Hàn Tuyết đứng lặng nhìn bầu trời trong veo trêи đỉnh Băng Sơn trắng xóa, từng luồn gió lạnh buốt thổi lướt qua làm làn áo trắng phủ trêи cơ thể mỹ miều khẽ tung bay. Đôi mắt đẹp băng lãnh dường như đang khe khẽ lộ ra một chút sầu ưu khó hiểu.
Bên cạnh Hàn Tuyết, không gian nứt một vệt dài làm lộ ra một bóng hình cao sang kiều diễm.
“Con đang yếu dần.” Hà Phương đứng cạnh Hàn Tuyết và cất tiếng nói.
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, nét mặt vô cảm như thể chuyện bản thân suy yếu cũng chỉ như chuyện một cơn gió thoảng qua.
Hà Phương thở dài rồi nói: “Hàn Tuyết, con là người duy nhất trong chúng ta giữ được toàn vẹn sức mạnh dưới Lệnh Cấm.”
Hàn Tuyết gật đầu: “Con biết. Nhưng tại sao gần đây sức mạnh của con mỗi lúc một suy yếu?”
Hà Phương đáp: “Vì uy lực của Lệnh Cấm phụ thuộc vào cảm xúc, cảm xúc càng sâu đậm, Lệnh Cấm càng mạnh mẽ. Con vốn không hề có cảm xúc, nên Lệnh Cấm không thể ràng buộc được con.”
“Nhưng bây giờ thì khác, con dần suy yếu, chứng tỏ Lệnh Cấm đang dần mạnh lên, nghĩa là con đã có cảm xúc.”
“Cảm xúc?” Hàn Tuyết tự hỏi, nàng có cảm xúc rồi sao? Là cảm giác vừa khó hiểu vừa khó chịu mà nàng có được từ khi giọt lệ Lãnh Sương trở về sao?
Hàn Tuyết nhìn lại toàn bộ ký ức của Lãnh Sương, từ lúc rơi khỏi khóe mắt nàng cho đến khi kết hợp với Diệu Vân thành Đế Băng, bị Mạc Kính Vũ thu làm thuộc hạ, hằng ngày phải chiến đấu sống chết. Lúc đó chưa hề có cảm giác khó hiểu kia.
Nàng lại nhìn tiếp đoạn kí ức phía sau, có một người cho Đế Băng ăn hồn tâm, cảm giác này cũng chưa xuất hiện.
Rồi vẫn người đó, hứa sẽ giải phóng cho Đế Băng, mất một cánh tay vì muốn đưa nàng qua cánh cửa tù tội. Cảm giác này bắt đầu xuất hiện, dù vô cùng nhỏ nhoi.
“Là vì một người sao?” Hàn Tuyết tự hỏi, trong đầu nhớ về một đoạn kí ức mơ hồ, như thể đã lưu giữ trong thâm tâm nàng từ vạn năm quá khứ…
Kẻ đó đơn độc đi giữa màn mưa tuyết lạnh lẽo.
Dường như mặt đất dưới chân không muốn hắn chạm vào, dường như những cơn gió lạnh cũng tránh đường hắn đi, dường như mặt trời mờ mịt vì không muốn rọi soi hắn.
Một kẻ cô độc, một kẻ vô tình, trái tim hắn lạnh lẽo đến mức băng giá cũng run rẫy.
Tuyết rơi đầy trời, nhưng không rơi trúng hắn, chỉ trừ một hạt tuyết nhỏ.
Hắn biết, nhưng không quan tâm, vẫn một thân độc hành.
Hạt tuyết vẫn lì lợm bám trêи vai hắn qua đoạn đường thật dài.
Hắn đi đến cuối vùng băng tuyết.
Hạt tuyết vẫn đọng trêи vai.
Cuối cùng, hắn dừng bước cất lời: “Hạt tuyết nhỏ, ngươi chỉ là một chút phù du, theo ta một bước nữa thì ngươi sẽ lập tức tan chảy.”
Hắn im lặng, hạt tuyết nhỏ cũng im lặng trêи vai hắn.
Lúc sau, hắn lại hỏi: “Ngươi không biết sợ sao?”
“Ngươi không muốn tận hưởng chút khoảnh khắc ngắn ngủi còn lại của cuộc đời?”
“Ngươi muốn tan biến?”
