Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 230: Oan gia ngõ hẹp.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 230: Oan gia ngõ hẹp.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tên luyện hoàng hấp bị Diệp Mặc chém đứt hai chân sau khi bò trên mặt đất mất
nửa ngày, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Mặc chặt rơi đầu của Lý Minh Cường, đột
nhiên rút dao găm trong người đâm thẳng vào tim mình.

Diệp Mặc không quan tâm tới việc tự sát của người Hoàng Cấp kia mà lạnh lùng
nhìn Tống Hải đang từ từ đi tới.

Khuôn mặt Tống Hải chợt biến sắc. Y đang hối hận, hối hận không nên cùng Đông
Phương Tê đến đây. Thậm chí hối hận vì đã không khuyên bảo gia chủ là không
nên đối đầu cùng Diệp Mặc. Nhưng bây giờ tất cả đã xảy ra rồi. Diệp Mặc không
phải là người, hắn là ác quỷ. Bản thân nhìn thấy máu chảy đầm đìa vốn không
thể kìm nén nổi cơn giận trong lòng nhưng Diệp Mặc bây giờ chuyện gì cũng
không nghĩ tới nữa. Rốt cuộc thì hắn đã giết bao nhiêu người rồi.

– Đừng giết tôi, tôi sẽ kể toàn bộ sự việc cho cậu biết…

Tống Hải nhìn Diệp Mặc đi tới, run rẩy tới mức lạc cả giọng. Nếu như lại cho y
một sự lựa chọn, y thà đi khỏi Tống gia mai danh ẩn tích chắc chắn cũng sẽ
không đối đầu với Diệp Mặc.

– Khỏi cần, tôi sẽ khiến ông nói ra sự thật.

Diệp Mặc nói xong giơ một ngọn tay lên trên lông mày của Tống Hải.

Thần sắc Tống Hải đã khá hơn, Diệp Mặc lạnh lùng nói:

– Ông hãy nói hết cho tôi kế hoạch của Tống gia không thiếu một chữ. Nói đi.

– Vâng…

Tống Hải trong ánh mắt không hề có chút băn khoăn.

Xe taxi lái đến chân Vô Lượng Sơn, sau khi đi vào một đoạn, dù Đường Bắc Vi có
nài nỉ thế nào thì người tài xế cũng không chịu đi xa hơn thêm một mét nào
hết.

Đường Bắc Vi biết trời đã khuya thế này rồi, tài xế taxi chắc hẳn cũng rất sợ
hãi. Nhưng phía trước mà đi cũng phải mất tới khoảng nửa giờ đồng hồ, Đường
Bắc Vi cũng không miễn cưỡng người tài xế mà xuống xe, tự mình đi vào con
đường trong núi.

Người tài xế taxi không biết rằng một bé gái muộn như vậy rồi còn đi vào trong
Vô Lượng Sơn hoang vắng đấy để làm gì. Nhưng đấy cũng không phải là chuyện của
anh ta. Anh ta nhanh chóng cho quay đầu xe, chạy xuống dưới núi với tốc độ
nhanh nhất.

Sau 40 phút, Đường Bắc Vi thở hồng hộc đi từ trên núi xuống, theo sườn núi đi
vào phía bên trong khu rừng. Nếu nói trên đường núi, Đường Bắc Vi cũng coi là
bình tĩnh thì sau khi cô ấy một mình đi vào núi thì màn đêm tĩnh mịch khiến cô
cảm thấy có chút sợ hãi.

Tiếng kêu của mèo rừng và cú đêm khiến người ta có chút hoảng hốt. Cô không
dám dừng lại, bước chân càng ngày càng nhanh. Chỉ có điều là cô không có bản
lĩnh của Diệp Mặc, đi vài trăm mét vẫn chưa thấy đến, ngã dúi dụi vài lần rồi.

Rắc rắc

Tiếng một nhành cây bị gãy vang lên, Đường Bắc Vi dừng bước theo bản năng. Ánh
trăng nhàn nhạt chiếu xuống, một bóng đen đột ngột đi tới.

