Tại Thế Giới Ngầm có một hố sâu gần như không đáy. Hố sâu này dẫn xuống nơi được cho là điểm sâu tận cùng trong phong ấn của Lạc Long Quân, hay nói cách khác là biên giới bên dưới của phần lãnh thổ Việt Nam bị phong ấn.
Điểm đặc biệt là, điểm biên giới dưới hố sâu này lại liên kết không gian với một bí cảnh đặc biệt, Địa Tâm Cảnh. Cứ khoảng vài trăm năm, điểm liên kết không gian lại hở ra cho người tiến vào Địa Tâm Cảnh. Kẻ hở sẽ nhanh chóng khép lại rồi tiếp tục mở ra lần nữa sau khoảng ba mươi ngày, rồi đóng lại đến vài trăm năm sau.
Có nhiều người cho rằng, Địa Tâm Cảnh vốn là khu vực trung tâm của Trái Đất, cách xa so với lãnh thổ phong ấn của Việt Nam, nhưng Nữ Thần Không Gian với năng lực không gian siêu việt đã tạo ra mối liên kết không gian giữa lãnh thổ Việt Nam với Địa Tâm Cảnh, từ đó một trong Thất Đại Tuyệt Địa xuất hiện.
Gọi là tuyệt địa vì trong Địa Tâm Cảnh có một sức mạnh vô hình nào đó làm cho linh hồn bị áp chế sức mạnh, làm cho thần lực bị vô hiệu, khiến cho ngay cả thần linh bước vào cũng phải đối diện với sinh tử.
Thế nhưng, mỗi lần Địa Tâm Cảnh mở ra vẫn có hàng ngàn người liều mạng tiến vào, để truy cầu sức mạnh, để săn lùng vật quý, để thử thách bản thân…
Miệng hố đường kính gần mười mét lúc này bị rào kín bởi những cảnh sát của Thế Giới Ngầm, xung quanh là một nhóm người đang tụ tập chờ thời điểm tiến vào.
Một người muốn tiến sát vào hố nhưng bị ngăn cản, liền tức giận thốt lên: “Cái gì? Nhảy hố cũng bị thu phí?”
Một cảnh sát giải thích: “Không phải thu phí, mà là thu giá. Thế Giới Ngầm vì tiện lợi cho quý vị nên đã cho người quét sạch đoạn đường đến đây.”
Một người khác trợn mắt: “Quét đoạn đường có trăm mét mà thu mỗi người mười triệu, quét bằng chổi vàng à? Mà tao cưỡi chim chứ có đi đường đó đéo đâu?”
“Còn đây là cái gì nữa?” Một người chỉ tay vào chiếc bàn chứa rất nhiều nhẫn.
“Đây là nhẫn ba lô đặc chế bởi Tân Bảo Xưởng và được Thế Giới Ngầm phân phát miễn phí cho những người tiến vào Địa Tâm Cảnh.”
“Để làm gì?”
“Khi bước vào Địa Tâm Cảnh, nếu tìm được khoáng thạch, linh dược hoặc vật quý nào đó, quý vị có thể cất trong chiếc nhẫn này, khi trở ra, Thế Giới Ngầm xin thu lại năm mươi phần trăm làm thuế chia tay.”
“Nếu ta không nộp thì sao?”
“Bất cứ ai không mang nhẫn sẽ bị cấm vào, còn nếu đã mang nhẫn vào mà không mang nhẫn ra hoặc gian dối về lượng vật phẩm thu được sẽ bị xử lý theo luật Thế Giới Ngầm.”
Sùng Hạo vẫn độc bước trêи nền gạch đỏ để tìm kiếm đối thủ, nhưng khu tự do hôm nay rất vắng vẻ, hầu hết đã tập trung đi xem vượt ngục.
Sùng Hạo vốn cũng muốn xem nhưng vì đam mê đánh lộn nên trễ giờ mua vé, đành tiếp tục lang thang.
Đang bước đi, chợt Sùng Hạo thấy một người đang tiến về phía mình. Kẻ này trẻ tuổi, lưng mang một thanh kiếm to dài, mặc trang phục kiểu cổ, vẻ ngoài thư sinh tuấn tú, dáng đi phiêu dật như tiên nhân.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, Sùng Hạo.”
