“Thần Lôi?” Dương kinh ngạc nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ của Triệu Nhị khi nàng bước xuống hố sâu, những tia sét màu lam bạc lấp lánh nhanh chóng biến mất.
Làm sao Dương có thể quên màu sắc đó, màu sắc của Thần Lôi, thứ đã điên cuồng truy sát Dương trong cuộc so tài luyện kim với Lương Thiên Kim dưới Thần Kim tháp.
Nghĩ về Thần Lôi, nghĩ về khí chất đặc biệt của Triệu Nhị hiện tại, nhớ về nhan sắc mỹ miều của nửa khuôn mặt lành lặn, Dương dù không muốn cũng không thể không nghĩ đến một khả năng, Triệu Nhị, công chúa Lý Lung Linh, rất có thể chính là Nữ Thần Sấm Sét.
Dù có thể còn có khả năng khác, nhưng trong lòng Dương không khỏi dâng lên cảm giác tiếc hận khôn cùng. Có thể Triệu Nhị từng thích hắn, nhưng theo thái độ hiện tại, có lẽ nàng đã cực kì căm ghét hắn.
“Đắc ý cái gì? Lý Hồng Hà nói đúng, lần này ngươi sai rồi!” Dương thầm nhớ lại câu nói của Google sau khi hắn cưỡi Truy Ảnh thoát khỏi mưu kế của thành chủ Hà thành Lý Hồng Hà.
“Bởi vì Google không đáp nghĩa là có một khả năng…” Tim Dương đập mạnh khi hắn lần nữa suy nghĩ điều này sau khi hỏi Google về Triệu Nhị mà không có đáp án, điều mà hắn đã từng nghĩ đến khi Lý Hồng Hà nói về mắt của Triệu Nhị.
“Ta thích ngươi!”
“Có lẽ ngươi ghét ta vì ta đã lừa gạt ngươi, ta cũng ghét chính mình, nhưng mục đích của ta không phải để ràng buộc ngươi, cũng không phải muốn đưa ngươi vào chỗ chết! Ta đã dự tính, khi âm mưu của mẹ thành công, ta sẽ dùng chính mạng mình để uy hϊế͙p͙ mẹ, đổi lấy sự tự do cho ngươi…”
Từng câu nói của Triệu Nhị khi xưa như văng vẳng trong tai Dương. Khi đó, hắn cũng có chút hối hận, cũng có chút cắn rứt, nhưng phần nhiều là thương cảm, thương cảm cho nàng Lung Linh si tình trong vị thế kẻ theo đuổi, còn Dương tự xem mình là kẻ được theo đuổi.
Nhưng hiện tại, rất rõ ràng, trong mắt Triệu Nhị, mà thực tế cũng là như vậy: Dương đến tư cách gọi tên nàng cũng không có.
Khi nàng mang thân phận người hầu, hắn là tuyệt thế thiên tài, khi nàng mang thân phận công chúa, hắn vẫn là tuyệt thế thiên tài, nhưng nếu nàng mang thân phận là Nữ Thần, thì tuyệt thế thiên tài trong mắt nàng chỉ là giun dế.
Cơ hội để hắn chiếm được trái tim nàng cũng gần như bằng không.
“Phải, ta sai rồi…” Dương thở dài, sau đó cất bước nhảy xuống hố sâu…
Dương nhận sai, sai vì đã làm trái tim Triệu Nhị tan nát và làm lỡ mất cơ hội tuyệt vời để nâng Thôn Thiên Địa thêm một tầng.
Nhưng Google nói Dương sai vì một điều khác, Dương sai vì đã bỏ lỡ cơ hội hóa giải một mối thù không chết không thôi, giữa hai Nữ Thần…
Dương vẫn rơi tự do, trong lòng chất chứa ngổn ngang xúc cảm. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra một vấn đề, rằng cột sáng mài đỏ tía đang thu hẹp rất nhanh, hiện tại chu vi cột sáng chỉ còn lớn bằng ngón tay.
Nghĩa là rất có thể cổng vào Địa Tâm Cảnh sẽ đóng lại trước khi Dương đáp xuống.
Lập tức, Dương lấy Truy Ảnh ra vận tốc độ tối đa phóng thẳng xuống hố đen.
Cột sáng chỉ còn bằng chiếc đũa…
Chỉ bằng mũi kim…
Dương nhìn thấy phía dưới cùng là một màn sáng đỏ tía.
Dương thu Truy Ảnh vào nhẫn, vận Tiên Long Hóa, dùng bí kĩ Nộ để đủ lực kϊƈɦ hoạt một bước Dạ Hành, xông thẳng qua cánh cổng ngay khi cột sáng biến mất.
