12 Nữ Thần

Chương 241: Băng Hoại Dâm Hương


Bình Thường tìm đến cây đa cổ thụ trong khu rừng dưới chân núi, đây là một cây đa khổng lồ với rễ nhánh chi chít tạo thành những bức tường dày đặc vây quanh gốc cây như mê cung.

“Đến rồi sao? Vào đây… Nhưng trước khi vào hãy nghe cho kĩ: Con bé Mai Linh đã bị tao niệm chú kiểm soát, chỉ cần một ý nghĩ của tao cũng có thể khiến nó tự sát trước khi mày có ý định ra tay!” Nhận thấy Bình Thường đã đến, Ngộ Pháp từ bên trong gọi ra. Miệng thì nói giọng hung tợn nhưng trong lòng lão không khỏi lo lắng, chuyện Bình Thường thích Mai Linh chỉ là tin đồn lão nghe được, hơn nữa lão cũng không chắc rằng Bình Thường có chấp nhận chịu nguy hiểm vì Mai Linh hay không, nhưng đây là âm mưu duy nhất mà đầu óc nửa điên nửa tỉnh của lão có thể nghĩ ra, mục đích cuối cùng vẫn là báo thù Bình Thường, cho hắn nếm trải cảm giác khi người mình yêu thích quan hệ với người khác ngay trước mắt mình như hắn từng làm với lão…

Bình Thường tiến vào trong, nơi gốc cây đã bị khoét rỗng thành hình một gian phòng nhỏ với nhiều lỗ hổng tạo thành cửa sổ tự nhiên, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống tạo cho gian phòng độ sáng nhàn nhạt mờ ảo.

Phương Trang đang nằm mê man trêи một tấm thảm lông thú giữa phòng. Mai Linh ngồi bên cạnh mẹ, mắt mở nhưng vô hồn, tay nàng cầm một con dao nhọn, mũi dao chỉ thẳng vào ngực trái như thể nàng sẵn sàng đâm vào tim mình ngay lập tức.

Lão Ngộ Pháp ngồi trong góc phòng, đang đâm nát một bó lá khô cùng vài quả khô trông như nho khô. Đâm xong, lão đốt cháy thứ hỗn hợp cho tỏa khói rồi hít một hơi với vẻ mặt phê pha và lầm bầm: “Cuối cùng cũng xong… Hà hà… Với Băng Hoại ɖâʍ hương này thì dù Nữ Thần cũng sẽ thành con điếm dưới chân ta…”

Khói tỏa ra khắp phòng, lan vào mũi Phương Trang và Mai Linh…

Lúc này thì Bình Thường tiến đến.

Ngộ Pháp chỉ vào Mai Linh và cười vang kɧօáϊ trá: “Mày thấy gì không? Chỉ cần tao ra lệnh thì con bé lập tức chết, mày ngăn kịp sao?”

Bình Thường nhìn Mai Linh và Phương Trang, nhanh chóng xác định vấn đề rồi hỏi Ngộ Pháp: “Ông muốn gì?”

Ngộ Pháp cười điên loạn: “Ha ha… Tao muốn báo thù! Nếu mày muốn con bé sống thì đặt thanh kiếm màu đen lên nỏ rối bắn đi ngay!” Vừa nói, Ngộ Pháp vừa chỉ tay vào một chiếc nỏ lớn đã giương sẵn gần Bình Thường. Lão biết sự lợi hại của thanh kiếm nên nghĩ ra cách bắt Bình Thường bắn thanh kiếm đi thật xa để phòng ngừa.

Nhìn vẻ mặt điên điên loạn loạn của Ngộ Pháp, Bình Thường biết lão có thể giết Mai Linh chứ không chỉ đe dọa, đành cắn răng đặt Nghịch Thiên kiếm lên nỏ rồi bắn đi theo đường bay mà Ngộ Pháp đã dọn sẵn.

