Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 214: Thần Long.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 214: Thần Long.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Một cơn gió lạnh thổi qua tai Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc biết đó tuyệt đối không
phải là gió, mà rõ ràng đó là một thứ gì đó. Hắn dùng thần thức quét qua một
lượt, có một bóng hình mờ nhạt nào đó biến mất ở trong hố.

Lúc này tiếng máy xúc, máy ủi ở bên ngoài dường như lại vọng đến, thần thức
của Diệp Mặc quét một lượt khắp hố trời, cách đó có một cái bục cao khoảng
mười bảy mười tám mét, nhưng ở dưới cái bục thì không nhìn rõ được.

Diệp Mặc không tin mấy thứ như ma quỷ âm hồn, nhưng tuyệt đối cũng không tin
tưởng lời của mấy tên chuyên gia chó chết. Một khi đã xuất hiện hiện tượng
không thể giải thích được, nếu không phải từ trường thì lại là XXOO đủ các thể
loại, đối với những lời như này của đám chuyên gia, Diệp Mặc đương nhiên không
coi ra gì.

Thế giới rộng lớn những chuyện không thể giải thích được thì quá nhiều, hơn
nữa Diệp Mặc lại đến từ Tu Chân Giới chân chính, làm gì có chuyện không giải
thích được, đừng nói là ở đây, dưới con mắt của Diệp Mặc, nơi này cũng có
không ít thứ không thể giải thích được, còn liên quan đến linh khí của trời
đất. Linh khí của món đồ này có thể khiến vạn vật mở ra tri thức, nếu như
không có linh khí, vạn vật trên đời cũng thiếu đi linh tính.

Bây giờ mặc dù Diệp Mặc cảm thấy ở đây có thứ mang âm khí, nhưng hắn cũng
không thèm để ý tới, thần thức của hắn có thể cảm nhận được, đồng thời hắn
cũng mơ hồ cảm thấy thứ âm khí này đang tỏ ra sợ hắn.

Diệp Mặc nhảy xuống hồ trời, rồi dừng lại ở trên bục, thần thức của hắn lập
tức quét đến một chiếc camera. Diệp Mặc không hề do dự phóng ngay một quả cầu
lửa tới đó, đốt chiếc camera đó thành tro bụi luôn.

Hắn lại nhảy từ chiếc bục xuống, đứng trên mặt đất một cách vững vàng. Diệp
Mặc vừa đáp xuống đất, đã nhìn thấy vô số thi thể, nhưng nhìn thấy những người
này hẳn chết cũng chưa lâu, ở đây đúng là có chút cổ quái.

Thần thức của hắn lại quét một lượt, nơi này căn bản là không giống một ngôi
mộ cổ như những gì Tiêu Lôi, mà thực chất nó là một dòng sông cạn.

Bốn phía của lòng sông đều là đá to và đất cát, đôi khi cũng có một ít xương
khô không biết đã được bao nhiêu năm và một ít thịt động vật thối rữa. Điều mà
Diệp Mặc quan tâm nhất đó chính là lò luyện đan, Diệp Mặc đã phát hiện nó ở
trên một cái bục khác, đứng sừng sững trên đó, và có vẻ gì đó rất thận trọng.

Diệp Mặc đi tới chiếc bục ở bên cạnh, vừa mới định cầm lấy chiếc lò luyện đan,
liền cảm thấy có người đứng bên cạnh cố tình đánh lén, hắn lập tức biết đó
chính là thứ mang âm linh mà hắn cảm nhận được lúc nãy, chỉ có điều đến bây
giờ hắn vẫn chưa biết được đó là thứ gì.

Nếu là âm hồn thì phải có hình dáng, nếu là một loài động vật thì chỉ có thể
dùng thần thức để nhìn.

Mục đích xuống dưới này của Diệp Mặc là chiếc lò luyện đan, bây giờ lại bị thứ
mang âm khi tập kích, đương nhiên là vô cùng tức giận, huống hồ thứ này đã
từng dọa Ninh Khinh Tuyết, nói không chừng nó cũng có liên quan đến số thi thể
có trong cái hố này.

