Sở Kiều cũng không để ý gì nhiều, cô đã thành công lấy được tinh dịch của Dương Minh, nên có lẽ bây giờ anh ta nên về với nữ chính thì đúng hơn.
Vốn xuyên vào sách này Sở Kiều cũng không có ý định cướp đi dàn hậu cung của nữ chính, nhiệm vụ của cô chỉ là lấy tinh dịch. Mà dù có muốn cướp đi dàn hậu cung cũng không được, vì vốn bản thân cô chỉ là một nữ phụ.
Sở Kiều chọc chọc cục tẩy trước mặt, thở dài ngao ngán.
Chỉ là…
“Học trưởng, đến bài nâng cao anh cũng làm được hết sao?”
“Ờ”
“Anh thật giỏi!”
…chỉ là tại sao Dương Minh và Phương Hân Nghiêm lại ngồi ngay đằng sau cô vậy?!
Tử Tuấn nhận thấy sắc mặt cô có vẻ không tốt, liền nhỏ nhẹ hỏi han:”Kiều Kiều, cậu có sao không?”
Sở Kiều bỗng cảm thấy chột dạ, sau lưng như có ai nhìn chằm chằm, cô cười gượng:” Tớ không sao”
Tử Tuấn rụt rè đưa tay lên, chạm lên má cô, xúc cảm nhè nhẹ ấm nóng khiến hai má Sở Kiều thoáng chốc nóng ran:” Tớ…”
Rầm!!
Cả Tử Tuấn và Sở Kiều bị dọa đến suýt mất hồn. Đang trong giờ học Dương Minh đột nhiên đứng dậy, tay đập mạnh xuống bàn gây nên âm thanh không hề nhỏ.
Đến giảng viên luôn ưu ái hắn cũng phải nghiêm giọng nhắc nhở:” Em có ý kiến gì?”
Tay hắn siết chặt, ánh mắt nhìn Sở Kiều lạnh như thấu xương thấu tủy, giọng hắn lạnh nhạt:”Em không khỏe”
“Được rồi, em xuống phòng y tế đi”
Dương Minh kéo tay Phương Hân Nghiêm ra ngoài trước sự chứng kiến của cả giảng đường, ai cũng há hốc mồm, xì xào bàn tán.
“Em… ” Giảng viên lớn giọng quát mắng nhưng Dương Minh đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Chưa gì đã tiến triển nhanh như vậy rồi, đúng là nữ chính có khác… Sở Kiều ngầm ghen tỵ, sức hút của nữ chính đúng là vô cùng lớn.
Cô gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên, tiếp tục ngồi trêu chọc tiểu thịt tươi.
Sở Kiều quay sang nhìn cậu ta, hai mắt long lanh:”Tiểu thịt… à Tử Tuấn, tối nay tôi ngủ ở nhà cậu được không?”
“Cái…cái…gì?” Cậu ta ngồi lùi ra sau, nới rộng khoảng cách với cô.
Nếu tối nay về nhà không phải tự vào hang hổ sao? Chi bằng đến nhà cậu ta, nhân tiện có thể thực hiện nhiệm vụ luôn!
“Tớ…” Sở Kiều ngẫm nghĩ, cố nặn ra một lý do nào đó thuyết phục nhất.
Ọccc, Sở Kiều ôm bụng, ổ họng ơn ớn. Thôi xong, sáng nay vì tránh mặt Dương Minh nên cô chưa kịp ăn sáng, sao giờ bụng tự nhiên đau thế này?.
Sở Kiều nằm gục xuống bàn, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó trông rất đáng thương.
“Sở…Sở Kiều?” Tử Tuấn trông vô cùng hoảng loạn đưa tay lên sờ trán cô:” Cậu sao vậy?”
“Hai em đằng kia có chuyện gì vậy?” Giảng viên mặt mày cau có trông có vẻ không vui.
