[Đm] Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ - Địch Dữ.

Chương 45.


Giang Vân Biên mang một cái khăn quàng cổ màu nâu, làn da vào mùa đông còn trắng hơn so với sương đọng trên cành cây, trên người mặc chiếc áo khoác màu xanh dương, cứ như vậy mở rộng vòng tay với hắn.

Chu Điệt không để cậu đợi lâu, cúi người ôm cậu vào lòng.

Hương tuyết tùng dần lan tỏa, Giang Vân Biên hít một hơi, cảm thấy cả người đều thoải mái.

Đây chính là cảm giác khi hai người có độ phù hợp cực cao tiếp xúc với nhau à? Như là mỗi tấc da thịt đều được nhiệt độ nóng bỏng sưởi ấm qua, thoải mái đến tận xương tủy.

Chu Điệt cúi đầu, chôn trên vai cậu: “Vân Biên ơi.”

“Ơi?”

“Bên này 0 giờ sẽ có bắn pháo hoa, anh muốn xem cùng em.” Tay Chu Điệt đặt nhẹ lên gáy cậu, cách sợi tóc xoa xoa, “Về nhà có thể gọi video không, anh cho em xem pháo hoa.”

“Được, năm mới vui vẻ, ngủ ngon.”

Rời khỏi lồng ngực Chu Điệt, Giang Vân Biên cảm thấy dưới chân mình có chút cảm giác bay bổng, như là dẫm lên bông.

Về đến nhà còn mười phút nữa là qua năm mới, cậu chào hỏi mẹ xong thì lên phòng.

[Em xong rồi.]

[Chu meo meo: Được.]

Cuộc gọi video đến, trước tiên Giang Vân Biên nhanh chóng thu dọn mặt bàn, sau đó đặt điện thoại lên.

Thời điểm cuộc gọi được kết nối, Giang Vân Biên nhìn thấy đầu tiên là bên ngoài cửa sổ, chắc là Chu Điệt chọn sẵn vị trí thích hợp ở trong phòng rồi.

“Chắc đúng là vị trí này rồi.” Hắn điều chỉnh camera một chút, sau đó nhìn dáng vẻ hơi trố mắt của Giang Vân Biên trong màn hình.

Có lẽ là cậu không cởi khăn quàng cổ một cách đàng hoàng, nên đầu tóc có hơi rối loạn, giống như một bé cún đang đợi chủ của nó sờ đầu.

Giang Vân Biên thật sự là chạy vội về, trong phòng không thông gió, rất ấm, nên cậu chỉ cởi áo khoác ra trước, sau đó lại do dự có nên thay áo lông không.

“Giang Vân Biên.” Giọng nói Chu Điệt cách điện thoại có cảm giác xa.

“Ừm?” Giang Vân Biên cúi đầu.

“Em có ngoan ngoãn mang theo vòng cổ không?”

“Có.” Giang Vân Biên khẽ nhích lại phía trước, lấy vòng cổ đang đặt trong lớp áo ra, đưa đến trước màn hình, “Anh có thấy không?”

Đưa vòng cổ cho Giang Vân Biên xong thì không bao lâu đã đến mùa đông, vòng cổ được ẩn giấu hoàn hảo dưới lớp áo, không có người nào biết trên người Giang Vân Biên có một cái mặt dây, bên trong cất giấu pheromone của Chu Điệt.

Hắn hơi tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Chu Điệt ‘ừ’ một tiếng, lại hỏi: “Mấy trường trung học trong tỉnh hình như sẽ tổ chức kỳ thi chung vào học kỳ sau, mấy ngày trước chủ nhiệm có nhắn tin cho anh, hỏi anh có hứng thú đi tập huấn hay không.”

Lớp mười một, hai người đều không chú ý quá nhiều đến chuyện thi đấu, nên đối với tập huấn chỉ là có cái khái niệm mơ hồ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.