Cổng khép lại.
Dương rơi xuống một mặt đất gồ ghề, xung quanh là một màu đỏ tía của ánh sáng, và một mùi tanh hôi như mùi máu tươi xộc vào mũi hắn.
Dùng thêm một lần Dạ Hành sau khi đã dùng mấy lần trong cuộc chiến Vượt Ngục, Dương cố chống lại cơn choáng váng, gượng đứng lên và nhận ra Thích Đông cùng Đoạn Tuyệt đang đứng gần đó, cả hai cũng thấy Dương.
Dương nhìn quanh, không thấy thêm ai khác liền hỏi: “Hai ngươi có thấy một cô gái…”
Thích Đông gật đầu: “Mỹ nhân! Nàng vừa đến liền đi mất, nhanh như một tia chớp!”
“Hướng nào?”
Thích Đông hơi lảo đảo, vừa chuẩn bị giơ tay lên xoa đầu thì Dương đã biết gã định giả đau đầu để vòi tiền cạy miệng, liền quay sang Đoạn Tuyệt.
Đoạn Tuyệt chỉ tay về một hướng khiến cho Thích Đông cay cú giậm chân mấy cái, miệng không ngừng hô hai từ tội lỗi.
“Cảm ơn!” Dương gật đầu với Đoạn Tuyệt rồi định đuổi theo, nhưng chưa kịp đi thì Thích Đông đã gọi lại:
“Mô phật! Thí chủ bình tĩnh, chớ nên vội vã!”
Lúc này, Dương quay lại thì thấy Đoạn Tuyệt đang ngồi xuống hốt một nắm đất lên ngửi. Dương liền nhìn xuống, mặt đất này nhuộm một màu đỏ tươi, trông như vừa có rất nhiều máu tươi đổ lên.
“Là máu tươi, còn chưa khô.” Đoạn Tuyệt nói.
Thích Đông nhìn quanh rồi rùng mình: “Mô phật! Vùng nhuốm máu rất rộng, ít nhất phải lấy máu cả trăm người mới đủ nhuộm khu vực này.”
Đoạn Tuyệt gật đầu: “Hơn nữa, không có vũng máu nào đọng lại… Có thể là máu đã bị lấy đi, chỉ còn lại máu thấm vào đất.”
Cả ba người đứng lặng, không nói cũng hiểu, những người đến trước đã gặp phải một cuộc thảm sát đẫm máu, và toàn bộ thi thể đã bị mang đi…
Sau đó Đoạn Tuyệt đứng dậy, quay lưng rời đi không một lời từ biệt.
Thích Đông nhìn theo bóng lưng Đoạn Tuyệt, sau đó thở dài: “Mô phật! Bần tăng cũng phải đi rồi… Giữa chốn hoang vu đáng sợ này, ước gì có Hồng Trần cùng sánh bước…”
Rồi gã cất tiếng hát, mắt gã nhìn vào lòng bàn tay đang giơ lên như muốn tóm lấy ánh sáng, gương mặt phúng phính đầy vẻ cảm xúc cất giọng hát en éc như lợn thiến: “Hồng Trần trêи đôi cánh tay, họa đời em trong phút giây…”
Đúng lúc này, Dương không chịu nổi mùi máu tanh nôn ọe một tiếng làm Thích Đông mất cả hứng, gã nhìn sang Dương, cay cú nhớ lại vụ Truy Ảnh, liền nghĩ bụng chơi Dương một vố.
Tiến về phía Dương với vẻ mặt thân thiện, Thích Đông chắp tay niệm phật và nói: “Mô phật! Đến lúc tạm chia tay rồi, trước khi đi, bần tăng xin tặng thí chủ một món quà nhỏ…”
Nói đoạn, Thích Đông lấy ra một chiếc chuông nhỏ xíu đưa cho Dương và nói: “Chiếc chuông nhỏ này đi theo bần tăng đã lâu, nay xin tặng lại thí chủ để kết tình bằng hữu. Khi gặp kẻ địch truy đuổi, thí chủ chỉ cần ngồi xuống, rung mạnh cái chuông này và đợi bần tăng đến giúp.”
Nhận lấy cái chuông với vẻ trịnh trọng và cảm động, nhưng trong lòng Dương thầm khinh bỉ, cái chuông này rõ ràng là để giúp Thích Đông theo dấu Dương, chứ lúc bị kẻ địch truy sát thì lo cắm đầu chạy chứ ngu gì ngồi xuống cho chúng giết?
