng có ý gì? Ở phương diện này không phải là
còn có nguyên nhân khác sao?

– Bố.

Tống Kỳ Minh xấu hổ cúi đầu, ông ta tuy biết bố mình biết chuyện này, nhưng
ông ta không chủ động nói ra lại không ngờ bố lại đề cập tới.

Tống Nguyên Nghĩa thở dài

– Không phải bố trách con, chỉ là sau này làm gì thì cũng sạch sẽ một chút,
chuyện kiểu này lại bị người ngoài biết. Bây giờ con nên lập tức điều tra
Đường Cần, hơn nữa đích thân con phải đi thăm cô ta. Nếu như Đường Bắc Vi thực
sự giả thành thật với Diệp Mặc thì Đường Bắc Vi chính là người đột phá, muốn
có được sự giúp đỡ của Đường Bắc Vi, thì con phải làm tốt công tác với Đường
Cần. Đường Bắc Vi đó nếu có thể vì mẹ cô ta chấp nhận giao dịch này thì cho
thấy cô ta rất xem trọng mẹ của mình.

– Con đã biết.

Tống Kỳ Minh không thể không khâm phục ánh mắt lợi hại của bố, vừa ra tay thì
liền nắm bắt được điểm mấu chốt.

Tống Nguyên Nghĩa gật đầu

– Một điểm quan trọng nhất chính là bây giờ mở cuộc họp gia tộc, làm cho
người nhà họ Tống lập tức phân tán, ngày mai có thể ra nước ngoài, không thể
ra nước ngoài được thì phân tán đến các nơi trên toàn quốc, lưu lại những
thành viên chủ yếu. Còn nữa, lát nữa bố sẽ đi thăm hỏi Bắc Vinh và Ninh Phủ
Thực. Cho dù là nhà họ Tống chúng ta tổn thất lớn cũng phải vượt qua nguy hiểm
lần này.

Tống Kỳ Minh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bố của ông ta, ông ta không ngờ cuối
cùng lại phải giải tán gia tộc để qua khỏi nguy hiểm lần này.

– Còn không mau đi, những cái khác đều là vật ngoài thân, chỉ cần gia tộc
không sụp đổ thì sẽ có lại được.

Tống Nguyên Nghĩa thấy Tống Kỳ Minh còn đang do dự thì lập tức quát lớn.

– Vâng thưa bố.

Tống Kỳ Minh biết dựa vào bản lĩnh càng ngày càng lớn của Diệp Mặc, nhà họ
Tống đã có bất cứ vốn liếng nào để chống lại hắn rồi.

Bận rộn cả một đêm, mãi cho đến hơn chín giờ sáng Diệp Mặc mới luyện chế ra
sáu viên “Trú Nhan Đan” và ba viên “Liên Sinh Đan”, vốn một quả Trú Nha có thể
luyện chế ra ba viên “Trú Nhan Đan” mà Diệp Mặc luyện chế sáu viên “Trú Nhan
Đan” lại lãng phí sáu quả Trú Nhan, cũng chính là nói hắn lãng phí nguyên liệu
của mười tám viên “Trú Nhan Đan”.

Liên Sinh Đan lại lãng phí của hắn năm hạt “Tuyết liên tử nghìn năm”, điều này
khiến cho Diệp Mặc rất đau lòng. Phải biết là một “Tuyết liên tử nghìn năm” có
thể luyện chế ra sáu viên “Liên Sinh Đan”.

Về phần dược liệu khác trên cơ bản đều bị hắn dùng hết, chính là nói Diệp Mặc
luyện chế chín viên đan dược này đã tiêu hao hết tất cả tích lũy của hắn. Bao
gồm số lượng lớn dược liệu hắn phát hiện ở trên Vô Lượng Sơn.

Diệp Mặc thở dài, thực lực của hắn quá thấp, luyện đan quá lãng phí nguyên
liệu. Đây còn là trong hoàn cảnh có “Thần Long Đỉnh”, nếu như không có cái đan
đỉnh này thì hắn sẽ càng lãng phí nhiều hơn.

– Anh.

Thấy Diệp Mặc đứng lên, Đường Bắc Vi vội vàng đi tới, tuy cô biết Diệp Mặc có
bản lĩnh rất lớn, nhưng tận mắt cô thấy hắn cả đêm không ngủ rồi, điều này
khiến cô rất lo lắng.

Diệp Mặc khoát tay nói:

– Anh không sao, em ăn viên đơn này đi, sợi dây chuyền này anh đã giúp em
luyện chế lại rồi, em đeo lên đi.

Nói xong Diệp Mặc lấy vòng cổ và một viên “Trú Nhan Đan” ra đưa cho Đường Bắc
Vi.

– Đây là thuốc gì?

Đường Bắc Vi nhận đan dược Diệp Mặc đưa cho, ngửi thấy mùi thơm ngát xông vào
mũi, có chút kinh sự hỏi.

– Cái này gọi là Trú Nhan Đan, ăn rồi thì sẽ không già, ăn đi.

Diệp Mặc biết phụ nữ rất xem trọng dung mạo, bây giờ hắn có sáu viên “Trú Nhan
Đan” hắn cũng sẽ không keo kiệt.

– Á.

Tay Đường Bắc Vi cầm đan dược run nhè nhẹ, nếu như trước đây Diệp Mặc nói như
vậy cô nhất định sẽ không tin, nhưng bây giờ cô tin tưởng không điều kiện đối
với Diệp Mặc. Một viên đan dược giữ gìn dung mạo, thế thì giá cả của nó? Cô
không dám nghĩ tiếp.

Diệp Mặc biết Đường Bắc Vi nghĩ gì, thuận miệng nói:

– Ăn đi, anh vẫn còn mấy viên.

Đường Bắc Vi bỗng nhiên cảm giác trong lòng ấm áp, tuy vẫn không dám chắc chắn
Diệp Mặc chính là anh trai cô, nhưng hắn đến thứ đan dược vô giá thế này cũng
có thể cho cô, có thể thấy Diệp Mặc thực sự coi cô là em gái rồi!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.