Nhìn thanh kiếm bay mất hút, Ngộ Pháp gật gù, tay lấy ra một viên thuốc ném cho Bình Thường và nói: “Tốt, nhưng chưa đủ! Uống viên thuốc này ngay!”

Viên thuốc là Loạn Tâm đan, một loại bảo đan có thể khiến tâm trí người uống hỗn loạn đến mức không thể dùng niệm.

Biết viên thuốc không phải kẹo ngọt, Bình Thường nói: “Thả Mai Linh và Phương Trang trước…”

“Mày không có quyền ra điều kiện! Cùng lắm thì mày giết tao nhưng con bé sẽ chết! Nếu mày không quan tâm nó sống hay chết thì cứ ra tay!” Ngộ Pháp trợn mắt gầm lên.

“Nhanh! Tao đếm đến ba không uống thì nó chết!”

Với kẻ điên thì khó mà dùng kế, Bình Thường đành nuốt viên thuốc vào.

Nhìn Bình Thường nuốt viên thuốc xuống cổ, Ngộ Pháp cười điên dại: “Ngoan, ngoan lắm! Khà khà… Cho mày biết, dù gì đó cũng là bảo đan cấp Thánh, không nhờ tao thì cả đời mày cũng chưa chắc được ăn một viên cùng cấp.”

Cười xong, lão chắp tay niệm chú khiến Bình Thường đau đớn ôm đầu ngã xuống rồi bị lão xông đến dùng xích trói chặt tay chân.

“Khà khà… Nghe đồn mày thích Mai Linh lắm hả? Ngồi đây mà xem hai mẹ con nó ɖâʍ tới mức nào khi bị tao chơi! Khà khà khà…”

Trói chặt Bình Thường vào một góc, Ngộ Pháp tiến lại ngắm Phương Trang đang hôn mê và nói: “Con điếm, chờ xem ta trừng phạt nàng thế nào!”

Nói đoạn, lão nhìn sang Mai Linh và ɭϊếʍ môi nói: “Nhưng của quý của ta lâu ngày chưa dùng nên hơi bẩn, ta phải rửa sạch của quý bằng ɖâʍ thủy của con gái nàng trước đã… Khà khà…”

Cười ɖâʍ dê, Ngộ Pháp kề mũi hít làn hương thơm ngát trêи da Mai Linh, sau đó ngửi dần lên cổ rồi tìm đến môi nàng…

Làn môi khô khốc thâm đen của Ngộ Pháp tìm đến làn môi hồng tuyệt mỹ của Mai Linh, nhưng khi chưa kịp chạm vào thì phập một tiếng…

Môi Ngộ Pháp mím chặt, đầu lão ngửa ra sau, mắt trợn trừng. Lão đưa tay sờ xuống giữa hai chân, nơi phát ra âm thanh…

Lạnh buốt và ẩm ướt, Ngộ Pháp hoang mang nhìn xuống. Con dao mà trước đó Mai Linh dùng để kề ngực nàng giờ đang cắm sâu vào giữa hai chân Ngộ Pháp, không chỉ cắm sâu, mà còn chẻ đôi khúc thịt đang giương của lão, hai quả trứng theo đường ống quần rơi xuống… (Phải tả vầy mới có cảm giác thốn)

Rồi Ngộ Pháp quỳ xuống, răng cắn chặt môi không thể kêu la dù cơn đau dang điên cuồng xâm chiếm hệ thần kinh.

Mắt trợn trừng khó tin nhìn Mai Linh, Ngộ Pháp giờ mới biết hóa ra Mai Linh đã thoát khỏi khống chế ý niệm của lão.

Tại sao ư? Ngộ Pháp không theo dõi truyện 12 Nữ Thần trêи thiên địa chấm cơm nên đâu biết rằng Bình Thường đã lợi hại hơn so với lần đụng độ trước với lão, và dù ném Nghịch Thiên kiếm đi thì hắn vẫn còn một bảo vật cấp Thần khác, Cửu Phẩm Liên Hoa.