Đầu Đường Bắc Vi chợt run lên. Buổi tối thế này trong rừng lại có một bóng đen
gì sao? Cô một chút động đậy cũng không dám cử động. Nhưng khoảng cách của
bóng đen cách cô chỉ còn khoảng năm sáu mét nữa thì cũng dừng lại. Là một bóng
người có chòm râu ba khóm. Nhìn có vẻ rất thảm hại.

Muộn như vậy rồi mà trong núi vẫn còn bóng người sao? Nhưng Đường Bắc Vi nhìn
cái bóng trên mặt đất thì rõ ràng đó là một bóng người chứ không phải là quỷ.
Đường Bắc Vi hoảng sợ, mặt có chút biến sắc. Cô nhìn chằm chằm bóng người này,
không nói gì cả.

Đông Phương Tê chạy lên trên núi, y đột nhiên nhìn thấy một cô bé muộn như vậy
rồi mà vẫn còn ở trong núi. Lúc y vừa mới nhìn thấy Đường Bắc Vi, thực sự cũng
giật mình. Nhưng lập tức liền nhận ra cô bé này chính là Đường Bắc Vi.

Đông Phương Tê trong lòng vui mừng. Diệp Mặc suýt chút nữa đã khiến y chết
rồi, lần này trong cái chết lại tìm ra con đường sống. Hôm nay cũng coi như là
ình thu chút lợi lộc.

Dù Đường Bắc Vi chỉ là một con gái nhưng cô có thể trốn đến đây từ khách sạn
chứng tỏ cô có chút gì đó, đối với một người như vậy, Đông Phương Tê chắc là
sẽ không bỏ quả cơ hội. Y không chút băn khoăn nghĩ ngợi, lập tức liền rút
súng lục ra bắn Đường Bắc Vi hai phát. Y không muốn giết Đường Bắc Vi ngay mà
muốn cô phải chịu tra tấn mà chết. Ít nhất phải để Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi
chết như thế nào.

Đường Bắc Vi nhìn thấy Đông Phương Tê, biết không phải là quỷ thì trong lòng
cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc cô còn đang nghĩ người này sao muộn như vậy còn
chạy trong núi thì Đông Phương Tê đột nhiên bắn hai phát về phía cô.

Lúc Đường Bắc Vi hoàn toàn không có chút phản ứng thì nhìn thấy xung quanh của
cô bỗng nổi lên một chiếc vòng bảo hộ màu vàng nhạt. Chỉ có điều chiếc vòng ấy
bị rách mất rồi. Đường Bắc Vi vừa mới muốn nhìn xem là chuyện gì vậy thì trước
người cô lại hiện ra rất nhiều chiếc vòng bảo hộ, liên tiếp bị phá hỏng mất
năm tới sáu cái vòng bảo hộ. Hai viên đạn rơi xuống trước người cô bé.

Đường Bắc Vi lúc này vội vàng phản ứng lại cái người nổ súng kia. Cô không có
thời gian nghĩ xem tại sao những viên đạn kia không bắn trúng cô. Theo bản
năng cô nhặt lấy vài viên đá bằng khoảng nắm tay rồi ném lại.

Đông Phương Tê nổ hai phát súng thì đã biết Đường Bắc Vi đã trở thành cá trong
tay.

Nhưng y thật không ngờ hai phát súng đó lại không bắn trúng Đường Bắc Vi. Lúc
chờ y kịp phản ứng lại thì Đường Bắc Vi đã ném đá tới tấp vào.

“Bốp” một tiếng. Viên đá đập trúng mặt của Đông Phương Tê, Đông Phương Tê nghe
rõ thấy tiếng xương mũi của mình bị ném trúng. Trước mắt y mơ mơ hồ hồ, cái
tay cầm súng lúc vừa giơ lên thì lại bưng kín lấy mặt mình.

Phát súng thứ ba của Đông Phương Tê cũng không gây ảnh hưởng gì tới Đường Bắc
Vi. Không biết nó đã bay đến phương trời nào mất rồi. Đường Bắc Vi thì nghĩ
đến cái vầng sáng là từ chiếc vòng cổ của mình phát ra. Theo bản năng cô cúi
đầu xuống nhìn chiếc vòng cổ, độ sáng trên chiếc vòng cổ đã mờ đi rất nhiều
rồi, không còn đẹp như lúc Diệp Mặc mới tặng cho cô nữa.

