Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 217: Con gái riêng..


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 217: Con gái riêng..

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc vừa cho xe chạy chậm lại thì đằng sau có một chiếc Porsche đuổi theo,
trong chớp mắt đã đi song song với xe của Diệp Mặc lái.

Xuất hiện ở trong xe khi cửa kính mở là một người thanh niên khoảng 20 tuổi
đang kêu về phía của Diệp Mặc:

– Người anh em, kỹ thuật lái xe không tồi đấy. Chi bằng so tài một lần đi,
vừa rồi không ngờ tôi không đuổi kịp anh.

Diệp Mặc cũng hạ cửa kính xe xuống, nhìn liếc qua người thanh niên này một
cái, sau đó khẽ mỉm cười, cũng không trả lời, cứ tiếp tục lái xe đi tiếp, quay
đầu lại, áy náy nói với đạo cô kia:

– Rất xin lỗi cô, Tử Nhi à. Trước kia tôi thích lái xe, còn thường xuyên tham
gia các cuộc thi đấu. Sau đó vì xảy ra chút chuyện mà gia đình tôi không cho
phép tôi lái xe nữa, bây giờ đã năm, sáu năm rồi chưa sờ đến xe, giờ lái lại
không ngờ có cảm giác thân thuộc mà xa lạ. Tên tiểu tử này để tôi đá hắn ta,
tránh được quấy rầy.

Nói xong còn nở một nụ cười tươi. Mặc dù Diệp Mặc không biết như vậy có thể
giải quyết được sự hoài nghi của Tĩnh Tức hay không, nhưng hắn cũng chỉ có thể
làm được như vậy.

Nhìn thấy Diệp Mặc tăng tốc xe chạy, Tĩnh Tức nhíu mày, lẽ nào tên tiểu tử này
thực sự là một tay đua xe. Chỉ là rất lâu rồi chưa động đến xe? Nhưng kỹ thuật
của hắn thật lợi hại. Nếu như hắn thực sự là một tay đua thì chuyện này miễn
cưỡng có thể cho qua.

Dù sao năm sáu năm rồi không sờ đến xe thì có chút lạ là điều đương nhiên.
Nhìn vẻ hiếu thắng của hắn, dường như không giống như một người có tâm tư gì.

Diệp Mặc lại một lần nữa phóng xe như bay, rất nhanh sau đó đã bỏ rớt chiếc
Porsche kia ở phía sau, khoảng cách ngày càng xa dần, cuối cùng thì mất tích
không thấy nữa. Nhìn thấy chiếc Porsche bị bỏ rớt ở phía sau thì Diệp Mặc mới
cho tốc độ của xe chậm lại.

Chiếc Porsche ngừng lại, từ trong xe bước xuống là một thanh niên 20 tuổi, anh
ta vỗ vỗ vào mui xe, nhìn thấy chiếc Audi mất tăm thì không kìm được hít một
hơi dài, tự lẩm bẩm:

– Tên này đúng là biến thái, mình thậm chí còn hoài nghi hắn là một tay đua
chuyên nghiệp nữa.

Tống gia ở Yến Kinh.

Tống Kỳ Minh đang nói chuyện với Đông Phương Tê, thì Tống Hải đang vội vàng
bước vào.

– Chuyện gì vậy?

Tống Kỳ Minh hiểu tính cách của Tống Hải. Anh ta làm việc luôn bình tĩnh không
vội vàng, nhưng hôm nay thì lại vội vàng bước vào, nhất định là có chuyện.

– Gia chủ, tôi vừa biết được tin, Nhiếp Song Song trong hai tiếng trước đã
rời Yến Kinh, đã đi đâu không rõ, hơn nữa cô ta cũng xin nghỉ ở trường một
tháng.

Tống Hải nhìn Đông Phương Tê một cái, đáp. Anh ta thấy kế sách mà Đông Phương
Tê đưa ra bây giờ cuối cùng nhân vật chính chính là Nhiếp Song Song, mà Nhiếp
Song Song thì lại không thấy đâu, kế sách này cơ bản là vô dụng.

