[Đm] Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ - Địch Dữ.

Chương 28.


Giang Vân Biên có lý do chính đáng để nghi ngờ hắn đang mơ ngủ.

Cậu muốn né tránh tay người này, nhưng cái tay kia theo động tác xoa nắn rơi xuống sau cổ cậu, lại không nhanh không chậm nhẹ nhàng xoa thêm một cái.

Chu Điệt ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Trước khi kỳ mẫn cảm lần thứ ba đến thì rất khó chịu có đúng không?”

Trong bóng tối, cảm giác ấm nóng từ đầu ngón tay truyền đến rất rõ ràng.

Lời nói trong cổ họng như mất hết, Giang Vân Biên chậm rãi xoay đầu: “Không cần đâu, tôi ngủ liền đây.”

Có lẽ là pheromone có tác dụng thật, khi Giang Vân Biên nằm trở lại giường mình thì cảm giác bực bội kia đã giảm hơn phân nửa, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Di chứng của ngủ muộn chính là không rời giường được, Giang Vân Biên nghe được tiếng gõ nhẹ trên giường còn có chút không muốn động đậy.

“Có dậy được không?” Âm thanh Chu Điệt truyền đến bên tai, câu lấy Giang Vân Biên nửa tỉnh nửa mơ.

Sáng sớm lời nói nhỏ ở bên tai nhẹ nhàng đến lạ thường, dường như chỉ là dò hỏi chứ không hề có ý định làm phiền mộng đẹp của cậu.

Giang Vân Biên bất ngờ nhận ra âm thanh của người này rất êm tai.

Nhưng dễ nghe đến mấy cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, cậu cuộn thân lên dùng chăn che lại nửa khuôn mặt, nhỏ giọng: “Không dậy nổi.”

Chu Điệt nhìn cậu không muốn mở mắt ra, bỗng nhiên muốn đưa tay chạm vào hai hàng mi dài kia.

Hắn cười khẽ: “Vậy tôi giúp cậu xin nghỉ nhé.”

“Ừm.”

Giang Vân Biên ngủ một giấc đến buổi chiều, lúc rửa mặt mới từ trong đầu tìm lại được những ký ức ngắn ngủi buổi sáng.

Hóa ra Chu Điệt vẫn luôn chú ý đến cậu.

Giang Vân Biên vô thức đưa tay ra sờ sau cổ mình, nhưng cảm xúc hoàn toàn không giống với khi bị chạm vào đêm qua.

Cậu giơ tay nhìn thời gian, buổi chiều đã sắp tan học, cậu còn muốn đi chuẩn bị tiệc sinh nhật Hứa Trạm.

Mới vừa nghĩ đến đây, cửa ký túc xá bị gõ hai cái.

Vì không để cho Hứa Trạm biết, nên Trịnh Tinh Lẫm nghỉ tiết học cuối cùng, đi lấy bánh kem về.

“Sao cậu biết tôi ở ký túc xá?” Giang Vân Biên nhận bánh kem trên tay Trịnh Tinh Lẫm: “Vất vả rồi.”

“Buổi sáng nghe nói cậu bị bệnh.” Trịnh Tinh Lẫm nhìn mặt cậu, dường như là muốn xác nhận trạng thái của cậu, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không có, tôi chỉ ngủ quên thôi.” Giang Vân Biên không chú ý cậu ta quan sát mình, quay đầu đi lấy quà tặng mình đã chuẩn bị ra: “Đợi lát nữa đừng để Hứa Trạm đi ăn cơm, cảm ơn.”

Trịnh Tinh Lẫm đứng ở cửa, dường như còn muốn hỏi Giang Vân Biên cái gì thì nghe được tiếng bước chân phía sau.

Cậu ta quay đầu lại, đối diện với tầm mắt Chu Điệt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.