Nhìn kẻ đối diện, Sùng Hạo rút Thuận Thiên kiếm ra, chiến ý bùng phát.
Kẻ kia thấy thế liền nhướng mày: “Tên này! Ta còn chưa kịp giới thiệu mà! Hơn nữa, ta chưa muốn đánh nhau với ngươi, ta tìm ngươi để đổi kiếm.”
“Đổi kiếm?” Sùng Hạo ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi cả đất nước này ngoài thanh Nghịch Thiên trong tay Dương ra thì còn thanh kiếm nào đủ tư cách để đổi với Thuận Thiên?
Kẻ kia gật đầu: “Ta biết ngươi nghĩ gì. Nhưng có một điều chắc ngươi cũng nhận ra, rằng thanh Thuận Thiên không hợp với ngươi.”
“Ngươi chiến đấu theo phong cách cuồng mãnh, nhưng Thuận Thiên lại mang nét đẹp thanh mảnh tinh tế, thích hợp cho những đường kiếm hoa mỹ. Ngươi dùng Thuận Thiên chẳng khác nào khỉ đột cầm hoa.”
Dù lời của Vân Phi khó nghe nhưng Sùng Hạo không hề phản đối, vì sự thực là vậy.
“Vậy nên ta muốn đổi cho ngươi một thanh kiếm phù hợp hơn…” Nói đoạn, gã rút thanh kiếm trêи lưng xuống, một thanh kiếm dài, bề mặt lưỡi kiếm rộng hơn nhiều so với Thuận Thiên.
Dùng ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm, gã nói tiếp: “Người Mặt Đất, thậm chí người Lòng Đất, ít ai biết một bí mật rằng có một thanh kiếm không phải Thần Bảo nhưng vẫn được xưng là Thần Kiếm.”
“Không tin đúng không?” Gã đột ngột chỉ mũi kiếm vào mặt Sùng Hạo và nói tiếp: “Thử nhé, dùng toàn bộ sức mạnh đi, kể cả dạng Xích Vũ Bạch Long của ngươi, Nhất Kiếm Vân Phi ta đảm bảo sẽ đánh bại ngươi chỉ bằng một đường kiếm.”
Sau khi Vân Phi dứt câu, một tiếng cười nhạt từ xa truyền đến khiến gã nhướng mày khó chịu: “Ngươi cười cái gì, Tiêu Hồn?”
Từ xa, Tiêu Hồn ăn mặc phóng khoáng, lưng mang cung tiễn ngồi trêи đỉnh một ngọn tháp, áo choàng phất phơ. Với đôi mắt sắc bén như mắt diều hâu, Tiêu Hồn nhìn về phái xa rồi nói: “Ta cười vì nghĩ sau khi ngươi đánh ra đường kiếm đó thì xem như Địa Tâm Cảnh khép lại với ngươi rồi.”
“Tại sao?” Vân Phi hỏi.
“Vì… hắn đã trở lại.” Tiêu Hồn lại đưa mắt về phía xa, nơi có hai người đang tiến về hố sâu không đáy, một người thương tích đầy mình, một người khoác áo choàng đen với biểu tượng giống như nhật thực.
“Í ẹ!” Vân Phi nhe răng kêu một tiếng, chào vội Sùng Hạo và Tiêu Hồn rồi bỏ đi.
Còn lại hai người, Sùng Hạo và Tiêu Hồn nhìn nhau, đôi mắt lai rồng uy dũng đối diện đôi mắt diều hâu sắc bén. Rồi cả hai cùng rời đi, vì rõ ràng trong mắt Tiêu Hồn không hề có chiến ý.
Lúc này, những người đang tụ tập quanh hố sâu cũng nhận ra hai kẻ đang đến.
“Đó là… Vô Sắc Tiên Vũ Nguyễn Hoài Bão, hắn chưa bị Huyết Nha giết sao?”
“Còn kẻ kia… Khoan đã… Là… Là Nhất Ảnh Độc Hành! Kẻ từng một mình độc chiến mười sáu thiên tài Hùng Vương bảng đương thời…”
“… và hạ gục tất cả.”