Quả nhiên Tống Hải nói xong, không những là Tống Kỳ Minh mà cả Đông Phương Tê
cũng phải chau mày. Thời gian mà Nhiếp Song Song đi cũng thật là trùng hợp,
sớm không đi, muộn không đi mà lại đi đúng lúc mà bọn họ đã vạch kế hoạch hết
rồi.

Tống Kỳ Minh liền nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Đông Phương Tê có một chút lo
lắng nói:

– Ngài Đông Phương. Bây giờ ông giải quyết thế nào đây? Có phải lập tức đi
ngăn Nhiếp Song Song lại không?

Đông Phương Tê im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng:

– Nhiếp Song Song đi rồi, muốn tìm cô ta thì cũng như mò kim đáy bể, không
cần tiếp tục tìm cô ta nữa, nhưng tôi còn có một người thay thế khác nữa, chỉ
là tôi đang nghĩ xem.

Tống Hải và Tống Kỳ Minh không dám quấy rầy Đông Phương Tê, chỉ có thể đứng
chờ ở một bên.

Sau một lúc lâu, Đông Phương Tê mới chậm rãi nói:

– Những lời tôi nói dưới đây có thể sẽ mạo phạm đến gia chủ Tống gia, xin gia
chủ Tống gia đừng để ý.

Tống Kỳ Minh lập tức đứng lên nói:

– Ngài Đông Phương, ngài khách khí rồi. Tống gia chúng tôi bây giờ là lúc
sinh tử, còn nói gì đến mạo phạm nữa chứ, có chuyện gì xin mời ngài Đông
Phương cứ nói thẳng.

Đông Phương Tê khẽ mỉm cười:

– Đã như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi nghe nói Tống gia chủ còn
có một cô con gái riêng tên là Đường Bắc Vi, mặc dù bây giờ cuộc sống của cô
ấy tương đối khó khăn, nhưng trông cũng không thua kém gì Nhiếp Song Song.
Tống gia chủ, tôi nghĩ chắc ngài không phải là không biết chuyện này. Nếu như
để cô ấy thay thế Nhiếp Song Song…

– Không…

Sắc mặt Tống Kỳ Minh liền trở nên trắng bệch. 21 năm trước, ông ta có để lại
một đứa con gái với một người phụ nữ. Năm kia ông cũng đã nghe nói tin tức về
hai người, nhưng vì bảo vệ ẹ con họ, cũng vì bảo vệ cho địa vị của mình mà ông
chưa từng liên lạc với họ, thậm chí ngay cả tiền cũng không trợ cấp cho họ.
Tống Kỳ Minh không biết được chuyện này mà cũng bị Đông Phương Tê biết được.

Căn bản là Tống Kỳ Minh đợi sau lần thay nhiệm kỳ này, địa vị của ông ta ổn
định rồi mới lặng lẽ đón hai mẹ con đến Yến Kinh, nhưng không ngờ lại bị Đông
Phương Tê biết được việc này trước.

Mặc dù có vài người vợ bé trong một gia tộc lớn là một chuyện hết sức bình
thường, nhưng Tống Kỳ Minh như vậy, hơn 20 năm trước đã reo họa xuống một cô
gái trong sáng, còn để một quả phụ, một đứa con mồ côi phiêu bạt bên ngoài hơn
20 năm nay. Việc này nếu như bị đối thủ biết được, đối với ông ta mà nói sẽ là
một sự đả kích vô cùng lớn. Việc này ngoài ông ta biết ra thì Tống Kỳ Minh
không có nói cho bất kỳ ai biết. Cho dù sau này có đi điều tra mẹ con họ ở đâu
thì cũng sẽ do ông đích thân đi, nhưng không ngờ Đông Phương Tê lại biết được
việc này.