Sau khi giả vờ cảm động cất cái chuông, Dương liền lấy ra một thứ trông khá giống quả mãng cầu, đảo mắt nhìn tứ phía rồi thần thần bí bí diếm vào tay Thích Đông, sau đó Dương thì thầm: “Ta cũng có quà cho ngươi, nhớ kĩ, thứ này chỉ dùng được một lần nên phải biết chọn thời cơ!”
“Đây là thứ gì?” Thái độ thần bí của Dương làm Thích Đông hồi hộp, tim đập thình thịch.
Dương thì thào đáp: “Thứ này gọi là Lựu Đạn, dùng để tăng cường sinh lý và thu hút nữ giới, chỉ cần dùng thứ này thì chỗ đó “sưng” to gấp đôi bình thường, đặc biệt khiến cho phụ nữ đứng gần tự động dâng hiến, hiệu quả vĩnh viễn.”
“Hay vậy? Dùng thế nào?”
“Nhớ kĩ, chỉ dùng khi có mặt duy nhất người ngươi muốn, tuyệt đối không dùng nơi đông người, dễ gây ra hấp diêm tập thể lắm!”
Dương vừa nói vừa chỉ vào quả lựu đạn: “Khi thời điểm thích hợp, ngươi tháo cái chốt này ra, đem quả lựu đạn đút nhanh vào trong quần, ngay “chỗ đó”, nhìn nàng với nụ cười thật quyến rũ và chờ vài giây…”
“À, nhớ là không dùng phòng ngự nhé, để thuốc có thể ngấm nhanh vào chỗ đó.”
“Còn nữa, không được nghịch phá, sẽ làm thuốc tiếp xúc không khí nhiều, mất tác dụng.”
Thích Đông gật đầu lia lịa, dãi chảy đầy cằm, trong đầu nghĩ đến cái cảnh sau khi hắn rút chốt đút quả lựu đạn đút vào trong quần, rồi một thứ to khủng khϊế͙p͙ bật ra, khiến Hồng Trần phát cuồng lao vào lòng hắn…
Nhưng sau đó, Thích Đông lấy lại vẻ mặt thanh tịnh: “Mô phật! Thứ tà vật này thật tội lỗi! Bần tăng xin nhận lấy, nhưng là để mang theo, ngày ngày tụng kinh niệm phật hòng xóa bỏ tà tính của nó. Mô phật!”
Nghe thế, Dương ra vẻ tiếc nuối muốn đòi lại, nhưng Thích Đông đã chạy mất, vừa chạy vừa tập trước động tác giả rút chốt đút lựu đạn vào quần.
Lúc này, Dương nhìn theo hướng mà Đoạn Tuyệt chỉ, chợt hắn thấy phía trước có những cột sáng màu đỏ tía hướng thẳng lên trời…
Dương nhìn lên, và rùng mình khi thấy phìa trêи bầu trời, nguồn phát ra ánh sáng đỏ tía yêu dị, không phải một mặt trời hay mặt trăng, mà là một chiếc kén màu đỏ tía ánh kim khổng lồ. Chiếc kén này không bay lơ lững mà được giữ ở giữa không trung bằng những cột sáng, chính xác hơn là những sợi tơ khổng lồ giăng khắp bốn phương tám hướng.
Thỉnh thoảng, chiếc kén lại co bóp mấy cái, giống như một quả tim đang đập.
Thứ này nằm ở trung tâm Trái Đất, nên được gọi là Địa Tâm, trái tim của Địa Cầu.
Rùng mình trước chiếc kén kì dị, Dương không khỏi nhớ đến chiếc kén màu đen nơi hắn và Dạ Vũ bị Thủy bắt đi lúc còn ở Cường Dương cung…
Lúc Dương đang ngẩn ngơ, mặt đất dưới chân hắn chợt rung chuyển, từ dưới đất trồi lên một con rết khổng lồ, to như một đoàn tàu, con rết gầm rống rồi nhe cặp nanh sắc nhọn lao về phía Dương.
Không hề nao núng, từ trong nhẫn, một luồng sáng màu vàng kim thoát ra bay vào tay Dương, lộ ra hình dạng như một khẩu súng lục màu vàng kim.
Cầm khẩu súng, Dương giơ thẳng vào đầu con rết, nhưng chưa kịp bắn, một tia sáng khổng lồ đã đâm xuyên đầu con rết khiến nó ngã xuống ngay trước mặt Dương, đồng thời, từ trêи đầu con rết, một bóng người cầm ngọn giáo ánh sáng lao đến tấn công Dương.
