Lúc cô xuống tầng, đối mặt với năm nam nhân kia, Sở Kiều liền cảm thấy có chút lạ. Sau một đêm thác loạn như vậy, thái độ của họ lại dần trở nên xa cách?
Tử Tuấn đang ngồi trên sofa xem TV, hắn thấy cô xuống thì chỉ liếc mắt một cái ngay sau đó lại dán mắt vào màn hình TV.
Sở Kiều cũng không để tâm cho lắm, cô vào phòng bếp xem có gì ăn không thì bắt gặp Dương Minh đang nấu bữa tối.
“Sở tiểu thư” Dương Minh vặn nhỏ lửa, quay sang cúi chào cô, điệu bộ cung kính như này khiến Sở Kiều có chút không quen.
Dực Hạo Thiên ngửi thấy mùi đồ ăn liền vào bếp, rõ ràng lúc nhìn thấy Sở Kiều ánh mắt hắn liền có chút ghét bỏ, dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn có thể nhận ra điều đó.
Nhất Nam hôm nay lại thâm trầm đến kì lạ, cả bữa tối ngồi cùng năm nam nhân chỉ có tiếng dao dĩa lạch cạch vang lên, Sở Kiều tò mò định mở miệng hỏi nhưng ánh nhìn lạnh lẽo của mấy người họ liền khiến cô im bặt.
“Ăn xong tôi đưa cô đến bệnh viện” Cách xưng hô của Tử Tuấn khiến cô cảm thấy có chút không quen, Sở Kiều cũng không nói thêm chỉ ừ một tiếng rồi tập trung vào bữa ăn.
….
Bầu không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng. Sở Kiều ngồi trong phòng bệnh của Phương Hân Nghiêm, ngồi cạnh cô là năm nam nhân, cô cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
Lý Hàn Phong đẩy cửa bước vào, thay dây chuyền nước cho Phương Hân Nghiêm.
Sau vài phút suy nghĩ, Sở Kiều không kìm được lên tiếng hỏi:”Có chuyện gì?”
Quân Từ Mặc ngước lên nhìn cô, ánh mắt thoáng tia phức tạp khó nói.
“Phương Hân Nghiêm tỉnh rồi” Lý Hàn Phong sau khi thay túi truyền nước cho Phương Hân Nghiêm liền nói.
Phương Hân Nghiêm sắc mặt trắng như tờ giấy, mi mắt run run từ từ mở ra nhìn xung quanh phòng bệnh.
Quân Từ Mặc đứng lên, lại gần giường bệnh của cô ta, trầm giọng hỏi:”Tối hôm qua, trong lúc mê man có phải cháu đã gọi tên Sở Kiều?”
Phương Hân Nghiêm nuốt khan, cổ họng khô khốc, giọng vừa khàn vừa nhỏ:”…vâng”
Sở Kiều đứng một bên, mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gọi tên của cô trong lúc mê man?
Phương Hân Nghiêm len lén nhìn Sở Kiều, cô ta cúi đầu, trông có vẻ rất tủi thân:”…không thể… nói… sẽ chết….”
Quân Từ Mặc đặt tay lên vai Phương Hân Nghiêm, dịu dàng nói:”Cháu cứ nói, có tôi ở đây, không ai có thể làm gì cháu”
“…Sở Kiều… cậu ấy… đã bảo… không được nói…” Phương Hân Nghiêm run cầm cập, nói lắp bắp không thành lời. Bàn tay đặt trên vai Phương Hân Nghiêm dường như cho cô ta thêm sức mạnh, Phương Hân Nghiêm ngẩng đầu nhìn Sở Kiều, hai mắt ngấn lệ:”Là cậu… là cậu đã đâm tôi”
Sở Kiều như bị sét đánh ngang tai, cô bàng hoàng hả một tiếng lớn:”Ai đâm cậu?”