Đường Bắc Vi trong lúc tức giận, lại nhặt tảng đá lên, ném về phía của Đông
Phương Tê, lúc này cô đã hoàn toàn quên đi mình có sự hỗ trợ của bùa Hỏa Cầu,
chỉ là cô phẫn nộ vì đã có người làm hỏng chiếc vòng cổ của mình.

“Thịch, thịch” lại hai tiếng nữa. Một tảng đá ném trúng trán của Đông Phương
Tê, một hòn ném trúng cánh tay của y.

Đông Phương Tê kêu lên một tiếng, có cảm giác như máu đang chảy xuống ròng
ròng. Tay cầm súng bị đá đập trúng, không tự chủ được nên súng lục rơi xuống
mặt đất. Đường Bắc Vi nhìn Đông Phương Tê ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đi qua
đó đá một phát lên trên đầu y, Đông Phương Tê người nhỏ gầy, bị đá trực tiếp
một phát như vậy ngửa ra sau, ngã trên mặt đất còn muốn giãy dụa đứng lên.

Đường Bắc Vi nhặt súng lục lên, nhớ tới mình có sự hỗ trợ của Hỏa Cầu phù. Cô
xuất ra một Hỏa Cầu phù, lắc lắc đầu, nếu sớm dùng Hỏa Cầu phù thì người này
đã sớm xong đời rồi. Nhưng bây giờ không cần thiết phải dùng đến Hỏa Cầu phù,
cô đã sớm đánh gục cái thằng cha này. Còn tiết kiệm được cả Hỏa Cầu phù nữa.

Cô lại sờ sờ chiếc vòng cổ. Nhìn chiếc vòng có vẻ mờ mờ, Đường Bắc Vi trong
lòng thấy hơi rỉ máu. Thật không dễ được anh trai tặng cho chiếc vòng, bỗng
nhiên lại bị làm thành như vậy. Hóa ra chiếc vòng này còn có khả năng che chở
ình, nếu không thì, cô nghĩ tới hai tiếng súng nổ kia. Chính nhờ có Hỏa Cầu
phù trước đó, chức năng bảo vệ của cái vòng khiến Đường Bắc Vi khiếp sợ, tuyệt
nhiên không thất thần.

Người này là người xấu, nhất định không thể tha cho y được. Mình và y không
thù không oán mà lại muốn giết mình. Đường Bắc Vi cầm lấy khẩu súng lục, nhằm
vào Đông Phương Tê, chuẩn bị nổ súng.

Đường Bắc Vi chưa từng sử dụng qua súng, nhưng cô biết nổ súng rất đơn giản.
Chỉ cần bóp cò là xong. “Pằng” một phát, Đường Bắc Vi phát hiện ra mình bắn
không trúng.

Đông Phương Tê lúc này quay người lại, ngồi dậy. Lúc tiếng súng vang lên thì y
cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy khẩu súng trong tay Đường Bắc Vi, thần sắc y bỗng
trở lên hoảng hốt, vội vàng nói:

– Cô bé đừng nổ súng. Tôi vừa nhìn không rõ, cho rằng cô là một thứ khác cho
nên tôi mới nổ súng. Đây chỉ là sự nhầm lẫn mà thôi, hoàn toàn chỉ là sự nhầm
lẫn. Cô nghĩ trời tối như thế này, tôi làm sao biết trong này có người hay
không chứ?

Đường Bắc Vi nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ y không nhìn rõ thật?

Thấy Đường Bắc Vi nhíu mày và súng trong tay có vẻ như đang hạ xuống, Đông
Phương Tê thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

– Thực sự chỉ là sự hiểu lầm. Tôi vì đi vào núi du lịch mà bị lạc đường nên
cứ đi lên đi xuống trong núi. Xin hỏi, muốn đi ra khỏi đây thì đi như thế nào?

Đông Phương Tê vừa để ý sắc mặt Đường Bắc Vi có thay đổi hay không, vừa lo
lắng nói.

