12 Nữ Thần

Chương 243: Trước Bão


Dưới bóng cây mờ ảo, Dương ngồi tựa lưng vào bức tường rễ cây, một tay ôm lấy làn eo mềm mại còn một tay vuốt mái tóc bồng bềnh của Phương Thảo trong khi nàng ngồi trêи mình hắn, hai gò ngực đẹp tuyệt trần đong đưa theo từng nhịp dồn dập nâng hạ ʍôиɠ của nàng. Bên dưới, từng vệt ɖâʍ thủy lấp lánh chảy ra mỗi khi ʍôиɠ Phương Thảo hạ xuống để ɦσα ɦuyệt nàng nuốt trọn ƈôи ȶɦịt của Dương vào trong…

“Ai! Thật… to quá… cứng quá… A! Á!” Phương Thảo đê mê tán thưởng, ɦσα ɦuyệt của nàng như bị mê hoặc bởi ƈôи ȶɦịt của Dương.

Dương nịnh hót trong khi tay hắn vếu lấy đầu ngực nàng: “Cứng… và to như vậy… là nhờ nàng đó… Nàng thật… tuyệt vời! Tuyệt vời không thua gì em gái nàng!”

“Em gái… nào cơ?” Phương Thảo ngạc nhiên hỏi.

“Thì Phương Trang đó, nàng không phải chị của Phương Trang sao? Hay Phương Trang là chị nàng?” Dương đáp, dựa vào nhan sắc diễm kiều của Phương Thảo, Dương đoán nàng chỉ khoảng tuổi Phương Trang, cả hai cũng rất giống nhau, khác chăng là ở Phương Thảo toát lên khí chất cao quý như một vị nữ hoàng mà Phương Trang không hề có.

Nghe Dương nói, Phương Thảo phì cười, trong khi ɦσα ɦuyệt vẫn không ngừng nuốt nhả ƈôи ȶɦịt hắn, nàng đáp: “Thϊế͙p͙… tên thϊế͙p͙ là Phương Thảo…”

“Một cái tên rất đẹp…” Dương gật đầu.

“Thϊế͙p͙ có… quan hệ huyết thống… với Phương Trang, nhưng… không phải… chị em… như chàng nghĩ… A…”

“Vậy sao? Vậy nàng là gì của Phương Trang?”

Phương Thảo bấu lấy vai Dương khi tay hắn véo lên đầu ti của nàng, nàng gẫy ʍôиɠ mạnh hơn và đáp: “Thϊế͙p͙… thϊế͙p͙ sợ nếu chàng biết… thì… thì sẽ không… muốn thϊế͙p͙ nữa…”

“Sao lại như vậy? Nàng đẹp như vầy đàn ông nào mà không muốn!”

Phương Thảo không đáp ngay mà hẫy ʍôиɠ dồn dập hơn nữa, rồi ɦσα ɦuyệt nàng nuốt trọn ƈôи ȶɦịt của Dương vào trong, nàng hôn nhẹ vào môi Dương cảm nhận được cái rùng mình của hắn: “Thϊế͙p͙… thϊế͙p͙ là mẹ của Phương Trang, bà ngoại của Mai Linh…”

Rồi tϊиɦ ɖϊƈh͙ tuôn vào âʍ ɦộ, Dương há mồm ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, hắn ôm Phương Thảo hôn say đắm, vừa hôn vừa đè nàng ngửa ra.

Nhận thấy ƈôи ȶɦịt vừa thu nhỏ của Dương lần nữa bành trướng ngay trong ɦσα ɦuyệt mình, Phương Thảo tròn mắt ngạc nhiên: “Vẫn còn muốn nữa sao?”

Dương vừa đẩy ƈôи ȶɦịt vào ɦσα ɦuyệt ướt át tϊиɦ ɖϊƈh͙ lẫn ɖâʍ thủy của nàng và đáp: “Nữa! Ta muốn nàng nhiều lần nữa!”

