[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 60: Xế chiều


Buổi sáng trôi qua vô cùng nhanh, nhanh đến mức lạ kỳ. Xế chiều, yến tiệc đã được chuẩn bị đâu vào đó chỉ cần chờ đông đủ đúng giờ liền có thể nâng chén rượu chúc mừng. Yến tiệc trang trí không quá cầu kỳ, tuy vậy món ăn chỉ toàn cực phẩm, sơn hào hải vị quý hiếm nhất cả trên núi lẫn nơi biển khơi.

Sư Tử chưa đến, Tam Vương gia đã có mặt lo bày biện đủ điều. Tam Vương phi vừa cùng Bạch Dương và mọi người dùng bữa, đối ẩm về liền ghé sang phụ phu quân vài thứ.

Lâm Á Hân đi cùng họ ban sáng nhưng đến trưa đã biến mất biệt, Xử Nữ trông ra sân vườn vài lần cốt muốn thấy bóng dáng nàng ta bước vào. Bất quá, đến mãi xế chiều Lâm Á Hân vẫn chưa về. Bạch Dương ở lại cùng Xử Nữ, nàng không muốn về phủ đệ Kim Vương gia, ở đó thật chán ngắt. buồn tẻ và lạnh lẽo. Lắm lúc nàng cảm thấy mình quên điều gì đó, nghĩ mãi chẳng ra, thế là bỏ qua luôn.

Nam Cung Mễ Tình lẽo đẽo theo sau Bạch Dương, Song Tử tạ lỗi cáo lui trước lấy lý do về phủ chuẩn bị y phục cho Kim Ngưu. Vừa hay lúc đó Thiên Tử Hoàng tìm đến, Nam Cũng Mễ Tình được một phen vui vẻ, chộp lấy thời cơ quấn chặt nam nhân trong lòng. Thiên Tử Hoàng dự định hỏi Bạch Dương về việc Thiên Tử Ninh cùng Song Ngư, y cảm nhận được sự tình bên trong không hề ổn.

Bạch Dương cười lạnh sau khi nghe được tiếng lòng Thiên Tử Hoàng: “Hoàng huynh không cần phải lo, tên đần ấy ra sao muội không quan tâm. Dù gì cũng chẳng có tình cảm, nếu có thể được thì gả hắn cho Tử Ninh đi.”

Nam Cung Mễ Tình hai mắt trợn trừng, khuôn mặt trông ngớ ngẩn hẳn, nàng ta hơi đè giọng: “Này, không phải mới đây ngươi còn một khóc hai nháo ba tự vẫn trước mặt Song Ngư sao? Sao hôm nay có thể thành toàn cho Thiên Tử Ninh với Song Ngư như vậy?”

Bạch Dương lườm Nam Cung Mễ Tình đến rách mắt: “Không phải chuyện của ngươi!”

“Hừ!” Nam Cung Mễ Tình bĩu môi, đảo mắt biểu hiện sự khinh bỉ. Chữ “ghen” viết rõ ràng trên trán Bạch Dương như thế, chỉ có kẻ mù mới nhìn không ra thôi.

“Ể!? Thái độ ngươi như vậy là sao?” Bạch Dương nheo mắt: “Lo mà giữ hoàng huynh ta cho kỹ một chút, sắp mất rồi đấy!”

Nam Cung Mễ Tình kiêu kỳ pha lẫn chút ngô nghê: “Không sao, miễn ta làm chính thê là được, ta trước giờ luôn từ bi hỷ xả việc Tử Hoàng thú thêm ai ta đều có thể nhắm mắt cho qua.”

Bạch Dương nhếch môi trái, mắt đảo từ dưới lên trên Nam Cung Mễ Tình, giễu: “Nói không biết ngượng miệng.”

Nam Cung Mễ Tình không quan tâm, cũng chẳng làm cái đuôi của Bạch Dương nữa. Mà nàng ta chuyển qua làm cái đuôi của Thiên Tử Hoàng, cứ y đi đâu là nàng ta bước theo đến đó. Thiên Tử Hoàng cũng không đuổi nàng mà chỉ lờ đi, như không khí hay nặng lắm là hòn đá ngáng chân, quẹo nhẹ một phát để qua.

Sự lạnh lùng ấy không làm cho Nam Cung Mễ Tình bỏ cuộc, ngược lại còn khiến nàng say đắm hơn nữa. Quyết phải chinh phục cho bằng được tên nam nhân đặc biệt này, trước giờ chưa từng có ai dám phớt lờ nàng như thế.

Thiên Tử Hoàng cảm thấy rất phiền nhưng vì tình giao hữu giữa hai nước, y không thể bóp cổ cho nàng chết quách đi được. Chỉ đến lúc Thiên Tử Hoàng tiến vào phòng Cự Giải đóng sầm cửa lại, ngăn cách nàng ta sau cánh cửa gỗ to nặng trịch thì mới hy vọng cắt được cái đuôi ngứa ngáy đấy….

Sau một hồi chiến đấu khốc liệt trên giường Thiên Tử Ninh lả lơi nằm trên người Song Ngư, ngón trỏ thon dài vẽ vời trên ngực y. Y thở hổn hển vì hao kiệt sức lực, hiện tại y vẫn còn là người bệnh cần phải bồi dưỡng đấy, sao có thể rút sạch của y đến như vậy.

“Đến khi về lại Thiên Hồng Quốc ta sẽ xin với phụ hoàng tác hợp cho chúng ta. Chàng thấy như thế nào!?”