“Hay… Ngươi muốn đi cùng ta?”
Hắn lắc đầu, gương mặt không chút cảm xúc: “Đi cùng ta? Ngươi lạnh đó, nhưng có đủ lạnh để thích nghi với sự cô độc tận cùng khi bước vào con đường tàn khốc này không?”
“Chia tay ở đây thôi!”
Sau đó hắn phất nhẹ tay làm hạt tuyết nhỏ bay đi, còn hắn lại cô độc cất bước đi xa, vừa đi vừa để lại một câu nói: “Ta vì tình mà bước đi con đường vô tình, vì cứu một mạng người mà sẵn sàng hủy diệt tất cả. Hạt tuyết nhỏ, liệu ngươi cũng có thể đánh đổi tất cả vì một người?”
“Vì một người…” Hàn Tuyết ngẫm lại câu nói, trong đầu hiện ra cảnh tượng Lãnh Sương tan biến vì Bình Thường, vì Dương.
***
Đoàn tàu dài cập vào bến cảng Thế Giới Ngầm, các toa tàu đồng loạt mở cửa. Từng hành khách lần lượt xuống tàu để nhường chỗ cho những người đang chờ được lên tàu để đi đến những địa điểm khác trong lòng đất.
Dương cũng xuống tàu, vì lối vào Địa Tâm Cảnh nằm ở Thế Giới Ngầm.
Vừa bước khỏi toa tàu, Dương đề phòng nhìn Cửu Huyền, nhưng nàng không hề có ý định ra tay tấn công Dương tại đây.
Lúc Dương còn đang nghi vấn, Nhất Niệm xuống sau liền giải thích: “Mô phật! Chúng ta đang đứng trong khu an toàn, không ai được đánh nhau trong khu vực này, Cửu Huyền thí chủ sẽ không dám phá luật làm bậy đâu.”
Là một trong các thế lực hùng mạnh nhất trong lòng đất, Thế Giới Ngầm cũng có luật lệ riêng, cả Thế Giới Ngầm sẽ chia ra làm nhiều khu vực bao gồm hai loại khu vực chính, một loại là khu vực an toàn với đầy đủ luật lệ và an ninh, loại khác là khu tự do, người đến khu này được làm mọi thứ tùy ý thích, mạnh được yếu thua. Cách phân biệt khu vực cũng rất đơn giản, mỗi loại khu vực có nền gạch khác nhau, khu vực tự do lát gạch màu đỏ, khu vực an toàn lát gạch màu xanh lá.
Nghe Nhất Niệm giới thiệu, Dương ngạc nhiên hỏi: “Vào khu tự do là muốn làm gì cũng được?”
Nhất Niệm chắp tay gật đầu.
Trong đầu Dương nghĩ ngay đến một điều, liền liếc xung quanh rồi thì thầm vào tai Nhất Niệm: “Vậy… hϊế͙p͙ ɖâʍ thì sao?”
Nhất Niệm, vẫn giữ vẻ mặt thanh tịnh gật đầu, sau đó cũng thì thầm vào tai Dương: “Mô phật! Năm ngoái bần tăng từng thử, nhưng không ngờ lại nhằm vào một nữ Linh Đế, kết quả chưa kịp sờ ʍôиɠ đã bị đánh cho trọng thương. Sau đó chạy được vào khu an toàn nhưng vẫn bị đuổi giết, may là mấy chú công an kịp thời ngăn cản mới thoát một mạng. Lại còn phải bồi thường đến 200 nghìn cô ta mới chịu bỏ qua cho. Mô phật…”
Nghe Nhất Niệm kể xong, Dương lập tức quỳ xuống dập đầu dưới chân Nhất Niệm, miệng tôn kính hô: “Sư phụ! Nhận của đệ tử một lạy!”
Sự tôn kính là phát ra từ tận đáy lòng Dương, từng tu trong Vô Lực bang, gặp qua đủ dạng tăng ni, nhưng hắn chưa từng thấy hòa thượng nào bán bổ tôn giáo như tên Thích Đông này.
“Mô phật! Kẻ xin làm đệ tử phải là bần tăng mới phải!”
“Ý ngươi là sao?” Dương thắc mắc.