Trước khi uống Loạn Tâm đan, hắn đã lén dùng Thanh Tẩy để trừ bỏ tà chú trêи Mai Linh và giúp nàng hồi tỉnh. Mai Linh lanh trí liền giả vờ còn bị khống chế để Ngộ Pháp không cảnh giác và ra tay.

Để Ngộ Pháp quỳ gục một chỗ, Mai Linh chạy sang tháo xích cho Bình Thường.

Nhưng Bình Thường giật mình quát lên: “Mai Linh! ĐỪNG!”

Mai Linh quá nhân từ và ngây thơ khi nghĩ một vết đâm có thể khiến gã điên Ngộ Pháp gục ngã, và khi nàng đi, Ngộ Pháp điên cuồng gượng dậy dùng con dao rướm máu muốn đâm vào lưng nàng…

Nhưng lão chợt khựng lại, vì có một bàn tay đầy vuốt nhọn chụp thẳng vào đầu, móng vuốt cắm sâu vào não khiến lão trợn mắt đau đớn tột cùng, và chết.

Ném xác Ngộ Pháp ra khỏi gian phòng, kẻ vừa ra tay thu bàn tay đầy máu tươi vào lớp áo choàng phủ kín cơ thể, nhìn Mai Linh, Phương Trang và Bình Thường bằng ánh mắt u ám ẩn dưới lớp mũ trùm đầu kín mít rồi lên tiếng, giọng khàn đặc như giọng một bà lão già nua: “Hôm nay thật may mắn, hai mỹ nhân và một thanh niên trẻ, xem ra không cần cực khổ tìm hái thuốc suốt năm rồi! Để xem, một con bé xinh đẹp trẻ trung dùng làm món ăn tẩm bổ, con bé trưởng thành quyến rũ hơn thì dùng làm thuốc dưỡng da, còn thằng nhóc này… Ài… Trông không có gì hấp dẫn, thôi thì cho nó làm bồ nhí để đổi khẩu vị, lúc nào chán lại đem nấu làm thức ăn cho lũ chồng cưng của mình.”

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, không khó để Mai Linh và Bình Thường nhận ra kẻ trước mặt còn nguy hiểm hơn cả Ngộ Pháp.

Mai Linh lo sợ lùi về phía Bình Thường, còn Bình Thường tìm cách thương lượng: “Thưa… Thưa bà…”

“Gì? Gọi ta là tiểu thư!”

“Ặc! Vâng, thưa tiểu thư xinh đẹp…”

“Làm sao ngươi biết ta xinh đẹp?”

Bình Thường đáp: “Vì mỗi người đẹp đều tỏa ra hương thơm, mũi ta rất thính nên có thể ngửi ra mùi thơm quyến rũ từ nàng…”

Nghe thế, Mai Linh tròn mắt nhìn Bình Thường, đây là Bình Thường hiền lành mà nàng biết sao? Hay là…

Phải, hắn là Bình Thường, nhưng là Bình Thường hồi phục trí nhớ sau khi đã kϊƈɦ hoạt Nghịch Thiên kiếm trước khi đến đây.

Kẻ kia khịt mũi: “Nịnh hót, nhưng ta thích! Vậy nên ta sẽ cho chàng một cơ hội để được làm chồng ta thay vì chỉ là bồ nhí…”

Dương cười khổ, miệng vừa nói vừa nuốt chất nôn chực trào nơi cổ họng: “Thật là vinh hạnh a! Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc suốt đời, miễn là nàng tha cho hai cô gái này.”

“Tha sao? Ưm… Cũng được… nhưng thϊế͙p͙ chỉ tha một trong hai người, người còn lại sẽ là vật tế cho lễ thành hôn của chúng ta…”

“Ta sẽ ở lại!”