Tay ôm chặt cổ Dương, chân quắp lấy hông Dương, Phương Thảo vừa hứng chịu từng cú đẩy điên cuồng vừa mắng: “Tên khốn kiếp chàng! Muốn… làm chồng… cả ba đời nhà thϊế͙p͙ sao? A! A! A! Thϊế͙p͙ sướиɠ…”

***

Khi màn xuân sắc tan đi, Phương Thảo thỏa mãn như mèo lười nép trong người tình nhân. Đã biết bao năm kể từ khi chồng mất và lên ngôi tộc trưởng Linh Miêu tộc, Phương Thảo mới có lại cảm giác sướиɠ kɧօáϊ đê mê như vừa rồi, lý do là vì khó có người đàn ông nào lọt được vào mắt người phụ nữ quyền lực và xinh đẹp nhất Linh Miêu tộc…

Dương cũng chưa có khả năng đó, nhưng hắn may mắn. Nhờ Ngộ Pháp nên Dương có được Phương Trang, cũng nhờ Ngộ Pháp mà Dương có được Mai Linh lẫn Phương Thảo.

Nguyên do mọi chuyện bắt đầu từ đêm hôm trước, khi mẹ con Mai Linh đang tâm sự dưới ánh sao…

Người của Linh Miêu tộc có tập tính như mèo hoang, không thích tập trung ở một nơi mà sống rải rác khắp cả nước, nhờ vậy nên Phương Thảo có thể nám bắt mọi thông tin vị trí của mẹ con Phương Trang. Biết cháu ngoại đến tuổi khai nhãn, Phương Thảo đích thân tìm đến với ý định đưa cháu gái về khai nhãn và đào tạo thành tuộc trưởng Linh Miêu tộc đời tiếp theo.

Nhưng đến nơi thì nghe cuộc tâm sự của mẹ con Phương Trang nên Phương Thảo quyết định ẩn thân, nàng chứng kiến mọi hành động của Ngộ Pháp nhưng không vội cứu mà chờ xem tình hình.

Phương Thảo chứng kiến diễn biến sau đó rồi ra tay giết Ngộ Pháp để cứu Mai Linh, nàng không tiết lộ thân phận vì muốn đánh giá tình cảm của Dương và Mai Linh.

Nhưng điều Phương Thảo không ngờ đến là Băng Hoại ɖâʍ hương tác động quá mạnh đến ý niệm nàng, khiến ngay cả nàng cũng bị ảnh hưởng, vậy nên mới có cảnh tượng nàng trong lốt cải trang già nua định hôn Dương trước khi sực tỉnh rồi lấy cớ có người đến để tránh mặt.

Và khi tránh mặt, Phương Thảo chứng kiến khung cảnh tình tứ ɖâʍ dật của cháu ngoại rồi sau đó là con gái nàng, chứng kiến cái ƈôи ȶɦịt lực lưỡng của Dương chinh phục cả hai mẹ con. Lòng Phương Thảo thèm khát mãnh liệt nhưng vai vế và địa vị khiến nàng ngăn mình xông vào gia nhập cuộc vui.

Khi Phương Trang muốn khai nhãn cho Mai Linh, bên ngoài, Phương Thảo cũng làm nghi thức để trợ giúp, vì vậy mà Mai Linh được khai nhãn dễ dàng hơn so với Phương Trang tưởng tượng.

Sau đó, chứng kiến Phương Trang bị con rể chinh phục, Phương Thảo nhận ra rằng Phương Trang đã có được điều kiện duy nhất mà nàng thiếu để khai nhãn, chính là tình yêu chân thật từ trái tim nàng. Vậy nên Phương Thảo lần nữa thực hiện nghi thức giúp Phương Trang khai nhãn thành công.

May mắn chồng chất may mắn, vì phải làm nghi thức cho con gái và cháu ngoại nên Phương Thảo không kịp giả tỏa cơn ɖâʍ do Băng Hoại ɖâʍ hương gây ra, để rồi Dương xuất hiện và Phương Thảo tự nguyện cho con rể – cháu ngoại rể của mình chinh phục.