Thấy mọi người đang nín thở nhìn về phía mình, Độc Hành nhìn dáo dác từ trước ra sau rồi nhìn sang Hoài Bão: “Họ đang nói ngươi hả?”
Hoài Bão thì trong lòng đang kinh ngạc tự hỏi Dương dùng loại thính gì mà thu được một thành viên khủng như vậy, hắn lắc đầu: “Không phải ta, hình như là ngươi!”
“Ta?” Độc Hành chỉ tay vào mũi mình, lắc đầu nguầy nguậy: “Ta tên Độc Hành, nhưng bí danh là Vạn Lý Độc Hành, bí danh này nằm trong danh sách bí danh thủ lĩnh đặt sẵn, vừa hay hợp với tên ta.”
“Đặt sẵn?” Hoài Bão tò mò: “Thế Sùng Hạo có bị kết nạp không? Bí danh là gì?”
Độc Hành gãi đầu: “Sùng Hạo, chà… Hình như là Quân Tử Kiếm.”
“Quân Tử Kiếm?” Hoài Bão học động tác xoa cằm của Tề Thiên Ma Tôn, lầm bầm: “Khá hay đó, nhưng không bằng Đông Phương Bất Bại của ta, kể ra thằng Dương này cũng chơi được…”
Trong đấu trường vượt ngục, Thích Đông níu áo Dương nũng nịu hỏi về con xe mới: “Có thật là gần giống Truy Ảnh không?”
Dương gật đầu: “Giống hệt nha, chỉ có hai điểm khác, một điểm là không cần dùng linh lực, điểm khác biệt còn lại là rất nhỏ thôi.”
Không lạ khi Dương bị một kẻ mới quen biết như Thích Đông lừa gạt, ai nghĩ được rằng một thiên tài luyện niệm lại có thể đê tiện báng bổ như vậy, còn Đoạn Tuyệt có vẻ như đã hiểu rõ Thích Đông nên chẳng hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào.
“Thật sao? Không dùng linh lực, tức là dùng niệm rồi!” Thích Đông đũy thõa nhảy cẫng lên: “Háo hức quá!”
“Ta có mang theo trong nhẫn đây.”
“Thật hả? Lấy ra xem!” Thích Đông mừng rỡ.
“Nhưng đang đấu mà?”
Thích Đông quay sang hỏi Đoạn Tuyệt: “Có tạm ngưng trận đấu ba phút mà đúng không?”
“Đúng, miễn là không làm gì ảnh hưởng đến cục diện trận đấu.”
“Được rồi…” Dương thở dài tiếc nuối lấy ra một vật nhỏ sau khi Thích Đông ra hiệu xin tạm ngưng.
Đó là một vật to bằng hai ngón tay, đen tuyền, nhìn kĩ mới nhận ra nó y hệt Truy Ảnh của Dương.
“Tuyệt vời! Còn thu nhỏ được nữa!” Thích Đông nhảy cẫng lên: “Chạy thử xem! Mô phật!”
“Từ từ…”
Dương lại lấy ra một cái que dài hơn gang tay, thân que nhỏ bằng que diêm với bề mặt răng cưa. Sau đó Dương cắm cái que vào một lỗ nhỏ bên bánh sau chiếc xe, rút mạnh cái que ra rồi thả xe xuống đất, chiếc Truy Ảnh tí hon liền lao vút đi một đoạn, đâm phải tảng đá và ngã ra.
Thích Đông nhìn trân trối vào chiếc xe nhỏ xíu, sau đó liếc Dương bằng ánh mắt hình viên đạn: “Vậy thôi hả?”
Dương nhướng mày: “Đúng như ta nói còn gì, có phải hình dạng nó giống hệt Truy Ảnh không?”
Thích Đông gật đầu.
Dương giơ cái que lên: “Không cần dùng linh lực.”
Mặt Thích Đông xụ xuống, đúng là Dương có nói thế, nhưng Thích Đông ngây thơ tưởng rằng không dùng linh lực thì sẽ dùng niệm.
Dương nói tiếp: “Và khác biệt còn lại là rất nhỏ thôi.”
