Ngày hôm sau, Sở Kiều lên giảng đường với con mắt gấu trúc.
Hai chân cô mềm nhũn cơ hồ đứng còn không vững, tất cả là do khốn chết tiệt kia!!
Sở Kiều đặt balo lên bàn, ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm. Nhất Nam thì từ sáng lúc cô mở mắt đã không thấy hắn đâu, bây giờ trên giảng đường cũng không thấy bóng dáng hắn.
Sở Kiều chống cằm, tay theo thói quen quay bút. Lý Hàn Phong chính là mục tiêu tiếp theo của cô, theo cô nghĩ tên này chính là loại khó nhất, hắn chính là một goodboy điển hình chỉ quan hệ với người nào mình thực sự yêu. Vậy cô phải làm cho hắn yêu mình sao?! Không, đã là nữ phụ thì điều đó chắc chắn nam chính không thể nảy sinh tình cảm.
Sở Kiều nằm xuống bàn, ngáp ngắn ngáp dài. Thật vô cùng mệt mỏi.
《Ký chủ, dạo này người trông có vẻ thiếu sức sống quá》
Hừ, ngươi còn ở đó mà nói!
Ánh mắt cô nhìn ra chỗ cửa. Ngay lúc đó, cô vô tình chạm mắt với Tử Tuấn. Cậu ta bước vào giảng đường, vẫn mặc áo sơ mi quần bò như thường lệ, mắt kính đã thay mới, đi bên cạnh cậu ta còn có Phương Hân Nghiêm.
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, quay đầu ra chỗ khác.
Tử Tuấn nhìn thấy cô, vô cùng bối rối định tiến lại gần nhưng hắn thấy Sở Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, lồng ngực hắn khẽ nhói.
Phương Hân Nghiêm kéo kéo tay áo Tử Tuấn, chỉ vào hàng ghế đối diện với Sở Kiều:”Chúng ta ngồi ở đằng kia nhé?”
“Ơ…tớ…” Tử Tuấn không kịp từ chối đã bị cô ta lôi đi.
Tiểu thịt tươi nhìn thấy ai cũng dụ dỗ được! Sở Kiều nheo nheo mắt nhìn hai bọn họ. Đúng là sức hút của nữ chính, mới xuất hiện đã thu phục được tiểu thịt tươi, quả là không công bằng.
“Aaaaa ai kia nhìn đẹp trai quá trời ơi”
“Ngoài Nhất Nam ra lần đầu tớ thấy người đẹp trai như này aaaa”
“Anh ấy học khoa nào vậy??”
“Tớ có nên lại gần anh ấy không?!”
Ồn ào quá đi.
Sở Kiều ụp quyển sách lên đầu, cố chìm sâu vào giấc ngủ.
Cảm giác chỗ trống bên cạnh đã có chủ, cô hơi hé mắt nhìn, kết quả hai mắt suýt lòi ra ngoài.
“Quản…quản gia?”
Cái mẹ gì đây?! Anh ta sao lại ở đây? Và cái bộ đồng phục kia là gì? Anh ta học ở trường Đại Học A sao? Cốt truyện đâu có nói.
Dương Minh khác hẳn với thường ngày, áo sơ mi kẻ caro, quần bò ôm sát chân, bên vai đeo túi đựng đầy sách vở, anh ta lại còn đeo kính tròn nữa chứ.
Hắn mỉm cười, nhướng mày nói:” Nghe nói tiểu thư học khoa này nên tôi đến xem thử”
Sở Kiều hả một tiếng, vội xua tay, nói:”Không…tôi muốn hỏi tại sao anh lại học ở trường Đại Học A?”
Hắn liếc nhìn cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhưng lại khiến cô rét run:” Tôi học ở đây không được sao?”
Sở Kiều im lặng, thầm quan sát dáng vẻ Dương Minh. Nếu anh ta không khoác lên mình bộ đồ quản gia cứng ngắc đó thì trông đẹp trai hơn nhiều.
Một bạn nữ đi qua, kinh ngạc thốt lên:”Học trưởng, anh học khoa này ư?”
