“Làm chuyện đó sướng lắm hả?”
Sở Kiều không ngờ tiểu thịt tươi lại hỏi câu như vậy, cô ho khan, mặt đỏ bừng:”Ờm… không biết”
Aaa, tim cô sao đập nhanh thế này, mẹ ơiii!! Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại..
Tử Tuấn có chút tò mò, anh đã học qua về bộ phận sinh dục nam và nữ. Họ nói khi “làm tình” mục đích chỉ là để tăng thêm giống nòi. Nhưng khi nhìn tận mắt như thế này, anh thầm thắc mắc, chuyện đó sướng vậy sao?
“Cậu có muốn thử không?”
Tim Tử Tuấn như muốn nhảy ra ngoài, tay anh run run, vật dưới thân từ từ ngẩng đầu. Theo anh học thì đó là khi mình cảm thấy ‘phấn khích’.
Ánh mắt cô dừng nơi cộm cộm phía dưới quần Tử Tuấn, cô lấy hết dũng khí, chạm vào nó.
“Ah…” Tử Tuấn lấy tay che mồm, hai má anh nóng bừng nhiệt độ như có thể đun sôi một ấm nước.
Sở Kiều đờ người, cái đó… không phải quá to so với một ‘tiểu thịt tươi’ sao?!
Dưới quần cậu ta cộm thành một khối to, không biết khi cởi quần ra nó còn to đến mức nào nữa. Sở Kiều nuốt nước bọt, tay bắt đầu lần mò kéo khóa quần của cậu ta.
Hơi thở Tử Tuấn trở nên dồn dập, lồng ngực anh phập phồng, hai mắt nhắm nghiền như đang hưởng thụ.
Sở Kiều tay có hơi run, kéo khóa quần Tử Tuấn xuống, cự vật nóng bỏng kia như được giải thoát, một côn th*t to dài được bắn thẳng ra. côn th*t màu hồng nhạt, gân xanh bao bọc, quy đầu cũng là một màu hồng. Chỉ là quy đầu của cậu ta hơi nhọn, hếch lên phía trước, khi đâm vào… không biết cảm giác như nào.
“Mẹ nó…” Sở Kiều há hốc mồm, hai mắt như muốn lòi ra ngoài.
To…quá to!!! Cả chiều ngang lẫn chiều dọc đều quá to! Có thể sánh ngang với tên Quân Từ Mặc lần trước, nhưng chiều ngang của tiểu thịt tươi này còn to hơn cả anh ta, thử tưởng tượng cảnh cô nhét thứ này vào tiểu huyệt nhỏ bé của mình, nhất định sẽ khóc mất.
Ngón tay lành lạnh của Sở Kiều quyệt nhẹ lên côn th*t của anh, trên quy đầu giật giật rỉ nước. Tử Tuấn vô cùng ngượng hận không có cái lỗ để chui xuống.
Sở Kiều cầm lấy côn th*t cậu ta, ước chừng đo với miệng mình, chắc chỉ ngậm được đỉnh đầu thôi…
“Reng reng reng ” Chuông vào giờ vang lên, cả hai giật thót.
Cặp đôi kia cũng vội vã mặc quần áo mau chóng rời khỏi phòng dụng cụ rồi chạy lên giảng đường.
Sở Kiều có chút tiếc nuôi, nói:”Đi thôi”
Có lẽ đến bây giờ Tử Tuấn mới là người khổ nhất, vật dưới thân vẫn ương ngạnh ngóc cao đầu mà không làm gì được.
….
Vào giảng đường, chào đón cô là ánh mắt lạnh như băng của Dương Minh đang nhìn cô chằm chằm.
Cũng may vừa mới ngồi vào chỗ thì giảng viên mới vào. Dương Minh chống cằm nhìn cô, ban nãy bước vào mặt cô có chút đỏ, mặt của ‘tên bốn mắt’ kia lại càng đỏ hơn, nhất định là có gì đó mờ ám!
Nói mới nhớ, Nhất Nam vừa sang Mỹ do ba cậu ta ốm nặng, công ty không có ai tiếp quản, có lẽ Tiểu thư còn chưa biết chuyện đó.
Hửm…. Hai mắt Dương Minh như lóe sáng, hắn cười thầm, vậy là tối nay chỉ có hắn và tiểu thư?
Khóe môi hắn từ từ nhếch lên thành một đường vòng cung đẹp mê người, hắn cười khẽ.
***
Sau khi tan học, Tử Tuấn thu dọn sách vở bằng tốc độ ánh sáng rồi phi ra ngoài cửa lớp. Cảm giác như cậu ta đang cố trốn tránh cô vậy.
Sở Kiều có chút không vui. Nhưng sau khi nghe tin Nhất Nam sang Mỹ tầm một tháng tâm trạng cô liền khá lên rất nhiều.
Nhưng cô đâu biết, sói đi rồi còn có một con hổ đang ở nhà chờ cô.
Còn cô chỉ là một con hổ giấy luôn giơ móng vuốt đe dọa người khác mà thôi. Dương Minh mỉm cười, mắt hắn híp lại thầm tưởng tượng cảnh tối nay.
Tối nay hắn nhất định sẽ bộc lộ bản chất thật của hắn!
“Dương Minh” Từ đằng xa, bóng dáng nhỏ nhắn kia đang vãy vẫy tay gọi hắn, Dương Minh dập tắt điếu thuốc, nhấn ga đi chầm chậm về phía cô.
Sở Kiều mở cửa xe, nằm dài ở ghế sau, giọng có phần mệt mỏi:” Dương Minh, tối nay ăn gì vậy?”
Dương Minh gõ gõ tay lên vô lặng, nghiêng đầu cười:” Theo ý tiểu thư”
Sở Kiều hả một tiếng, cô nhìn Dương Minh qua gương chiếu hậu một hồi lâu rồi nói:”Hôm nay tâm trạng anh có vẻ tốt ha?”
Hắn nhướng mày, khóe mắt cong lên như cười:” Rất tốt là đằng khác”
《Aiz, Ký chủ đến tôi còn nhận ra, người đúng là một con hổ giấy thực thụ》
Ngươi nói ai là hổ giấy?! Bổn cô nương đây chính là hổ thật!
《…》
Về đến nhà, một bàn ăn thịnh soạn bốc hơi nghi ngút được dọn lên. Tâm tình Sở Kiều tốt lên hẳn, cô đánh chén một bụng no nê rồi ngồi xem chương trình TV.
Lúc cô chuyển kênh, lại thấy một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình “Lý Hàn Phong” chính là hắn!
Hắn mặc áo blouse trắng, bên trong mặc áo vest trông rất lịch thiệp, từ tốn trả lời phỏng vấn. Nhắc mới nhớ đây là chương trình chỉ mời những bác sĩ có tài năng trên cả nước. Hai mắt Sở Kiều sáng lấp lánh, hắn giỏi như vậy sao?