Sau khi quen với chỗ ở mới, bạn cùng phòng xin nghỉ thế mà lại làm Giang Vân Biên hơi không được tự nhiên.
Ngay cả khi đi học cũng ngẫu nhiên quay ra phía sau, đến khi nhìn cái bàn trống không mới ý thức được Chu Điệt không ở đây, lời nói đến bên môi lại không có đối tượng để nói ra hết.
Mãi đến thứ năm, Cao Tử Ninh nhìn Giang Vân Biên vừa về lớp đã ngã đầu ra ngủ, bèn đứng bên cạnh Hứa Trạm lắc lắc đầu.
“Chậc chậc, dùng mắt thường cũng có thể thấy được con trai của cậu cô đơn đến nhường nào.” Cao Tử Ninh vừa ăn sữa chua vừa nói.
Hứa Trạm đang làm bài tập không có ngẩng đầu lên: “Tốt nhất là cậu nói nhỏ một chút, nếu không cậu ấy nghe được sẽ đánh cậu đấy.”
Cao Tử Ninh nghe nhiều làm ít, ngồi xổm xuống bên cạnh bàn Giang Vân Biên, tấm tắc hai tiếng: “Nào, để anh trai chơi với cậu ha.”
Chân Giang Vân Biên từ trên thanh gác chân đạp xuống đất, sau đó mở mắt, vẻ mặt mang theo sát khí ngồi thẳng dậy.
“Nói lại lần nữa xem?”
Cao Tử Ninh một bước cách xa 800m: “Quấy rầy rồi.”
Hứa Trạm “ồ” một tiếng, buông bút xuống đổ thêm dầu vào lửa: “Ái chà, hai cậu đừng có như vậy mà, có cái gì không thích hợp thì cứ trực tiếp ra tay đi, đừng sợ!”
Giang Vân Biên vừa định dạy cho cậu ta biết người đổ thêm dầu vào lửa là không có kết cục tốt, thì thấy bóng dáng Chu Điệt chậm rãi xuất hiện ở cửa lớp.
Cao Tử Ninh chạy trốn nhanh hơn so với bất cứ thứ gì, nháy mắt đã trốn đến sau lưng hắn: “Chu ca cứu tôi với!”
Giang Vân Biên hừ một tiếng: “Chu Điệt, khuyên cậu không nên đối nghịch với chính nghĩa, giao Cao Tử Ninh ra đây đi!”
Cao Tử Ninh vừa định nói Chu ca không thể nào không phân biệt được đúng sai, thì thấy Chu Điệt quay đầu sang: “Nghe thấy không.”
Cao Tử Ninh không còn đường sống, bèn bắt đầu nói bậy: “Chu ca, không phải ngày hôm qua cậu xin nghỉ à? Giang Vân Biên trực tiếp héo luôn, cả ngày nằm dài trên bàn không thèm nhìn đến ai, nếu không phải hai cậu đều là Alpha thì cmn tôi đã hoài nghi cậu ấy ở nơi này đơn phương tương tư cậu rồi!”
Giang Vân Biên vừa định dạy dỗ tên nói năng lung tung này thì Chu Điệt đã đi đến trước mặt cậu.
Hắn đặt hộp giữ ấm đã chuẩn bị sẵn trên mặt bàn cậu, giọng nói mang theo ý cười ái muội: “Để cậu nhớ mong, đây là bồi thường!”
Giang Vân Biên: “…”
Hứa Trạm im lặng nhìn một lát, từ trong ngăn kéo lấy ra ly trà chanh, bắt đầu làm trò nhấp một ngụm trước mặt Giang Vân Biên.
Giang Vân Biên bị cậu ta chọc cười, giơ tay nhéo mặt cậu ta: “Rất chua đúng không? Hả?”
Chu Điệt ngồi vào chỗ của mình, nhìn bá vương nhỏ chỉ dựa vào một phần đã thành công giành được sự chú ý của cả lớp, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Giang Vân Biên thật sự đúng là rất đáng yêu.
Buổi sáng là giờ tiếng Anh, Giang Vân Biên làm xong một bài đọc thì dựa vào ghế: “Chu Điệt.”