Phương Hân Nghiêm bật khóc nức nở, cô ta gào khóc rồi ôm lấy Quân Từ Mặc, run lên như một chú mèo nhỏ.
Quân Từ Mặc ôm lấy tấm lưng gầy gò của Phương Hân Nghiêm, vỗ về, động tác vô cùng nhẹ nhàng như thể sợ cô ấy sẽ bị đau.
“Vụ này nhờ có Trương thiếu gia nên sẽ dừng điều tra lại. Với lại Sở tiểu thư đây, chúng tôi cũng không có quyền đụng đến”
“Cái gì?” Sở Kiều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau một đêm triền miên cùng năm người họ, chỉ sau một ngày họ liền đổi thái độ?
Họ coi cô là gì? Là thứ để phát tiết sao?
Sở Kiều tức đến lồng ngực đau thắt lại, cô lớn tiếng nói:”Chuyện này không phải do tôi…”
“Đủ rồi…” Nhất Nam đứng bật dậy, hắn nhìn cô, cau mày:”Về nhà”
“Nhất Nam?” Nói gì đi chứ rõ ràng tối hôm Phương Hân Nghiêm bị đâm cô đã ở cùng với hắn mà!
Sở Kiều cố kìm nén cơn giận, cô hít sâu, cố lấy dũng khí, bình tĩnh nói:”Tối hôm đó….”
“Bạn học Sở này, cậu nói đủ chưa?” Tử Tuấn cũng đứng dậy, hắn tiến đến lại gần cô, chắn trước mặt Phương Hân Nghiêm.
Tử Tuấn luôn là người đối tốt với cô nhất.
Dương Minh nhìn cô một hồi lâu, ánh mắt hắn nhìn cô còn có chút thất vọng, xong hắn chỉ bước nhanh ra ngoài không nói một lời.
“Tiểu Nghiêm, em đói chưa?” Dực Hạo Thiên xỏ tay vào túi quần, lại gần Phương Hân Nghiêm.
Lý Hàn Phong xỏ tay vào túi, dửng dưng nói:”Mời Sở tiểu thư ra khỏi phòng bệnh của tôi”
Sở Kiều thất thần, cô nhìn bốn nam nhâm đang vây quanh Phương Hân Nghiêm kia, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng.
Có lẽ cô được đối xử tốt quá nên đã quên?
Cô chính là ‘nữ phụ’, họ là nữ chính, họ là là nam chính, cô chỉ là một nhân vật phụ làm nền cho cuộc đời của bọn họ.
Bây giờ giải thích thì được gì cơ chứ? Chỉ khi nữ chính gặp nguy hiểm họ mới bộc lộ bản chất thật của mình, vậy mà có những lúc cô còn tưởng mình là nữ chính của bộ truyện này.
Sở Kiều quay người, bước nhanh ra ngoài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Nói gì thì nói nhưng người đâm Phương Hân Nghiêm cũng không phải cô, nhưng những ánh mắt thất vọng mà họ dành cho kia căn bản là không tin lời cô nói.
Sở Kiều chợt thấy sống mũi cay cay, cô ngửa đầu lên trời, cố suy nghĩ sang một chuyện khác.
Bây giờ cô sẽ đi ăn ở đâu đó chẳng hạn?
Hoặc mua quần áo hàng hiệu?
Thứ chất lỏng nóng ấm kia không dừng lại vẫn tiếp tục trào ra liên tục, Sở Kiều cố lau sạch nước mắt, cô không phải người một người con gái yếu đuối!
Lúc ngẩng mặt lên, lại vô tình chạm mắt với Nhất Nam. Hắn đang ngồi trong xe ô tô phía xa, cửa kính hạ xuống, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm cô.
“Con mẹ nó” Sở Kiều gạt nước mắt, lảng tránh ánh mắt hắn, đi nhanh về phía trước.
Nam chính nữ chính đoàn tụ rồi! Phần đời còn lại nhất định cô sẽ buông thả bản thân, làm những điều mà cô thích!