Nhất Niệm từ tốn giải thích: “Nhờ Cửu Huyền thí chủ ra tay bên bờ suối mới biết Phi Dương thí chủ cũng chính là Bình Thường đại sư, phật pháp cao thâm tuyệt đỉnh, đồng thời dùng được cả Hoàng Niệm lẫn Hắc Niệm.”
Khi đánh với Cửu Huyền ngoài khách sạn bên bờ suối Voi, Dương chưa lộ mặt và đã dùng Hắc Phù Đổng làm giáp nên người xung quanh có thể dễ dàng đoán ra hắn là Bình Thường, nhưng chưa biết hắn là Võ Phi Dương. Còn những người lên tàu trước đều không kịp chứng kiến trận đụng độ nên cũng không biết Võ Phi Dương là Bình Thường, chỉ trừ Cửu Huyền đã biết trước và Nhất Niệm chứng kiến bộ giáp lẫn gương mặt không cải trang của Dương nên đoán ra.
Nhất Niệm tiếp tục nói: “Sư phụ của bần tăng từng nói, không ai có thể đồng thời mang Hắc Niệm và Hoàng Niệm, trừ trường hợp người đó có năng lực nghịch thiên, hoặc có bảo vật nghịch thiên, ví dụ như là…”
Nói đến đây, Nhất Niệm ngập ngừng nhìn Dương bằng ánh mắt thăm dò và nói tiếp: “Như là… Vô Tự Thiên Thư…”
Dương tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên: “Vô Tự Thiên Thư? Đó là bảo vật cấp gì?”
Ngoài mặt thì giả vờ ngây ngô, nhưng trong lòng Dương thì dậy sóng, Vô Tự Thiên Thư, chỉ thêm hai chữ, nhưng rất có thể có liên quan đến Thiên Thư mà Kinh Vô Nguyệt nhắc đến và Thiên Thư trong bài thơ Nam Quốc Sơn Hà của Lý Thường Kiệt. Vậy Thiên Thư này còn có thể dung hòa hai yếu tố đối lập?
Thấy phản ứng khá chân thật của Dương, Nhất Niệm vốn nghi ngờ Dương có Vô Tự Thiên Thư tỏ ra chút thất vọng, cho rằng bản thân đã đoán nhầm.
Rời khỏi bến cảng, Dương nhìn quanh vì chưa biết phải đi đâu khi thời điểm lối vào Địa Tâm Cảnh mở ra còn cách khoảng vài ngày nữa.
Biết Dương lần đầu đến Thế Giới Ngầm, Nhất Niệm nhiệt tình gạ gẫm: “Mô phật… Thí chủ có muốn tham quan Thế Giới Ngầm không? Bần tăng nguyện làm hướng dẫn viên.”
Biết Nhất Niệm bại hoại nhưng đối với mình không hề có địch ý, Dương khá thoải mái rút tiền ra để thuê hắn làm hướng dẫn viên, nhưng bất ngờ là Nhất Niệm lắc đầu từ chối.
“Mô phật! Hướng dẫn thí chủ là thành ý của bần tăng, không cần tiền bạc.”
Nói đến đây, Nhất Niệm thở dài.
“Sao ngươi lại thở dài?” Dương hỏi.
Nhất Niệm lắc đầu đáp: “Mô phật! Bần tăng có một khát vọng khó thành, từng cố gắng thực hiện nhưng sư phụ dặn dò không được miễn cưỡng, đành nương nhờ hai chữ tùy duyên.”
“Tùy duyên? Ý ngươi là sao?”
Nhất Niệm lại thở dài: “Mô phật! Thí chủ chính là duyên. Được biết thí chủ còn có tài cải trang siêu đẳng, nên bần tăng muốn xin thí chủ giúp bần tăng cải trang một lần.”
“Cải trang? Để làm gì?” Dương thắc mắc, đúng là hắn từng cải trang thành Bình Thường khiến gần như không ai nhận ra, nhưng đó đâu phải hắn tự làm, còn lớp cải trang Lý Hữu Thực thì không thể lừa được cao thủ.
Ra vẻ từ bi, Nhất Niệm chắp tay nói: “Mô phật! Để thực hiện lý tưởng cứu nhân độ thế, bần tăng quyết dấn thân vào cõi hồng trần để trải nghiệm thế gian. Nhưng thật lòng muốn hành thiện tích đức mà không muốn lộ ra thân phận nên đành tìm cách cải trang.”
