Khi Từ Chiêu Nhược trở về phòng thì thấy cơ thể Chu đại thiếu gia ở thế kỷ 21, nhưng mặt mũi lại đang ở kỷ băng hà.
Giang Vân Biên ngồi trên giường bệnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừm, buổi tối anh gọi cho em sau nhé, tạm biệt.”
Giọng điệu ngọt ngào, mềm mại này làm cho ánh mắt của vị vừa mới phân hóa thành Enigma kia có thể dùng để giết người.
Vẻ mặt dịu dàng biến mất khi Giang Vân Biên vừa cúp điện thoại, quay đầu lại vẫn là một kiểu “ông đây cắn chết cậu” đầy hung ác.
Đúng là một trận đại chiến chó mèo.
“Ngọt ngào như vậy là đang gọi điện thoại cho bạn gái à?” Từ Chiêu Nhược hỏi.
Giang Vân Biên là Alpha, kết cấu sinh lý của cậu được định sẵn là khá yếu đối với ý thức “bị xâm chiếm”, nhưng Từ Chiêu Nhược là O, cô dường như có thể lập tức phát hiện cảm xúc không ổn định của vị Enigma kia.
Cô biết Chu Điệt không phải là kiểu người không che giấu được tính tình nóng nảy, nhưng có lẽ là dục vọng độc chiếm con mồi của E, trong lòng hắn đã nảy sinh ý muốn khống chế Alpha trước mặt.
Cho nên hắn mới có thể đối với Giang Vân Biên sinh ra đủ loại thành kiến.
Giang Vân Biên nhíu mày: “Không phải, là em gái.”
Lời vừa nói ra, dục vọng độc chiếm như có thực thể kia nháy mắt vơi bớt bảy phần.
“Thì ra là hiểu lầm.” Từ Chiêu Nhược nhìn hai người, nghĩ rằng Chu Điệt vào lâu như vậy, hẳn là đã nói rõ với Giang Vân Biên về báo cáo kiểm tra rồi, bèn có ý tốt hòa giải: “Sự việc tối hôm qua đều đã xảy ra rồi, chuyện nên xử lý thì cũng đã xử lý tốt, về sau chúng ta đều là bạn học, phải hòa thuận ở chung đó nha.”
Chu Điệt biếng nhác đứng ở bệ cửa sổ, ánh đèn phía sau nhẹ nhàng chiếu vào hắn, thoạt nhìn càng thêm lười biếng.
Tính tình của Giang Vân Biên đã được giải tỏa khi nói chuyện điện thoại với em gái, cũng mất hứng thú đấu võ mồm với hắn: “Không cần, kẻ có tiền các người và tôi không cùng một thế giới.”
Cậu vén chăn bông lên, không giữ lại cơ hội nói chuyện với Chu Điệt: “Tiểu Mẫn, đi thôi.”
Chu Điệt nửa chữ cũng chưa nói, Từ Chiêu Nhược nhìn bóng dáng Giang Vân Biên tiếc nuối: “Ái chà, tính tình thật là xấu, không phải là sau khi phân hóa tính tình sẽ thay đổi đấy chứ? Cậu ấy sau khi biết mình bị đánh dấu thì có phản ứng gì vậy?”
Chu Điệt nhìn thoáng qua vị trí Giang Vân Biên vừa mới nằm: “Tôi còn chưa nói với cậu ta.”
Từ Chiêu Nhược: “… Tôi cảm thấy lạt mềm buộc chặt không phải chơi như vậy đâu.”
“Tôi có đam mê cùng cậu ta chơi lạt mềm buộc chặt à?”
“Ồ, thật sự là không có.” Từ Chiêu Nhược cho hắn một ánh mắt kiên định: “Anh Điệt, cố lên nha.”
Chu Điệt nheo mắt: “Về sau tan học tự cậu về nhà đi.”
Từ Chiêu Nhược: “Đáng ghét, rốt cuộc cậu đã phát hiện tôi không trèo cao nổi nhà họ Chu các cậu rồi sao?”