Diệp Mặc nổi lên sát khí, lập tức dùng chân nguyên bao vây lấy bóng dáng mờ
nhạt này, liên tục phóng ra những quả cầu lửa.

Đám mang âm linh này xem ra chỉ là để dọa người thôi, gặp phải người thực sự
tu luyện như Diệp Mặc, thì đương nhiên không thể phản kháng lại được rồi.

Trong chốc lát, mọi thứ đều biến thành tro bụi, hoàn toàn không còn có gì nữa.

Diệp Mặc cũng có chút thất vọng, nhìn chằm chằm vào đám mang âm linh này biến
thành tro bụi, không ngờ lại dễ dàng như vậy? Thậm chí hắn còn chưa dùng sức,
thì cái đám này đã bị tiêu diệt mất rồi, chẳng có chút gì là khiêu chiến cả.
Lẽ nào bản thân mới luyện đến chế bùa cấp một mà cũng có thể dễ dàng khống chế
bọn chúng đến vậy sao. Thứ đồ chơi này chắc cũng chỉ có thể dùng được trong
cái hố trời này thôi, một khi mà xuất hiện ở ngoài, gặp phải cao thủ, chỉ dựa
vào khí cơ cảm ứng thì cũng có thể tiêu diệt được nó rồi.

Tuy rằng cho dù Diệp Mặc có diệt được đám âm linh này, thì cũng vẫn không biết
rốt cuộc chúng là cái gì. Chỗ này không thể có tu sĩ được, Diệp Mặc biết càng
không thể có quỷ tu, về phần ma quỷ cũng không nói là Diệp Mặc không tin. Mà
là từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng cho dù có là như vậy, nhưng
mỗi khi lên mạng xem những chuyện bí hiểm thần quái, hắn cũng không tin những
lời nói vớ vẩn của đám chuyên gia ăn hại đó.

Diệp Mặc cũng không để ý đến thứ đó nữa, cầm lấy lò luyện đan. Nhưng rồi hắn
cũng thất vọng rất nhanh, chiếc lò luyện đan này thực chất chỉ là một mô hình
mà thôi, nói hơi khó nghe một chút, thì chỉ là một khối đá được điêu khắc chạm
trổ, để ở đây giống như một chiêu bài vậy.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, bỏ chiếc lò luyện đan xuống, tiến sâu về phía lòng sông
khô cạn, rồi lại đi thêm hơn trăm mét nữa, một cánh cửa đá khổng lồ hiện ra
trước mặt Diệp Mặc.

Chẳng lẽ nơi đây quả thực là một ngôi mộ cổ? Nhưng đây rõ ràng là một lòng
sông cạn mà?

Diệp Mặc đẩy cửa đá, không có bất cứ một động tĩnh nào, có thể thấy, hắn không
thể mở được cánh cửa đá này với sức lực như bây giờ, Diệp Mặc lấy từ nhẫn một
thanh trường đao, chém bốn nhát vào cánh cửa đá.

Lúc này cánh cửa đá giống như miếng đậu hũ bị Diệp Mặc cắt. Diệp Mặc dùng thần
thức quét một lượt, bên trong giống như không có không khí vậy.

Không thấy nguy hiểm, Diệp Mặc bước vào bên trong, la liệt các dãy kệ gỗ đã
mục nát, còn cả vô số những bình sứ, bình gỗ, thậm chí là cả bình ngọc được
bày ở trên kệ. Diệp Mặc tiến vào mang theo cả làn gió nhẹ, khiến cho những kệ
gỗ đã mục nát ở đây từ lâu đổ “rầm rầm”.

Diệp Mặc dùng tay phủi đám bụi đất, lúc này mới cẩn thận đánh giá tình hình
xung quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái lò luyện đan cỡ vừa, Diệp
Mặc dùng thần thức cẩn thận kiểm tra, lần này không phải là mô hình, mà thực
sự là một cái lò luyện đan.

