[Đm] Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ - Địch Dữ.

Chương 8.


Giang Vân Biên chưa bao giờ muốn đánh một người nhiều như vậy kể từ khi cậu có thể hiểu chuyện.

Chu Điệt là người đầu tiên, nói không chừng cũng sẽ là người duy nhất.

Cậu không có hứng thú muốn biết gia đình Chu Điệt lớn mạnh như thế nào, nhưng sau khi cậu tỉnh lại, có mười mấy bác sĩ, y tá trong bệnh viện thay phiên hỏi thăm tình trạng thân thể cậu, điều này làm cậu tò mò nếu là Chu Điệt bị cậu đưa đến bệnh viện thì có phải cũng phô trương như vậy hay không.

Khi Giang Killer lạnh nhạt bước ra khỏi bệnh viện, lý trí đã bị một cuộc điện thoại gọi trở về.

Giang Vân Dĩ khóc nức nở dọa Giang Vân Biên tỉnh táo lại: “Hôm qua anh nói buổi tối gọi điện cho em, nhưng lại không gọi… Em chờ đến rạng sáng thì gặp ác mộng, mơ thấy anh đánh nhau với bạn học, anh mang người, hức, mang người đi chôn… Cảnh sát truy bắt anh khắp nơi…”

“… Em nghĩ đi đâu vậy? Là do đêm qua anh quá mệt mỏi thôi, xin lỗi, làm em lo lắng rồi.” Giang Vân Biên sứt sẹo nói dối: “Không có việc gì, anh ở trường học rất tốt, mơ và hiện thực là tương phản, có biết không?”

Khi trở lại phòng học đã là 10 giờ, đang là thời gian thể dục giữa giờ, bạn học trong lớp đều dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cậu.

Giang Vân Biên vẻ mặt âm trầm đi đến chỗ ngồi, phát hiện bàn sau không có người.

Bàn trước thấy cậu trở về, quay đầu thăm dò: “Giang ca, nghe nói cậu dọn đến ký túc xá trường? Cùng một phòng với Chu ca hả? Còn đánh người ta đến mức không dám đi học luôn?”

“…” Giang Vân Biên giương mắt: “Ai không đi học?”

Bàn trước ngồi thẳng lên: “Chu Điệt đó! Ngày hôm qua có người nhìn thấy cậu và Chu Điệt chân trước chân sau vào ký túc xá. Lại có người nhìn thấy Chu Điệt ở cổng trường kêu taxi đi bệnh viện. Giang ca, cậu cũng quá độc ác rồi, khai giảng chưa đến một tuần đã cùng với một người đánh nhau ba lần, giáo viên cũng không dám quản lý cậu! Hiện giờ mọi người đều truyền nhau cậu là kẻ khốn nạn tội ác tày trời đấy!”

… Có kẻ khốn nạn tội ác tày trời nhà ai bị cắn cổ không.

Giang Vân Biên khép lại sách: “Hứa Trạm, nếu cậu muốn yên ổn sống đến qua ngày thi, thì ít ở bên tai tôi bíp bíp về người kia đi.”

Bàn trước Hứa Trạm lại hỏi: “Chu Điệt á hả?”

Giang Vân Biên giơ tay, cậu ta vội vàng né rồi ngồi trở về chỗ.

Buổi sáng ngủ hai tiết, Giang Vân Biên lười biếng duỗi eo, lững thững đi ra ngoài cổng trường kiếm đồ ăn, sau khi đã ăn no nê thì đi bộ về. Mà khi đi ngang qua hàng ghế phía sau, cậu mới phát hiện chiếc bàn trống không lúc sáng bây giờ đã nhiều thêm một cái cặp sách.

Giang Vân Biên dùng đầu lưỡi chạm chạm răng nanh.

Hừ, Chu thiếu đã trở lại.

Mới vừa ngồi xuống, Hứa Trạm đã ngửa ra sau dựa vào bàn cậu: “Giang ca, cho đàn em chút mặt mũi nha, đừng đánh nhau ở trong phòng học được không.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.