Du lịch á? Ánh mắt của Đường Bắc Vi nhìn Đông Phương Tê. Ánh mắt của y dường
như rất thản nhiên, thể hiện y nói có thể là sự thực. Nhưng muộn như vậy mà ở
trong núi du lịch cũng rất kỳ lạ. Đường Bắc Vi đột nhiên nhớ tới con đường này
chính là đi về phía thung lũng. Chẳng lẽ con cá lọt lưới của anh trai sao?

Cô theo bản năng nhìn ánh mắt của Đông Phương Tê. Ánh mắt của y rất ư thản
nhiên, không đúng, bản thân cô đã học qua phần biểu diễn. Tuy rằng lúc học thì
rất đơn giản, nhưng trong tình huống nguy hiểm này, chính mình đang hướng súng
về phía y, chẳng lẽ y không sợ bị súng bắn hay sao? Ít nhất ánh mắt của y phải
có chút sợ hãi gì chứ? Có thể là mình không nhìn thấy.

Đường Bắc Vi nhìn lại tay của Đông Phương Tê, dường như nó đang chậm rãi di
chuyển, dường như đang cố chống đỡ. Nhưng Đường Bắc Vi đã nhanh chóng lấy lại
thế chủ động. Người này chắc chắn là con cá mà anh trai đã để lọt đây. Cô đi
lên vài bước, khẩu súng trong tay bắn trúng vào tay của Đông Phương Tê.

Với khoảng cách gần như vậy, Đường Bắc Vi này không có ngắm lệch. Một phát
trúng cánh tay của Đông Phương Tê.

“Teng” một con dao găm rơi trên mặt đất, Đường Bắc Vi lập tức liền biết mình
nghĩ không sai, cái tên này đúng là một tên vô lại. Suýt chút nữa là đã giết
mình, suýt chút nữa đã lừa mình.

Sắc mặt Đông Phương Tê lập tức trở lên trắng bệch, hắn không nghĩ Đường Bắc Vi
đột nhiên lại nổ súng như vậy. Con dao găm trong tay y rơi xuống, bị Đường Bắc
Vi nhìn thấy. Vốn y nghĩ chờ tới khi Đường Bắc Vi đến đỡ y dậy sẽ cho cô một
nhát. Thế nhưng bây giờ. Lần đầu tiên y cảm thấy hoảng hốt tới như vậy. Cô bé
này thật là dũng mãnh. Y có thể không biết rằng Đường Bắc Vi vì xinh đẹp nên
không để người khác tiếp cận cô. Trong trường học cô chính là một Hot girl đầy
cá tính.

– Cô đừng nổ súng loạn lên như vậy. Lời tôi nói là sự thật…

Đông Phương Tê tuy vẫn còn lừa Đường Bắc Vi nhưng y không còn cái ánh mắt trấn
tĩnh vừa rồi nữa.

– Được. Tôi không bắn.

Đường Bắc Vi nói một câu rồi đi về phía trước.

Đông Phương Tê nhẹ nhàng thở ra. Y nhìn chằm chằm Đường Bắc Vi. Chỉ cần cô lại
gần thì y sẽ cướp khẩu súng trong tay. Đáng tiếc là Đường Bắc Vi lại đi cách
đó xa khoảng hai mét thì dừng lại không đi nữa mà lại cầm lấy súng ngắm ngay
chỗ đầu gối của Đông Phương Tê.

– A… con đàn bà thối này

Đông Phương Tê không ngờ rằng Đường Bắc Vi vừa như một người lương thiện như
vậy chợt biến thành thâm hiểm như vậy.

Đường Bắc Vi lờ y đi, tiếp tục cầm súng ngắm lấy chân y rồi bóp cò. Trong lòng
nghĩ dùng súng cũng thật là đơn giản. Nhưng cô liên tục bóp cò vài lần thì
không có phản ứng gì nữa. Đường Bắc Vi liền hiểu ngay rằng đã hết đạn rồi.

Cô để súng lục vào trong túi áo, lấy ra một tấm Hỏa Cầu Phù, lùi lại về đằng
sau vài bước.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.