Nghe Nhất Niệm nói như thật nhưng trêи gương mặt phúng phính cũa gã lộ rõ nét ɖâʍ tà thèm khát, Dương nghi hoặc hỏi: “Thật không? Hay ngươi cải trang đi đá phò?”
Nhất Niệm theo quán tính chắp tay gật đầu: “Mô phật! Có gì mà cao thượng? Cứu nhân độ thế là bổn phận của… Ủa chết mẹ sao thí chủ biết?”
Dương thở dài, vỗ vai Nhất Niệm tỏ ý đồng cảm. Đá phò là một trong những ước mơ thầm kín của Dương, nhưng bản thân hắn quá nổi tiếng nên sợ chỉ vừa ló mặt vào nhà chứa thì lập tức có báo đăng tin “Hắc Vũ Tiên Long phá đò”. Thật sự rất là xấu cái hình tượng (giả tạo) ngầu lòi mà Dương khổ công xây dựng, chính vì thế mà Dương từng lợi dụng lúc bị Bích Diệp nguyền thành trẻ con để lén đi, nhưng vẫn bị Bích Diệp bắt về.
Lại nói Nhất Niệm còn là một hòa thượng thiên tài, chắc chắn ở Thế Giới Ngầm này hắn còn nổi danh hơn nhiều so với Dương, dù Nhất Niệm không lo hình tượng bản thân thì cũng không dám làm xấu mặt Thiên Không Tự, xấu mặt sư phụ hắn.
Nhất Niệm nhận ra sự đồng cảm từ Dương, cũng vỗ vai đáp lại, hai con người cùng chung chí hướng cùng lắc đầu thở dài.
“Lúc nãy ngươi nói thèm thịt cầy, hay ta khao ngươi một bữa?” Dương nói.
“Được! Ta biết một quán có món thịt cầy chay rất ngon.” Nhất Niệm hứng khởi nói.
“Thịt cầy chay?”
Nơi Nhất Niệm đưa Dương đến là một quán cóc xập xệ trong khu ổ chuột cho dân hạ lưu. Hai tên ngồi bẹp xuống một tấm chiếu cũ mục nát và gọi ra một đĩa cầy chay với lá mơ cùng mắm tôm chay trông như thật.
Dương cuộn một lát thịt cầy cùng lá mơ chấm vào mắm tôm đưa lên miệng nhai giòn giã. Đang tận hưởng hương vị ngon lành, chợt Dương và Nhất Niệm cùng ngạc nhiên nhìn ra trước quán, nơi một tên ăn mày đang đứng nhìn vào họ.
Đáng ngạc nhiên, bởi vì Việt Nam trong Linh giới này cực kỳ ít nếu không nói là không có ăn mày, kẻ giống ăn mày duy nhất mà Dương nhớ đã từng gặp lại là Thần Sư Đạp Đức Cường.
Càng đáng ngạc nhiên, gã ăn mày này tuy gương mặt bê bết bẩn nhưng trông còn rất trẻ và khá tuấn tú.
Ngạc nhiên nhất chính là, gã ăn mày khiến Dương liên tưởng đến một người nào đó mà Dương cảm thấy rất đáng ghét, nhưng hắn lại chưa nhớ ra người được liên tưởng là người nào mà lại giống một tên ăn mày.
Ban đầu, Dương tưởng gã ăn mày đang nhìn đĩa thịt cầy của hắn, nhưng sau đó Dương nhận ra kẻ kia đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Rồi chợt gã lắc đầu và nói với Dương: “Ta vốn không muốn gặp ngươi, nhưng số phận lại muốn ngươi gặp ta.”
“Chúng ta quen nhau sau?” Dương nghi hoặc hỏi.
Gã ăn mày nhún vai: “Đoán đi! Đoán trước khi ta thử ra tay giết ngươi.”
Thấy Dương gặp rắc rối, sợ Dương xảy ra sự cố không thể trả tiền thịt cầy, Nhất Niệm vội khuyên can: “Mô phật! Đây là khu an toàn, thí chủ không nên làm bậy.”
“Khu an toàn sao?” Gã an mày nhìn nền gạch dưới chân rồi phất nhẹ bàn tay.