Mai Linh lập tức nói, nhưng một tiếng bạt tay chát chúa vang lên, là kẻ khoác áo trùm tát thẳng vào mặt Mai Linh: “Ai cho mày lên tiếng? Ở đây chỉ có ta đẹp ta mới có quyền nói!”

“Ngươi dám đánh nàng!” Thấy Mai Linh chịu thương tổn, Dương tức giận gầm gừ.

“Thì sao? Chàng thích nó hơn thϊế͙p͙?”

Dương đáp: “Không! Ta yêu cô ấy!”

Mai Linh ngạc nhiên trước lời khẳng định đầy chắc chắn từ Dương, nhưng nàng không quên những gì hắn nói với Xuất Trần, nên nàng hoang mang thầm nghĩ không lẽ hắn ghét nàng đến mức trong dầu sôi lửa bỏng vẫn muốn lừa gạt nàng? Hay những gì nàng nghe hắn nói với Xuất Trần chỉ là ảo, giống như khung cảnh nơi đó, cũng chỉ là ảo?

Kẻ áo trùm thì giơ tay lên trán ra vẻ khổ sở: “Ôi… Chồng sắp cưới của ta nói yêu cô gái khác trước mặt ta… Đau lòng chết mất! Phải đánh ghen thôi!”

Nói xong, ả chụp cổ Mai Linh giơ lên cao và nói khi Dương định hành động: “Muốn nó chết ngay thì cứ thử động đậy!”

Để chắc ăn, ả dùng tay còn lại tạo ra một phong ấn màu đen chưởng lên ngực Mai Linh, phong ấn linh lực của nàng, sau đó lại phong ấn linh lực của Phương Trang lẫn Dương.

Người tính không bằng trời tính, Dương lên kế hoạch đối phó Ngộ Pháp nhưng không ngờ nơi này xuất hiện kẻ còn nguy hiểm hơn, giờ thì không dùng được linh lực lẫn niệm lực, mà Nghịch Thiên kiếm bị bắn đi quá xa nên cũng không thể dùng được hắc niệm…

“Chết tiệt!” Dương tức giận tự mắng bản thân vì bất lực.

“Chàng chửi ai?” Kẻ kia nói, tay siết chặt cổ Mai Linh hơn và tay còn lại tát mạnh vào gò má bên kia của nàng.

“Khốn nạn! Không được đánh nàng…”

Chát!

“Đừng!”

“Càng nói ta càng đánh!”

Mỗi cái tát đều hằn lên vết đỏ trêи mặt Mai Linh khiến tim Dương đau nhói, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng và nói: “Ngươi muốn làm gì ta cũng được, nhưng hãy thả chàng ấy và mẹ ta ra…”

“Ồ, hóa ra là hai mẹ con sao? Vậy thì càng phải giữ lại!” Kẻ áo trùm cười kɧօáϊ trá nói, sau đó buông Mai Linh ra, tiến về phía Dương…

“Thế nào? Ta đánh người chàng yêu khiến chàng hận ta sao?” Ả tiến mặt đến gần mặt Dương và nói, sau đó môi ả dần tiến sát môi Dương, thì thầm: “Ta ghen đó! Không hiểu sao cơn ghen khiến ta thật kϊƈɦ thích, hay là chúng ta…”

Rồi ả kéo mũ trùm xuống khi môi ả sắp chạm môi Dương, một gương mặt già nua kinh tởm lộ ra khiến cơn buồn nôn chực trào trong cổ họng Dương, khi thấy ả dùng linh thuật hệ bóng tối, Dương còn hy vọng ả là Dạ Vũ muốn trêu đùa mình, nhưng giờ có lẽ là không phải… Hoặc nếu là Dạ Vũ thì nàng đùa dai quá rồi, hơn nữa nếu là Dạ Vũ có lẽ sẽ không mạnh tay với Mai Linh như thế…

Nhưng khi môi còn chưa chạm môi, ả đột nhiên đứng lên, mắt nhìn về một hướng và mắng: “Chết tiệt! Kẻ nào đến phá đám chuyện vui của ta?”