Khoảnh khắc sắp va chạm, Dương bình tĩnh chỉ súng thẳng vào đầu kẻ kia trong khi ngọn giáo ánh sáng cũng chỉ vào tim hắn.
Hai đôi mắt chạm vào nhau.
Dương nhận ra người kia, nàng là Cửu Huyền, với thương tích đầy mình, nàng ngã xuống hôn mê…
Xa xa, có hai người nghe tiếng động của con rết khổng lồ nên đến xem, thấy Dương cầm cái thứ có màu vàng kim kì lạ, một tên ra vẻ thông thái xoa cằm nói: “Cái bảo vật màu vàng đó… Bằng tài phân tích siêu đẳng, ta đoán đó là do Linh Quang Thần Cơ biến thành!”
Người còn lại gõ đầu kẻ kia và đáp bằng giọng khinh bỉ: “Cái đó ai chả biết! Bày đặt phân tích như đúng rồi!”
Kiều Vô Song ngồi trêи một sợi tơ khổng lồ, vẻ mặt thanh thản nhưng đôi mắt đẹp khó giấu u buồn…
Một bóng người tiến đến, nhảy lên đứng trêи một sợi tơ khác ở đối diện, nàng là Triệu Nhị.
“Ngươi chờ ta đến?” Triệu Nhị nghi hoặc hỏi.
Kiều Vô Song nhẹ gật đầu.
“Để giết ta?” Triệu Nhị hỏi.
Kiều Vô Song lắc đầu, môi nàng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không nói được.
Triệu Nhị nhếch môi, ánh mắt điên cuồng: “Không nói được, cảm giác này khó chịu lắm phải không? Mày đáng bị như vậy! Đồ khốn nạn!”
Kiều Vô Song vẫn bình thản.
Triệu Nhị mỗi lúc một điên cuồng, nàng vạch mái tóc để lộ nửa bên mặt đầy sẹo: “Nhìn những gì mày gây ra cho tao, nhìn kĩ đi, tất cả chỉ vì mày!”
Kiều Vô Song lại máy môi, nhưng vẫn không nói thành tiếng.
Triệu Nhị gằn giọng: “Mày làm vậy để làm gì? Nói đi! NÓI!
“Không nói được chứ gì! Để tao nói!”
“Mày thèm khát quyền lực của Tiên Hậu? Nhưng mày đâu có thuộc về Tiên tộc!”
Kiều Vô Song lại động môi, vẻ mặt vẫn tiếp tục bình thản, nhưng đôi mắt trong vắt như sắc trời của nàng đã rưng rưng.
“Mày muốn trả thù cái tên Vô Thiên nào đó? Nhưng nó vốn chưa hề động chạm đến mày!”
Kiều Vô Song càng cố gắng máy môi trong vô vọng, lệ đọng thành giọt trêи khóe mi.
“Vậy mà, vì những ảo tưởng của mày mà cha nuôi tao phải chết! Mày nhớ cha nuôi tao chứ? Người đã cứu cái mạng chó của mày và đặt cho mày cái tên Triệu Đệ Nhất, cái tên mà mày không thèm dùng đến!”
Kiều Vô Song cố nói, nhưng chỉ có âm thanh vô nghĩa từ cổ họng nàng phát ra, hai hàng lệ chảy xuôi theo gò má.
“Mồm mép là thứ lợi hại nhất của mày mà? Không dùng được nên tức phát khóc rồi sao? Đừng lo, hôm nay, tao sẽ chấm dứt mọi ảo tưởng, mọi tham vọng của mày…”
“Chết đi, Thiên Hương!”
Dứt lời, toàn thân Triệu Nhị tỏa ra một luồng gió màu thiên thanh khiến tóc và quần áo nàng tung bay, đồng thời, khóe mắt nàng bắn ra một chùm tia sét lam bạc lấp lánh.
Lôi phong thành bão, lấy tia sét làm trục, luồng gió xoay quanh tia sét thành một cơn lốc, cơn bão lớn dần khiến cả một vùng rung chuyển, những sợi tơ khổng lồ cũng chấn động rung lên bần bật.
Ở phía xa đối diện, Kiều Vô Song cũng đứng dậy, Thiên Thanh Thánh Y quấn quanh người giúp nàng bay lên, dáng người yểu điệu với hai tay dang rộng, mắt nàng nhắm lại dù hai hàng lệ vẫn còn rơi.
Rồi, quanh thân nàng cũng xuất hiện một cơn gió màu thiên thanh.
Rồi, giữa cơn gió cũng xuất hiện một tia sét màu lam bạc…