Song Ngư nhắm nghiền hai mắt. Y phải tính như thế nào đây? Như nào mới có thể vẹn cả đôi đường.

Thiên Tử Ninh đưa tay nắm lấy hạ thể y, dùng lực, cả người Song Ngư lại căng cứng đến độ tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bụng dưới nổ tung vì cái đau nhói vừa truyền từ nơi đó lên đỉnh đầu.

“Ta… tùy nàng quyết định!”

Ắt hẳn là tùy nàng quyết định, chứ giờ mà lắc đầu có nước nói “vĩnh biệt” với tiểu đệ đệ hơn hai mươi năm thân cận mất.

Thiên Tử Ninh bật cười mãn nguyện: “Như vậy mới xứng đáng làm nam tử hán chứ!”

Nàng ta cười rộ lên rồi dừng lại, ngóc cái đầu bé nhỏ đối diện Song Ngư, tóc rối bời bù xù như lão bà bà vì luyện công quá nhiều nên tẩu hỏa nhập ma: “Chàng đừng bắt ta phải ra tay độc ác!”

Song Ngư ngoan ngoãn gật đầu không dám ho he một lời nào.

Song Ngư xuất phát từ Song Thương giáo, từ bé được dạy diệt yêu trừ ma. Nhưng chưa từng được dạy phải thu phục dạng “yêu nữ” trước mặt như thế nào. Y chưa bao giờ ao ước có thể gặp Song Tịnh sư thúc như lúc này.

Nhân Mã đi dạo xung quanh kinh thành náo nhiệt cùng với Ma Kết, tâm trạng thiên hạ nhỏ bên cạnh có vẻ không tốt lắm. Y mua cho nàng những ba xâu hồ lô, nàng cũng không buồn nhìn đến, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xuống bước chân đang tiến về phía trước trong vô thức.

timviec taitro

Vì sợ Ma Kết va phải người xung quanh, Nhân Mã đành phải đi trước nàng hai bước cứ sắp có đụng chạm liền nắm tay nàng rẽ hướng. Ma Kết thở dài khi y ôm lấy nàng tránh vài tên phu mã say khướt dắt ngựa đi lung tung.

Ngước đầu nhìn Nhân Mã, Ma Kết hỏi: “Có cách nào để cứu tỷ tỷ nhanh nhất không? Ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy tỷ ấy đau đớn như thế!”

Nhân Mã im lặng hồi lâu: “Không, chỉ có cách tìm lại được đồ của ta, ta mới có thể cứu nàng. Tạm thời nàng ấy sẽ không chết, nhưng không biết có thể chống cự được bao lâu. Nếu quá trễ có thể làm liên lụy đến mệnh hệ của Thiên Tử Hoàng.”

Ma Kết kinh động: “Thiên Tử Hoàng là huyết mạch của Thiên Hồng Quốc không thể có mệnh hệ gì được.”

“Ta biết chứ. Nếu so với trước đây, việc cứu Cự Giải chẳng qua là cái búng tay. Chẳng qua bây giờ công lực thì không có, vật quan trọng nhất bị lấy cắp. Lực bất tòng tâm!”

Nếu Nhân Mã đã nói đến thế rồi thì Ma Kết cũng chỉ biết im lặng thở dài nặng nhọc, tiếp tục quay lại với mớ hỗn loạn trong đầu, không quan tâm xung quanh đang diễn ra hay có bao nhiêu người sắp va vào mình. Nàng chẳng còn hơi sức đâu mà chú ý nữa.

Nhẹ nhàng như lông hồng, Bảo Bình dọc theo những gờ tường, không ngờ đi đến Ngọc Thương Cung bắt gặp Cát Ngọc Vân thơ thẩn ở trước sân. Vừa gặp y nàng đã vội kêu: “Nhị hoàng huynh!”

Bảo Bình không định đến chào, nhưng nàng ta đã ôm lấy vạt váy chạy nhanh đến mức y muốn rời đi cũng không kịp. Nhảy từ trên gờ tường xuống, Bảo Bình cố gắng gượng cười: “Thập hoàng muội!”

Khóe mắt Cát Ngọc Vân đỏ hoe, nàng tự dưng khóc, mọi cảm xúc dường như đã chôn giấu rất lâu đều tuôn trào như mưa, nhào vào lòng Bảo Bình trút hết thảy.

Một lúc sau Cát Ngọc Vân nín khóc, mới thỏ thẻ bên tai Bảo Bình: “Muội có chuyện muốn kể cho huynh nghe!”

Nàng đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, bảo đóng cửa lại, đám cung nữ được một phen lạnh phổi, thái giám cúi đầu chẳng dám ngước. Hoàng Quý Phi đang mang long thai lại ở riêng với nam nhân khác, chẳng những vậy còn kêu đóng chặt cửa không ai được đứng gần quá ba mươi bước? Gian tình này có trời xanh cũng không minh chứng nổi! Dù vậy bọn họ cũng chỉ là người làm, chủ đuổi thì đi, ai dám chần chừ ngoan cố ở lại.

Bên trong phòng Cát Ngọc Vân thuật lại những gì mình đã thấy cho y nghe, Bảo Bình nghe xong đỏ mặt tía tai không phải sượng sùng. Mà là nộ khí xông thiên, y hận bản thân ngày đó không một kiếm giết chết Cát Thượng Bình, để hắn gây ra biết bao nhiêu tội lỗi chẳng thể cứu vãn.

Nhắc đến ngày ấy… Bảo Bình nghiến răng nghiến lợi…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.