Nói xong, ả dựng nên một kết giới quanh gian phòng rồi lướt đi.

Trong phòng, Dương nhìn Mai Linh, thương xót nói: “Ta xin lỗi… Ta vô dụng khiến nàng chịu tủi nhục…”

Trong khoảng khắc này, Dương hiểu rằng mọi nỗ lực của bản thân từ trước đến nay chỉ là nữa vời, nếu có Google thì chuyện hôm nay sẽ khác, nhưng không có Google thì hắn vẫn không là gì cả…

Hoặc chưa là gì cả…

Nhìn nét mặt ngập tràn tình cảm của Dương, Mai Linh bật khóc và lao đến ôm chặt lấy hắn: “Là tại ta làm liên lụy chàng, là tại ta…”

Rồi Mai Linh tháo xích cho Dương. Nhìn bóng hình xinh đẹp trong lòng, tim Dương dâng lên niềm yêu thương vô tận…

Xích được tháo, hắn ôm chặt lấy nàng…

“Mặc kệ sống chết… Được yêu nàng, là hạnh phúc của đời ta…”

Ném chặt vòng lòng Dương, Mai Linh mãn nguyện trong nước mắt…

“Dù biết chàng giả dối… Nhưng thϊế͙p͙ nguyện lấy sự giả dối đó làm hạnh phúc của đời mình…”

“Ta nói thật mà…”

Mai Linh lắc đầu: “Thϊế͙p͙ đã nghe và thấy hết những gì chàng nói với Xuất Trần…”

“Nói gì cơ?” Dương tròn mắt, hơi thở hắn có phần nhanh hơn, một phần vì Mai Linh quá xinh đẹp và mềm mại, một phần vì Băng Hoại ɖâʍ hương đã ngấm vào cơ thể mà hắn không hề hay biết…

“Thì… Thì chàng nói… Nói ghét thϊế͙p͙… Muốn khiến thϊế͙p͙ đau khổ và hối hận vì đã… Xem thường chàng…” Mai Linh vừa nói vừa vùi mình vào Dương, hai cơ thể cọ xát nhau khiến hơi thở nàng cũng nặng dần, đôi gò má ửng hồng mơ mộng…

“Hồi nào?” Tay Dương vô thức tìm lấy làn eo mềm mại của Mai Linh, khúc thịt cứng giương lên chạm vào đùi nàng…

“Lúc… Lúc chúng ta lạc trong bí cảnh, chàng… chàng đã nói với Xuất Trần… Lúc hai người đang…” Tay Mai Linh cũng vô thức chạm đến và vuốt ve khúc thịt đang ngự trị nơi đùi nàng, mặt nàng ngước lên gần mặt Dương hơn, hơi thở thơm ngát của nàng hòa vào hơi thở nóng cháy từ hắn rồi lại lan vào mũi cả hai…

“Đang làm gì cơ?” Dương hỏi, tay hắn đã xâm lấn đến ʍôиɠ Mai Linh, tay còn lại chen vào cổ áo và tóm lấy gò ngực tròn mềm mại của nàng…

“Làm… Làm… Như vầy nè…” Mai Linh ấp úng xấu hổ…

Môi hồng chạm môi…

Rực cháy…

Dương nhắm mắt đón nhận hương thơm vị ngọt từ làn môi tuyệt trần, tay dang ra ôm lấy cơ thể mỹ miều quyến rũ, hông ưỡn lên cho bàn tay trắng nõn kéo quần mình ra và khúc thịt nóng hổi bị nuốt trọn bởi một đôi ɖâʍ môi kiều diễm…

Máu đào hòa nước ngọc chảy xuống…

Khô hòa vào ẩm ướt…

Cứng tan vào mềm mại…

Tiếng thở dồn dập hòa vào tiếng rêи dịu dàng…

Như vốn dành cho nhau…

Kết nối hoàn hảo…

Tận hưởng cảm giác ƈôи ȶɦịt mình được ɦσα ɦuyệt trinh nguyên ẩm ướt của Mai Linh nuốt trọn, Dương tạm dừng hôn môi nàng để hỏi: “Làm như vầy? Với Xuất Trần? Hồi nào?”