Học trưởng? Sở Kiều nhìn Dương Minh dấu hỏi chấm bay đầy đầu, ngài làm quản gia chẳng lẽ anh ta còn lén lút đi học?
…
Ở phía đối diện Sở Kiều, đang có một ánh mắt chăm chăm nhìn cô, một góc vở đã bị hắn vò cho nhàu nát.
Phương Hân Nghiêm thầm cảm thán:”Học trưởng của trường chúng ta là bạn trai Sở Kiều sao? Oaa”
Ngòi bút chì đã bị hắn ấn mạnh đến gãy, Tử Tuấn nhìn Sở Kiều lẩm nhẩm:” Không..”
Cả giờ học Sở Kiều ngủ gật, Dương Minh bên cạnh vẫn chăm chú nghe giảng thậm chí còn có vài lần đánh thức cô dậy. Thành tích học Cao Trung của Sở Kiều cũng không tồi, bây giờ cô đang học năm nhất, mấy bài này nhắm mắt cô cũng làm được.
Dương Minh nhìn cô, thở dài nói:”Tiểu thư, ít nhất người cũng phải nghe giảng đi chứ”
“Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa” Sở Kiều chọc bút chì vào lưng Dương Minh, nói:” Gọi Sở Kiều”
“…Sở Kiều” Vừa mới thốt ra được hai câu, hắn bụm mồm, vành tai đỏ bừng.
Giọng nói giảng viên vang lên oang oang:”Tử Tuấn đến bài cơ bản này em không làm được là sao?”
Sở Kiều cùng Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, cả lớp đổ dồn ánh mắt vào Tử Tuấn trên bục giảng. Cậu ta cầm viên phấn trên tay, bình tĩnh nói:”Em không biết làm”
Sở Kiều có chút ngỡ ngàng, tiểu thịt tươi sao lại không làm được bài tập cơ bản này cơ chứ? Không biết vô tình hay cố tình, ánh mắt cô và cậu ta lại đụng nhau một lần nữa.
Lần này cậu ta nhìn Sở Kiều rất lâu, ánh mắt không còn là một tiểu thịt tươi hay ngại ngùng nữa.
“Cô quen cậu ta hửm?” Dương Minh chau mày, nói.
Sở Kiều lảng tránh ánh mắt Tử Tuấn, ừm một tiếng.
Chuông giải lao vang lên, Sở Kiều vội đứng dậy vươn vai chuẩn bị tinh thần xuống canteen.
Một hộp sữa dâu không biết từ đâu ra, đặt lên bàn cô. Sở Kiều ngẩng đầu lên, Tử Tuấn đứng cạnh cô, tay xỏ vào túi áo, ánh mắt thờ ơ:”Tôi muốn nói chuyện với cậu”
Sở Kiều không thèm quan tâm đến cậu ta, quay sang nói chuyện với Dương Minh:”Xuống canteen cùng tôi đi”
Tử Tuấn cười, nói:”…học trưởng, khoa anh nghe nói đang mở một câu lạc bộ, cần học trưởng đến để sắp xếp”
Dương Minh liếc nhìn cậu ta, rồi lại quay sang nhìn Sở Kiều, thở dài nói:”Tôi sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể, chờ tôi”
“…” Dương Minh đi rồi, Sở Kiều nhận ra không khí có chút gượng gạo…
Tuấn vẫn đứng cạnh cô, cậu ta nói rất nhỏ:”Bạn trai cậu hửm?”
Bỗng dưng cô nổi hứng chọc tức tiểu thịt tươi, Sở Kiều giọng điệu dửng dưng, nói:”Có liên quan gì đến cậu…”
Tử Tuấn đột ngột ngắt lời cô: “Không phải hôm qua cậu bảo tôi là bạn trai cậu sao?”
“Chính cậu phủ nhận còn nói gì nữa?!” Giọng điệu Sở Kiều đã trở nên gay gắt kì lạ.
Tử Tuấn im lặng, cuối cùng vẫn quyết định rời về chỗ ngồi.