Giang Vân Biên còn chưa kịp thu lại biểu cảm, người trước mặt đã lộ ra ý cười: “Gánh lấy hậu quả à?”
“… Đúng đấy.” Giang Vân Biên một giây phản ứng kịp, dùng vẻ kiêu căng che giấu xấu hổ: “Người ta đều nói là Alpha nóng tính, không phải sao?”
Chu Điệt nghĩ đến đầu tiên là buổi tối ngày đó Giang Vân Biên ở trong phòng hắn, cảnh cáo nói——
Cho nên cậu cẩn thận một chút, tôi là Alpha cao cấp, chút chuyện ấy vẫn có khả năng giải quyết được.
Chu Điệt vô thức dùng đầu lưỡi quét qua răng nanh, lộ ra ý cười cực nhỏ: “Ừm, đã nói tôi rất sợ mà.”
Người này thật đúng là cho chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm*, Giang Vân Biên hừ một tiếng rồi rời đi, không thấy được ánh mắt Chu Điệt hoàn toàn trầm xuống.
*tương tự như câu “được một tất lại muốn tiến thêm một thước”, “cho một cái thang liền muốn lên trời”…
Lúc tan học, hiếm khi Giang Vân Biên không ra khỏi cổng trường mà nằm ở trên giường ký túc xá nói chuyện với Giang Vân Dĩ.
Gần đây Giang Vân Dĩ dường như rất mê trang điểm, đã gửi không ít hình ảnh đồ trang sức cho cậu để hỏi ý kiến.
Giang Vân Biên chọn cái khuyên tai màu đen.
Sau đó lại nhận được cái biểu cảm mèo con mệt rã rời, là em gái đang chế nhạo thẩm mỹ trước sau như một của cậu.
Khi cậu đang muốn phản bác lại, thì Hứa Trạm gọi điện thoại đến: “Anh, cậu mau ra đây nghe đài phát thanh đi nè, hiện trường cái chết của Vệ Sơ ha ha ha.”
“Tôi đang ở trên giường, lười đi.”
“Lười chết cậu đi.” Bên kia Hứa Trạm phát ra chút tiếng động, như là đang chạy đến nơi nào đó, lúc sau trong điện thoại truyền đến một âm thanh đứt quãng.
Là phát thanh.
“Bạn học Giang Vân Biên lớp 12A6, cậu là cha tôi.”
Giang Vân Biên lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy, nghe được câu kế tiếp là: “Bạn học Chu Điệt lớp 12A6, cậu là ông nội tôi.”
Nụ cười đạt được ý xấu còn chưa kịp xuất hiện, cậu đã phát hiện mình ngoài ý muốn bị rớt xuống một thế hệ.
Ba đời ông cháu này là cái quái gì vậy?
Điện thoại tiếp tục, Hứa Trạm cười đến mức không ngừng được: “Trời ạ, Giang ca, cậu làm gì vậy? Sao lại để Vệ Sơ đọc những lời xấu hổ như vậy ở phòng phát thanh tận ba lần ha ha ha, nghe nói giáo viên phòng phát thanh đã đi tìm cậu ta để tính sổ rồi đó!”
“Nhưng mà, vì sao cậu tình nguyện làm con trai của Chu Điệt vậy!”
Chân Giang Vân Biên từ trên lan can giường buông xuống, chống tay lên trên chậm rãi nói: “Hứa Trạm, tôi không ngại có thêm một đứa cháu là cậu đâu.”
Điện thoại tút tút tắt máy.
Giang Vân Biên đang định gọi lại, cửa ký túc xá đã mở ra, Chu Điệt mang theo cơm chiều quay về.