Mai Linh xong môi đáp: “Đến lúc này mà chàng vẫn muốn giấu sao? Thϊế͙p͙ yêu chàng và thϊế͙p͙ chấp nhận chịu trừng phạt…”

Tay Dương một thì xuýt xoa bờ ʍôиɠ mềm của Mai Linh, một thì mận mê bầu ngực tròn của nàng: “Trừng phạt nàng? Tại sao ta phải làm vậy?”

Mai Linh ôm cổ Dương, cho hắn thỏa thích sờ soạn cơ thể mình, còn nàng thì ưỡn ʍôиɠ cho cái ƈôи ȶɦịt to cứng của hắn từ từ dịch chuyển trong ɦσα ɦuyệt nàng: “Vì… Vì thϊế͙p͙ đã từng xem thường chàng lúc gặp nhau trêи đại lộ Vô Tận…”

Dương nhích hông đưa ƈôи ȶɦịt lùi ra rồi lại từ từ tiến sâu trong ɦσα ɦuyệt Mai Linh khiến nàng rêи khe khẽ, vừa làm vừa nói: “A! Chỉ có những thằng tính đàn bà mới để bụng chuyện đấy! Nàng quên những gì ta từng nói trong hang nhện sao?”

Mai Linh ưỡn người hứng chịu từng cơn thống sướиɠ khi ƈôи ȶɦịt của Dương cứ nhẹ nhàng xông pha trong ɦσα ɦuyệt nàng, môi hồng cong lên theo từng tiếng rêи khe khẽ: “Ư… Thϊế͙p͙ nhớ… A… Nhưng… Thϊế͙p͙ đã thấy tận mắt và nghe tận tai… Chàng nói với Xuất Trần…”

“Làm gì có! A ta hiểu rồi! Do thằng Tà Linh! Cái thằng áo đen ấy, nó có thể thay đổi hình dạng, chính nó bày ra để bẫy nàng!”

Mai Linh ngẫm lại với gương mặt đê mê kɧօáϊ cảm, nghi vấn trong lòng dần tan biến…

Nỗi lòng được xoa dịu, Mai Linh chợt nhận ra những cảm giác mà nàng chịu đựng trong những ngày qua cũng chẳng phải đau buồn, vì nàng vốn đã chấp nhận, mà là một cảm giác…

“Hóa ra là do nàng ghen sao?” Dương hỏi.

Bị nói trúng tim đen, Mai Linh với gương mặt đỏ bừng xấu hổ bấu đùi Dương để ngăn hắn đẩy ƈôи ȶɦịt vào ɦσα ɦuyệt mình, sau đó nàng đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng bước lại ngồi bên cạnh Phương Trang.

Dương chưng hửng tiến đến và hỏi: “Thật sự là nàng ghen sao? Ta và Xuất Trần chưa có chuyện hì thật mà!”

Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Mai Linh trong lòng thì muốn đáp: “Có quỷ mới tin chàng!” Nhưng ngoài miệng thì chối: “Không có… Chỉ là… Có mẹ ở đây nên thϊế͙p͙ sợ mẹ tỉnh dậy thấy…”

Dương trợn mắt nhìn Mai Linh, đôi ngực tròn vẫn phơi bày khỏi áo, bên dưới thì trần trụi lộ rõ một vệt nước hồng long lanh trêи đùi: “Rõ ràng là nàng ghen mà!”

“Không có!” Mai Linh lắc đầu nguầy nguậy.

“Có mà!”

Dương nhịn hết nổi, sấn đến định đè Mai Linh xuống nhưng nàng chộp được chiếc gối trêи thảm lông đem đánh hắn túi bụi: “Người ta nói không có là không có mà!”