– Nếu không phải thì coi như tôi không nói. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở Tống
gia chủ rằng nếu như Tống gia chủ động ra tay thì e rằng sẽ càng khó khăn hơn
trong một thời gian dài. Tôi xin cáo từ ở đây.

Nói xong, Đông Phương Tê đứng lên, định ra về.

– Ngài Đông Phương, xin dừng bước.

Sắc mặt Tống Kỳ Minh nhợt nhạt, sau khi nói xong câu này lại có chút bất lực,
nói:

– Ngài Đông Phương, tôi có lỗi với hai mẹ con họ hơn 20 năm nay. Bây giờ mà
còn muốn đi lợi dụng bọn họ thì có khác gì đồ súc sinh chứ. Ngài Đông Phương,
ông xem đổi một người có được không?

Đông Phương Tê không phải là thực sự muốn đi, nghe vậy lại ngồi xuống, lạnh
lùng nói:

– Hội đấu giá còn không đến một tháng nữa. Tống gia chủ chắc đã biết tại sao
tôi lại muốn lựa chọn Nhiếp Song Song và Đường Bắc Vi chứ. Trời sinh Nhiếp
Song Song có năng lực diễn xuất, là một đứa con gái xinh đẹp nhưng mồ côi, còn
Đường Bắc Vi lại giành giải thưởng trong tiết mục biểu diễn ở trường trung
học, cũng có thể coi là một người có tài năng bẩm sinh về diễn xuất.

– Nếu như là như vậy thì tôi lựa chọn giúp ngài vài người ở học viện điện ảnh
chẳng phải tốt hơn sao?

Trong mắt Tống Kỳ Minh lộ lên một tia hi vọng.

Đông Phương Tê lắc lắc đầu nói:

– Mấy học viện điện ảnh lớn tôi đã điều tra qua, người có diện mạo có thể đẹp
ngang Nhiếp Song Song và Ninh Khinh Tuyết căn bản là không có ai, hơn nữa
những cô gái đó lại quá làm bộ, không phải là loại mà Diệp Mặc thích. Đương
nhiên, đây cũng không phải là lý do chính, cái chính là Đường Bắc Vi sẽ vì ông
mà bán mạng, còn những đứa khác chỉ có tính diễn xuất mà thôi.

Tống Kỳ Minh lắc lắc đầu nói:

– Đường Bắc Vi nếu biết tôi là bố nó thì nó sẽ thù hận tôi mất. Tôi nói thì
nó sẽ bán mạng vì tôi sao?

Đông Phương Tê cười lớn, nâng cốc trà lên nói:

– Nếu như là vì mẹ của cô ấy thì sao?

Sắc mặt Tống Kỳ Minh đột ngột thay đổi:

– Đường Cần làm sao?

Đông Phương Tê cười lạnh trong lòng. Tống Kỳ Minh này là một người bạc bẽo,
loại người này rất hợp với gã ta. Nhìn biểu hiện của ông ta căng thẳng như
vậy, trên thực tế thì ông ta nào có quan tâm gì đến mẹ con nhà họ chứ.

Nhưng gã ta lại chậm rãi nói:

– Mẹ của Đường Bắc Vi nửa năm trước vì bệnh nặng phải nằm viện, nên bây giờ
nhà cô ấy phải nợ nần chồng chất. Mặc dù Đường Bắc Vi làm ba công việc cùng
một lúc, nhưng vẫn không có cách nào gánh vác được tiền chữa bệnh ẹ cô ấy. Nếu
như Tống gia chủ tìm người nói cho Đường Bắc Vi thì có thể giải quyết được
những vấn đề của cô ấy. Chỉ cần cô ấy giúp việc này thì tôi nghĩ cô ấy được
được đền đáp gấp mười.

Đông Phương Tê mãi mãi cũng không thể ngờ rằng, Nhiếp Song Song sau khi đã đi,
thì ông ta đã tìm được một người thay thế để hoàn thành kế hoạch của ông ta,
lại không có sơ hở gì.