“Bạn học Sở Kiều bị đau bụng”
Phản ứng nhanh với hai chữ “Sở Kiều” giảng viên nở nụ cười ôn hòa:” Mang em ấy xuống phòng y tế đi”
***
“Ân…quá sâu….hự….chậm….chậm…..huhu…” Trong phòng y tế, tiếng rên rỉ của nữ nhân liên tục vang lên cùng tiếng nhóp nhép.
Hắn nhìn nữ nhân dưới thân mình, tay đặt trên eo cô ta siết chặt lại làm cô ta kêu lên vì đau đớn. Thân dưới vẫn liên tục luân động thiếu chút nữa đâm thủng nữ nhân này rồi.
“Học… trưởng….hức…chậm…. chậm, tôi….ra…” Phương Hân Nghiêm thở dốc, phải nói là vị học trưởng này bề ngoài ôn nhu nhưng bên trong lại là một con sói dồi dào sinh lực. Hắn thao cô từ nãy tới giờ mà vẫn chưa bắn tinh lần nào.
Sau khi xuống phòng y tế, Phương Hân Nghiêm không cần chủ động Dương Minh đã đè cô ta ra hung hăng thao. Cô ta nằm dưới thân Dương Minh, nở nụ cười mãn nguyện. Thân dưới hai người liên tục va chạm, âm thanh xấu hổ vang lên khắp căn phòng.
Bàn tay Dương Minh chợt đặt lên cổ nhỏ nhắn của cô ta bóp mạnh.
“Học…trưởng…ư…” Phương Hân Nghiêm trợn tròn hai mắt, lực ở tay hắn rất mạnh cô ta không thở nổi, chân dưới liên tục quẫy đạp trong vô vọng.
Hai mắt Dương Minh đục ngầu, hắn đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng ban nãy trên giảng đường, tay lại càng siết chặt thêm.
Phương Hân Nghiêm ú ớ không ra tiếng, sắc mặt đã dần chuyển sang màu tím.
Nữ nhân này đúng là kinh tởm!! Hắn rút côn th*t không cứng nổi ra khỏi người cô ta, bàn tay thon dài đẹp đẽ kia vẫn đặt trên cổ Phương Hân Nghiêm siết chặt, lực càng ngày càng mạnh. Trước mắt hắn ta bây giờ chỉ có lửa giận, trút hết lên nữ nhân trước mắt…
“Dương Minh!!”
Một cái tát mạnh giáng xuống mặt hắn, khuôn mặt anh tuấn bị đỏ ửng một bên, khóe miệng hắn rỉ máu.
“Sở…Sở Kiều?” Hắn nhìn thấy cô, tay đặt trên cổ Phương Hân Nghiêm dần buông lỏng.
Phương Hân Nghiêm ôm cổ ho sù sụ, nhìn thấy Sở Kiều còn có cả Tử Tuấn đứng sau, khuôn mặt đỏ bừng, hoảng hốt đến biến dạng, vội mặc quần áo chạy nhanh ra ngoài không dám ngoảnh lại.
“Tôi…” Tay Dương Minh run run đưa lên sờ má cô.
“Đủ rồi..” Sở Kiều trừng mắt nhìn Dương Minh, hất mạnh tay hắn ra.
Nếu cô không đến kịp thì không phải anh ta định giết người sao? Cô cũng không có gì thắc mặc vì sao mới lần đầu gặp hai người đã tiến triển nhanh như vậy, đương nhiên là vì Phương Hân Nghiêm là nữ chính, nhưng anh ta sao lại định ra tay suýt giết Phương Hân Nghiêm?!
“Đầu óc anh có bình thường không đấy?” Sở Kiều chau mày nhìn hắn, nếu cô không đến kịp không phải hắn sẽ vào tù sao?
Dù chỉ hắn chỉ là một Quản Gia nho nhỏ nhưng cô biết hoàn cảnh gia đình hắn và những gì hắn đã trải qua, ít nhất Sở Kiều cũng có thiện cảm với hắn.