Nhưng sức sát thương của chiếc gối không đủ để ngăn Dương, mặc kệ những cú đập, hắn đè Mai Linh xuống ngay bên cạnh Phương Trang và bắt lấy môi nàng để hôn ngấu nghiến, ƈôи ȶɦịt đang đói khát cũng hùng hổ chen chúc xuyên qua cặp đùi trắng nõn của Mai Linh rồi xông qua cửa mình nàng và đẩy đưa điên cuồng.

“Uhm… Um… Úm!” Mai Linh vẫn cố gắng tìm cách đập gối lên ngực Dương dù ƈôи ȶɦịt của hắn đang cắm sâu trong âm đão nàng còn lưỡi nàng thì đang bị lưỡi hắn cuộn lấy.

Nhưng cuối cùng, Dương giật chiếc gối khỏi tay nàng và ném đi.

Nhìn chiếc gối bay xa tầm tay, Mai Linh bĩu môi: “Trả gối cho thϊế͙p͙… A… A!”

Cố ra vẻ tiếc chiếc gối nhưng gương mặt mê man, tiếng rêи sướиɠ kɧօáϊ và cặp chân đang quắp chặt hông Dương dã phản bội Mai Linh.

Tất nhiên Dương hiểu rõ rằng Mai Linh đang mê mệt trong kɧօáϊ cảm tột cùng, nhưng hắn vẫn dừng lại, đột ngột: “Đó, nàng tự đi lấy gối của nàng đi!”

Kɧօáϊ cảm đang dâng tráo lại bị cắt ngang, nhưng Mai Linh xấu hổ không dám bảo Dương tiếp tục nên đành lật người thoát khỏi vòng tay Dương, định đứng lên để đi lấy gối.

Nhưng khi lật người, Mai Linh trong tư thế nằm sấp lập tức bị Dương đè lên và cắm ƈôи ȶɦịt ướt đẫm của hắn vào cửa mình nàng lần nữa và đâm càng dữ dội hơn.

“A! Đáng.. ghét… Chàng lừa thϊế͙p͙! A! A! A…”

Tiếng rêи nhỏ dần, Mai Linh ngước cổ lên để liếc Dương bằng ánh mắt hờn dỗi nhưng cực kỳ đáng yêu, để rồi mắt nàng khép lại, môi thơm ngọt ngào hé ra đón lấy làn môi người tình…

Những cú đẩy dồn dập…

Đôi bờ ʍôиɠ trắng hồng ướt đẫm vì ɖâʍ thủy phún ra theo từng nhịp, từng nhịp…

Hai chiếc lưỡi cuộn nhau giữa hai đôi môi ướt đẫm mật thơm…

Rồi có tiếng thì thầm âu yếm giữa tiếng da thịt dồn dập: “Mai Linh, ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng!”

Gương mặt xinh đẹp rạng ngời niềm hạnh phúc của nàng hôn lần nữa vào môi hắn rồi thì thầm đáp lại: “Thϊế͙p͙… cũng… yêu chàng… A! Á! Dù chàng có… là thiên tài vĩ đại… hay có trở thành… A! Ư… phế nhân… thì thϊế͙p͙… vẫn mão mãi… yêu chàng…”

Rồi môi lại dán chặt vào môi, dồn dập thêm vào dồn dập, để cuối cùng, bờ ʍôиɠ quyến rũ của Mai Linh ưỡn cao hứng chịu cú đẩy cuối cùng…

Rồi khi Dương khựng lại, Mai Linh nhìn hắn với ánh mắt mãn nguyện và tràn đầy hạnh phúc trong khi âʍ ɦộ nàng cảm nhận rõ sự bành trướng của ƈôи ȶɦịt hắn, để rồi từng dòng tinh trắng phun vào khuê phòng sâu thẳm bên trong người nàng…

Hết chương 241 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.