Cái phất tay nhẹ nhàng của gã ăn mày khiến Dương và Nhất Niệm cảm thấy hoa mắt trong một giây, ngay sau đó, khung cảnh trước mắt cả hai đã biến đổi thành một vùng thị trấn hoang phế.
Dương và Nhất Niệm cùng nhìn gã ăn mày trước mặt, cùng quay sang nhìn nhau rồi cùng nhìn nền gạch dưới chân, màu đỏ.
“Vãi lồn!” Nhất Niệm há mồm thốt lên rồi co giò bỏ chạy, Dương cũng co giò chạy theo sát bên.
Thấy Dương chạy theo mình, Nhất Niệm bực mình quát: “Mô phật! Đừng có chạy theo tao!”
Sở dĩ Nhất Niệm phát hoảng quên cả lễ nghi là vì hắn lẫn Dương đều nhận ra gã ăn mày kia có khả năng dịch chuyển không gian cực kì lợi hại, rất có thể là một vị Thần.
“Chứ chạy đâu bây giờ, ȶɦασ má ngày gì mà xui dữ vậy!” Dương vừa sợ vừa bực quát. Hắn theo Nhất Niệm cắm đầu chạy không dám nhìn lại, thậm chí Dương còn có ý định dùng Dạ Hành dù biết rõ chỉ sau một hoặc vài bước Dạ Hành khoảng cách ngắn thì cơ thể hắn sẽ bị tê liệt.
Nhưng Dương và Nhất Niệm không biết rằng, kẻ kia vẫn còn đứng yên, không phải vì gã không muốn đuổi giết Dương, mà vì gã bị chặn đường, bởi một làn khói tím.
Làn khói tụ thành hình dạng một mỹ nữ đẹp đến ma mị, nàng chỉ đứng đó, ánh mắt đẹp long lanh đượm u buồn thoáng liếc về bóng lưng của Dương đang hốt hoảng chạy xa.
Gã ăn mày không có vẻ gì là bất ngờ, chỉ ngắm nhìn vẻ đẹp ma mị của nàng và hỏi: “Không muốn ta giết hắn sao?”
Nàng gật đầu: “Ngươi sẽ không thể giết hắn.”
Gã ăn mày lại nói: “Nhưng ta muốn thử, nàng không cản nổi đâu!”
Tử Linh không phủ nhận, nàng chỉ bước tới một bước, toàn thân như bốc lên một ngọn lửa màu tím, sát khí khủng khϊế͙p͙ lan ra khiến toàn bộ người trong Thế Giới Ngầm đồng rùng mình vì cảm nhận nguy hiểm.
Ngay cả gã ăn mày cũng tròn mắt ngạc nhiên: “Nàng… Thiêu đốt linh hồn!”
Dưới sát khí kinh thiên, nàng, Tử Linh, nhìn gã ăn mày bằng ánh mắt đầy quyết tâm, nàng nói: “Ta có thể chết, nhưng hắn phải sống!”
Gã ăn mày nhìn Tử Linh với ánh mắt tò mò, sau đó hắn hỏi: “Nàng yêu hắn?”
Tử Linh không đáp, nhưng nét ửng hồng trêи gò má xinh đẹp đã bán đứng nàng.
Nét ửng hồng kia khiến gương mặt gã ăn mày trở nên si ngốc, rồi hắn lắc đầu quay lưng , vừa đi vừa nói: “Dừng thiêu đốt linh hồn đi, ta không muốn một Nữ Thần bị ta hại chết.”
Sau đó gã lại nói tiếp: “Ta sẽ không giết hắn, nhưng từ giờ ta sẽ xem hắn là tình địch! Ta tên Vô Thiên Phong Ba, còn nàng?”
Tử Linh không đáp, nàng dừng quá trình thiêu đốt linh hồn và quay lưng lại nhìn theo hướng Dương đã chạy đi.
***
Mười phút sau…
Dương và Nhất Niệm bị bốn người mặc cảnh phục còng tay giải về đồn, trêи mặt hai tên vẫn còn vẻ phê pha ngây ngất.
Nguyên nhân là vì lúc cắm đầu chạy, hai tên nhìn thấy khu vực an
Nhìn Dương rồi nhìn sang Nhất Niệm, Đoạn Tuyệt cười nhạt nói: “Vượt ngục chứ sao!”
Hết chương 269