Cằm Thích Đông rơi xuống, hắn tưởng khác biệt là rất nhỏ nghĩa là khác biệt rất nhỏ, nhưng hóa ra tất cả chỉ là trò chơi chữ của Dương, quả là điếm thúi đụng điếm đàng.
Mặc kệ bộ mặt xệ ra như mặt lợn của Thích Đông, Dương trịnh trọng trao chiếc que vào tay gã và nói: “Ta giao chìa khóa cho ngươi, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”
Sau đó Dương thở dài ra vẻ tiếc nuối, nhưng thực chất, đây chỉ là mô hình Dương làm mẫu cho thần sư Đức Cường dựa theo mà làm ra Truy Ảnh phiên bản thật, nếu muốn, hắn có thể tạo ra hàng trăm chiếc như vậy.
Trong lúc mặt Thích Đông còn đang đực ra, bình luận viên thông báo hết thời gian tạm ngưng, cai ngục cấp năm xuất trận.
“Và hôm nay, cai ngục cấp năm là một vị khách mời đặc biệt, đến từ… Hoan Lạc Tiên Cung.”
Khán giả òa lên vang dội, còn cuồng nhiệt hơn nhiều so với khi cai ngục cấp bốn xuất trận.
Trong khi đó, bản mặt của Thích Đông bắt đầu tươi rói trở lại: “Hoan Lạc Tiên Cung, chẳng lẽ là…”
Từ xa, một tiếng đàn êm dịu ngọt ngào đầy mê hoặc lan đến tai Dương.
“Mộng Lạc Hồng Trần khúc, đúng là Mộng Lạc Hồng Trần rồi!” Thích Đông mơ màng vừa đi vừa cất lời hát theo tiếng nhạc: “Hồng Trần hôm nay xa quá… Ái ố không thể giải bày… ÓE!”
Vừa hát được hai câu, Thích Đông đã bị Đoạn Tuyệt đập cán đao vào gáy, té xỉu tại chỗ.
Nhìn Thích Đông nằm sấp dưới đất, Đoạn Tuyệt lạnh lùng thu đao nói: “Nhây cũng vừa phải thôi, nhây quá thành nhảm.”
Sau đó Đoạn Tuyệt cầm đao lao về hướng nguồn nhạc.
Dương cũng vội lao theo, hắn biết Đoạn Tuyệt vội vã lao đi như vậy là vì tiếng đàn kì lạ đang khiến linh lực của hắn suy yếu dần.
Cai ngục cấp năm đang ngồi bên một cây đàn trông như đàn tranh màu trắng ngọc dưới tán cây, nàng toàn thân áo trắng phiêu bồng, tóc mây óng ả, một lớp mạng che mặt mỏng không đủ giấu đi nhan sắc ngọt ngào.
Trong lòng Dương bất giác nhớ đến Liêu Thiên Ý, cũng màu áo trắng, cũng tiếng nhạc da diết…
Lúc này, Đoạn Tuyệt chỉ mũi đao vào nữ cai ngục và nói: “Mộng Lạc, nghe nói cô không hứng thú với Địa Tâm Cảnh, vậy tại sao lại cản đường ta?”
Mộng Lạc Hồng Trần không đáp lại, đôi môi hồng ẩn dưới khăn che thoáng mỉm cười, những ngón tay trắng thon như ngọc gãy lên dây đàn tạo thành những luồng âm vừa da diết vừa sắc bén.
Đoạn Tuyệt vội xoay mình một vòng như để tránh một đường kiếm vô hình, trong khi đó, Dương cũng rùng mình cảm nhận một thứ vô hình sắc bén vừa sượt qua vai mình.
Đoạn Tuyệt sau khi né đòn liền vung đao chém một đường về phía Hồng Trần, nhưng tiếng đàn do những ngón tay thoăn thoát của nàng gảy ra như đã ngăn cản hoàn toàn đường đao.
“Chậc!” Đoạn Tuyệt bực dọc tặc lưỡi, sau đó liếc sang Dương nói nhỏ: “Ta đấu với cô ta, ngươi tìm cách tiếp cận và phá tiếng đàn là được.”