Hai bên trái phải mỗi bên đều có một vòi nước hình đầu rồng, phần máng, lại
còn có nắp lò, là một cái lò luyện đan rất hoàn chỉnh, giống chiếc mô hình như
đúc.

Diệp Mặc trong lòng vui sướng, lập tức tiến đến cầm lấy chiếc lò luyện đan.
Đúng là một chiếc lò tốt, hơn nữa chiếc lò này có thể luyện được không ít đan
dược. Đã bao nhiêu năm như vậy, thậm chí vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng.

Là đồ tốta, tuy nhiên lò luyện đan này Diệp Mặc chỉ cần liếc qua là biết không
phải là lò mà giới Tu Chân dùng rồi, thứ để làm nên lò luyện đan này thậm chí
đến cả Diệp Mặc cũng không thể phân biệt được là cái gì, nhưng tuyệt đối đây
là thứ hàng thượng phẩm, hơn nữa phương pháp chế tác cũng là phương pháp hàng
đầu, nhưng chiếc lò này không khắc trận pháp, rõ ràng đây không phải là thứ
của Tu Chân giới dùng, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy chiếc lò này rất tốt.

Diệp Mặc xem xét mọi thứ, rồi đưa ra phán đoán, có thể là rất lâu trước đây,
đây cũng là nơi luyện đan của môn phái nào đó, không chừng lại là nơi chuyên
giúp người khác luyện đan, hoặc là luyện đan bán lấy tiền. Trước cửa nơi này
chắc là một con sông, đan môn này ở cạnh con sông. Chỉ có điều không biết sau
này đã xảy ra chuyện gì, dòng sông lại cạn, đan môn này cũng bị chôn vùi nơi
đây, chỉ đáng tiếc là chỉ có mình mới có thể lấy được cái lò luyện đan này.

Diệp Mặc đem lò luyện đan đi rửa sạch sẽ, phong cách tạo hình cổ xưa hiện lên
rõ ràng, cuối cùng, không ngờ Diệp Mặc lại phát hiện ra dưới đáy của lò luyện
đan lại khắc hai chữ “Thần Long” , đây là hai chữ được khắc theo kiểu chữ Hán
cổ, lẽ nào không ngờ đây là lò luyện đan của tổ tiên Thần Long Thị của Hoa Hạ?
Nếu như quả thật là như vậy, giá trị của chiếc lò luyện đan này không thể tính
được bằng tiền rồi, may mà hắn nhanh hơn một bước, Diệp Mặc vô cùng hài lòng
cất nó vào trong nhẫn trữ vật.

Có lò luyện đan rồi, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, chỉ cần tìm đủ được
số thảo dược, thì hắn có thể chế ra được đan dược rồi, việc tu luyện cũng
nhanh hơn rất nhiều. Diệp Mặc nhìn đống dược liệu xung quanh đã hóa thành tro
bụi, quả thật có chút tiếc rẻ.

Lại xem xét cẩn thận nơi này một lần nữa, chung quanh quả thực đã không còn gì
nữa rồi, có được một chiếc lò luyện đan, Diệp Mặc đã vô cùng mãn nguyện rồi,
hắn chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nhưng lúc Diệp Mặc quay đầu lại, lại phát hiện ra ở bên cửa không biết từ lúc
nào mà lại có rất nhiều thạch dong. Diệp Mặc nhíu nhíu mày, sao lúc nãy mình
không phát hiện ra nhỉ? Vừa lúc nãy khi hắn bước vào, mặc dù không chú ý đến
cạnh cửa, nhưng hắn nhớ là hình như không có đám thạch dong này mà. Đám đá
dong này hình như vừa mới xuất hiện khi hắn cầm chiếc lò luyện đan. Chuyện này
đúng là có chút quỷ dị.