Nhìn sắc mặt biến đổi thất thường của Tống Kỳ Minh, Đông Phương Tê có vẻ rất
thỏa mãn, không vội vàng một chút nào. Gã ta cũng không lo lắng việc Tống Kỳ
Minh không đồng ý, không cần nói là một đứa con gái, cho dù là bây giờ vợ ông
ta có sinh thêm đứa con gái nữa thì ông ta cũng sẽ đồng ý. Gã ta rất hiểu Tống
Kỳ Minh.

Nếu như nhất định phải nói trong kế hoạch này còn có một lỗ hổng thì đó chính
là Diệp Mặc. Gã ta từ trước đến nay chưa từng gặp qua Diệp Mặc, tất cả những
tư liệu về Diệp Mặc chỉ là do người khác điều tra được, còn bình thường gã ta
dựa vào phong cách làm việc của Diệp Mặc để phân tích.

Đàn Đô là trung tâm của tỉnh Hồ Trung, nhưng sự nổi tiếng của Đàn Đô không
phải vì nó là đầu não của tỉnh thành, mà là vì Đàn Đô rất đẹp. Những người có
rất nhiều tiền đều thích định cư ở Đàn Đô, nhưng từ mấy tháng trước Đàn Đô đã
xảy ra một vụ nổ, không những làm những ngôi biệt thự hào hoa nhất của Đàn Đô
này bị đổ nát, mà hơn thế nữa không còn ai sống sót. Những người có tiền ở đấy
dần dần bắt đầu di rời sang chỗ khác.

Bọn họ cảm thấy Đàn Đô cũng là một nơi nguy hiểm. Lần này là một đại gia giàu
có, lần sau không chừng sẽ là hai ba đại gia. Diệp Mặc và Văn Đông đương nhiên
không biết, lúc đầu vụ nổ mà hai người làm ra không ngờ lại có hiệu quả như
vậy.

Trong một căn phòng có nhiều giường ở bệnh viện số hai của thành phố Đàn Đô,
một người phụ nữ gầy gò ốm yếu đang nằm trên giường bệnh, ngây ngô nhìn lên
trần nhà, chai thuốc ở đầu giường sớm đã hết, nhưng vẫn chưa thấy y tá đến.

Một cô gái tiều tụy giữ một bình nước ấm, nhanh chân bước vào, nhìn thấy chai
nước biển kia đã hết liền vội vàng gọi y tá.

Y tá lề mề rất lâu mới mang chai nước biển tới, nhưng cũng không thay một chai
mới. Người con gái này muốn nói gì đó, nhưng lại bị người phụ nữ đang nằm yếu
ớt trên giường ngăn lại.

Thấy người con gái đến, người phụ nữ trên giường thở dài:

– Tiểu Vi, chúng ta về thôi, mẹ không muốn ở lại chỗ này, về nhà mẹ có chút
chuyện muốn nói với con.

– Không, mẹ, mẹ không cần lo lắng, con nhất định sẽ gom góp được tiền chữa
bệnh ẹ, nhất định sẽ trị khỏi bệnh ẹ.

Người con gái nói kiên định.

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh lắc đầu, từ trong lấy ra một chiếc vòng đưa
cho người con gái kia:

– Cái này con hãy giữ lấy, đây là thứ còn lại của gia đình con, không được
làm mất. Chiếc vòng tay này là một đôi, đợi khi nào con tìm được một chiếc
khác thì đó là nhà của con.

– Mẹ, con ngoài mẹ ra thì không có gia đình nào khác cả.

Người con gái vội vàng nắm lấy tay mẹ cô ấy, giọng run run.

– Ôi…

Người phụ nữ nằm trên giường thở dài một hồi mới nói:

– Mẹ sợ có một ngày mẹ không kiên trì tiếp được nữa, có chút chuyện cần phải
nói với con.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.