Nói xong, Đoạn Tuyệt liền đứng thẳng người giương đao lên cao.
Khán giả kinh hô: “Nhất Đao Đoạn Tuyệt! Đoạn Tuyệt định dùng sát chiêu này để kết liễu Hồng Trần sao?”
“Vô ích! Thực lực hai người hiện tại quá chênh lệch!”
Đúng như khán giả dự đoán, Hồng Trần không hề nao núng, tiếng đàn của nàng càng da diết hơn và thanh đao của Đoạn Tuyệt như bị một sức mạnh vô hình làm cho rung lên dữ dội, ngay cả hai tay Đoạn Tuyệt cũng run theo.
Tiếp đó, tay Đoạn Tuyệt nổi một đường gân đen, hắn nắm chặt đao tiến đến, nhưng bước chân hắn đột nhiên lảo đảo như người say rồi ngã khụy xuống.
“Kinh thật! Đoạn Tuyệt hoàn toàn bị khống chế rồi!”
“Đó là sức mạnh của Mộng Lạc Hồng Trần, sức mạnh của âm thanh!”
Dương cũng đã đoán ra khả năng của Hồng Trần, nhưng bằng cái nhìn khoa học hơn nhờ kiến thức về sóng âm ở thế giới cũ.
Sở dĩ thanh đao của Đoạn Tuyệt rung mạnh là vì tiếng đàn của Hồng Trần đã tạo ra tần số sóng âm thích hợp gây ra cộng hưởng. Sau đó tai Đoạn Tuyệt lại nghe phải một sóng âm cực mạnh gây ra hiện tượng chóng mặt. Nhưng để tạo ra hiệu quả mạnh mẽ như vậy, sóng âm của Hồng Trần còn được tăng cường bằng linh lực.
Còn về những luồng vô hình sắc bén ban đầu suýt chém trúng Đoạn Tuyệt thực tế chính là do lực căng của dây đàn kết hợp linh lực tạo thành những vết cắt bén trong không khí.
Sau khi nhìn rõ bản chất vấn đề, Dương cũng đã lén tiến đến khá gần Hồng Trần, hắn lấy cây đàn bầu, hay còn gọi là độc huyền cầm mà bọn hắn lấy được lúc đầu ra.
Mỉm cười với Hồng Trần, Dương ôm đàn cất tiếng: “Ta cũng thích chơi đàn, nhất là đàn bà… À nhầm, đàn bầu!”
Sau đó, Dương vận linh lực kéo mạnh dây đàn.
TŨN!!!
Một tiếng đàn cực kì khó nghe vang lên, đồng thời sợi dây duy nhất của cây đàn cũng đứt vụn.
Phá Âm, kĩ năng duy nhất của cây đàn loại cấm bảo đã được Dương kϊƈɦ hoạt. Kĩ năng này khiến cho tiếng đàn của Hồng Trần cũng bị ảnh hưởng, tay nàng bật khỏi dây đàn.
Nhưng chỉ trong một vài giây…
“Ngăn cô ta đàn trở lại!” Đoạn Tuyệt gào lên trong khi lấy đà xông đến, nhưng Dương cũng đã phản ứng, hắn cầm cây đàn đứt dây lao thẳng về phía Hồng Trần.
“Xin lỗi nàng, ta không còn cách nào khác!” Dương vừa lao đến giơ cây đàn gỗ qua đầu vừa cắn răng nói.
Sau đó Dương đập thẳng cây đàn vào vầng trán xinh đẹp của Hồng Trần.
BỐP!
Cây đàn gỗ gãy đôi.
Hồng Trần ngơ ngác nhìn Dương, rồi mắt nàng rưng rưng lệ, ủy khuất. Đường đường một tuyệt đại mỹ nhân, được hứng như hứng hoa, được nâng như nâng ngọc, vậy mà nỡ lòng nào có kẻ đập nguyên cây đàn gỗ vô đầu.
Mặc kệ khán giả đang nổi lên một hồi bạo động, Đoạn Tuyệt chỉ mũi đao vào cổ Hồng Trần, ngăn cách nàng với cây đàn ngọc.
Cai ngục cấp năm bị đánh bạibạibạihônbạihôn