Nhưng chò dù có là quỷ dị, tà môn, thì Diệp Mặc cũng không thèm để ý tới, vừa
rồi cái đám mang âm linh còn bị hắn tiêu diệt, một đám thạch dong thì nhằm nhò
gì.

Diệp Mặc đi tới, dùng thần thức quét một chút, đám thạch dong này quả thật
không có bất cứ chỗ nào bất bình thường cả, mà dưới đám thạch dong này còn có
một cái gì đó giống như hương đài thì phải, Diệp Mặc bước đến trước đám thạch
dong, cẩn thận nhấc chúng ra.

Nhưng Diệp Mặc vừa mới động đến thạch dong, liền cảm thấy mặt đất rung chuyển.

– Không xong rồi.

Nếu đến lúc này Diệp Mặc vẫn còn chưa biết đám thạch dong này chính là một cơ
quan, thì hắn đúng là một kẻ đại ngốc rồi.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Diệp Mặc, Diệp Mặc liền nghe thấy
tiếng đất đá “ào ào” đổ xuống, Diệp Mặc dùng thần thức quét, hố trời đang sụp
xuống rồi. Hơn nữa nó không có dấu hiệu dừng lại, Diệp Mặc lập tức hiểu ra,
nếu như hắn không nhanh chóng chui ra ngoài, thì sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi.

Cho dù hắn đã luyện đến cấp thứ ba Trung Kỳ, nhưng một khi đã bị chôn vùi ở độ
sâu một hai trăm mét, thì cũng rất khó phá bùn mà trèo lên được. đây cũng
không phải là sa mạc, ở đây toàn bộ đều là bùn đất và đá tảng trộn lẫn với
nhau. Nhưng Diệp Mặc cũng không lo lắng, cho dù là có bị chôn vùi, thì đối với
hắn cũng chỉ là khó khăn nhỏ mà thôi, không phải là không có cách để thoát ra.

Một cơn mưa bùn đất ào ào trút xuống, Diệp Mặc biết rằng không gian mình đang
đứng lập tức sẽ bị chôn vùi, lúc này mà lại chạy ra ngoài từ phía cánh cửa đá
hiển nhiên là không thực tế, nói không chừng bên ngoài cũng đã bị lấp đầy bởi
đất đá rồi cũng nên.

Diệp Mặc xoay người chạy về bên trong, cả đoạn đường những chiếc giá gỗ đựng
đầy dược liệu đều đã hóa thành tro bụi. Điều này khiến cho Diệp Mặc nhớ đến
lúc ở sa mạc đã từng thấy một nơi giống như thế này, ở trong đó có rất nhiều
cây “Tử Tâm Đằng”, nhưng đống “Tử Tâm Đằng” đó cuối cùng cũng biến thành tro
bụi.

Diệp Mặc muốn chạy đến chỗ đường cụt dùng đao để mở đường, xem không gian bên
ngoài vách đá đó còn có đường ra hay không, bởi lúc nãy hắn dùng thần thức,
cảm thấy đây là một nơi luyện đan, nên không thể chỉ có một cửa được, cho dù
là có xảy ra chuyện gì, thì địa hình ở đây cũng vẫn không thay đổi.

Nhưng Diệp Mặc vừa mới chạy đến con đường cụt, còn chưa kịp rút đao ra để mở
đường, “đoàng” một tiếng, một đống bùn đất đã đổ ập xuống, còn kèm theo vô số
đá nữa.

Diệp Mặc biết bây giờ đã muộn rồi, lúc này không phải là lúc hối hận vì đã
động đến đám thạch dong đó, hắn lập tức dùng nguyên khí tạo ra một vòng tròn
bảo vệ, tránh bị đập trúng bởi những tảng đá khổng lồ.

Trận lở đất đến cũng rất nhanh, mà đi cũng nhanh, lúc Diệp Mặc đã không chống
đỡ được nữa rồi, thì bùn đất đá đã ngừng dội xuống, Diệp Mặc biết, hắn đã bị
chôn vùi hoàn toàn trong đất rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.