***

Âu yếm nhau một lúc, Dương và Phương Thảo cuối cùng cũng rời cơ thể nhau để mặc quần áo.

Nhìn Phương Thảo xinh đẹp kiêu sa trong bộ trang phục nữ hoàng Linh Miêu tộc, cảm giác chinh phục trỗi dậy và Dương ôm lấy Phương Thảo nhưng bị nàng ngăn lại: “Lại nữa rồi! Vào trong nhanh kẻo con và cháu thϊế͙p͙ lo lắng!”

Dương mân mê hai gò ngực của Phương Thảo và trêu: “Con và cháu nàng? Thế ta phải xưng hô với các nàng thế nào đây?”

Phương Thảo gõ nhẹ tau Dương và nũng nịu đáp: “Thì… chẳng phải đều là người của chàng rồi sao? Thích gọi sao thì gọi!”

Nói xong, Phương Thảo không kềm được hôn vào môi Dương rồi chỉ tay vào một góc: “Kiếm của chàng kìa, ta đã dùng rễ cây ngăn nó lại.”

“A! Cảm ơn nàng!” Dương vui mừng nhặt lại Nghịch Thiên kiếm, trong lòng thầm cảm tạ, không phải vì kiếm không mất, mà vì nhờ không dùng được kiếm nên mới duy trì dạng thức tỉnh được lâu, dù sao tự mình thưởng thức vẫn đã hơn là để Bình Thường nó hưởng rồi mới nhớ lại. Nghĩ đến đây Dương lại thầm cười kɧօáϊ trá, hắn có thể nhớ những gì Bình Thường nhớ nhưng Bình Thường không nhớ những gì hắn nhớ.

Khi hai người trở lại, Mai Linh vui mừng khi nhận ra bà ngoại và càng vui mừng vì Dương không sao, còn Phương Trang nghi hoặc nhìn gương mặt hơi thiếu tự nhiên của mẹ nàng, thậm chí nhờ khứu giác Linh Miêu sau khi khai nhãn nên ngửi ra mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ thoang thoảng trêи khắp người Phương Thảo.

Phương Trang nghi hoặc nhìn sang Dương, phát hiện ánh mắt lấm lét của hắn liền nghi ngờ hỏi: “Mẹ! Bình Thường! Hai người đừng nói là…”

Mai Linh cũng phát giác điều không ổn, lén ngửi ngửi và phát hiện hương tinh nồng nặc trêи môi bà ngoại mình, liền trợn mắt nhìn Dương: “Chàng… Cả bà ngoại thϊế͙p͙ mà chàng cũng…”

Trước mặt là hai cô mèo đang nổi cơn ghen, Dương e dè định lùi lại nấp sau lưng Phương Thảo nhưng giật mình nhận ra chính nàng đã lùi trước và nấp sau lưng hắn với gương mặt đỏ bừng bẽn lẽn.

Vịn vai Dương, Phương Thảo bĩu môi nói: “Họa chàng gây ra nên tự chịu trách nhiệm đi nha…”

Dương trợn mắt, chợt nghe nhiều âm thanh sắc bén đồng loại phát ra, nhìn lại thì thấy Phương Trang và Mai Linh đều hóa Linh Miêu, móng vuốt sắc nhọn giương ra đe dọa…

Sợ quá, Dương đưa tay lên trán, nhắm mắt lại ngã đùng ra đất rồi liền tỉnh dậy, mắt ngơ ngác nhìn quanh và hỏi: “Ta đang ở đâu thế này? Sư tỷ, người mạnh khỏe chứ?”

“Đừng có xạo!”

“Éc!!!!!”

***

Trong khi Dương đang pho sâm, tại một sân tập võ trong Vô Lực bang, mặt sân nát vụn với một cái hố to đường kính hàng chục mét, Siêu Phàm đứng giữa hố, giơ nắm đắm lên trước mắt để ngắm nhìn, Siêu Phàm nghiến răng cay nghiệt: “Bình Thường… Mày chết chắc!”

Hết chương 243 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.