“Cút khỏi mắt tôi ngay.” Gió đêm lướt qua mi mắt, âm thanh lạnh lùng của Giang Vân Biên vang lên.
Cậu thường dùng từ “cút” đối với người xa lạ, ngữ điệu thấp một chút giống như uy hiếp, tầm mắt nâng lên một chút lại giống như khinh miệt.
Người biết điều thì không cần đợi đã lanh lẹ rời khỏi mắt cậu, dám cùng cậu giằng co chỉ là số ít, mà người trước mắt lại là dạng thứ hai, ánh mắt của hắn giống cậu vô cùng.
Bây giờ là 8 giờ tối, con đường phía Nam trung tâm thành phố xảy ra tai nạn giao thông.
Một chiếc siêu xe đụng phải xe đạp, đụng ngã một cô gái làm bịch cá vàng rơi trên mặt đất. Giang Vân Biên là chủ của chiếc xe đạp, cá vàng trên mặt đất cũng là của cậu, bây giờ chúng nó đang mắc cạn ở bên trên lối đi bộ.
Chu Điệt rũ làn mi dài nhìn lướt qua đám cá sắp chết, ánh mắt không có chút cảm xúc gì lại nâng lên: “Nóng nảy như vậy là muốn ăn vạ?”
Giang Vân Biên trào phúng: “Ăn vạ? Đôi mắt vô dụng thì nên vứt đi.”
Lời trào phúng nói mới được một nửa, Giang Vân Biên ngửi thấy trong không khí hiện lên hương vị tuyết tùng.
Pheromone?
Alpha này không phải là muốn ở chỗ này đánh một trận với cậu đấy chứ?
Chu Điệt không để ý đến ánh mắt cậu, nhìn xuống tay phải đang mang đồng hồ: “Tôi không có thời gian, muốn bao nhiêu nói thẳng.”
“Kẻ có tiền mấy người đầu óc có vấn đề phải không?” Giang Vân Biên kiềm chế xúc động muốn đá hắn: “Các người lái xe không nhìn đường, đụng trúng cô ta, tôi là bị liên lụy, hiểu không?”
Tài xế đứng một bên rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía Giang Vân Biên nói: “Này nhóc, rõ ràng là cậu và cô gái này ồn ào chia tay, lôi lôi kéo kéo trên đường lớn, cô ta lại bổ nhào vào xe cậu chủ tôi, cậu còn ở đó mà lý sự à?”
Người mà tài xế đang nói là nữ sinh ngồi trên mặt đất khóc sướt mướt.
Huyệt thái dương Giang Vân Biên thình lình giật hai cái: “Tôi không quen biết cô ta.”
Vừa dứt lời, Chu Điệt liền phát ra một tiếng cười nhạo, rõ ràng là thấy Giang Vân Biên nói năng không có căn cứ.
Mắt Giang Vân Biên và hắn đối diện trong chốc lát, sau cổ cậu không hiểu sao cảm thấy lạnh lẽo giống như có cây trâm nhọn cắt qua da.
Đúng lúc này cảnh sát giao thông đến, tài xế nói rõ ràng sự việc xảy ra cho cảnh sát, sau đó dường như trò chuyện hai câu gì đấy, cảnh sát gật gật đầu với Chu Điệt.
“Kẻ có tiền đầu óc có vấn đề hay không tôi không rõ lắm.” Chu Điệt cầm di động, nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Giang Vân Biên một cái: “Nhưng chắc chắn là cậu muốn cùng chú cảnh sát học về luật an toàn giao thông đấy.”
“Mẹ kiếp…”
Khi Giang Vân Biên giơ tay lên, mùi tuyết tùng lạnh thấu xương đâm vào làn da, khiến tay phải cậu tê rần.
Đợi đến khi cậu hoàn hồn lại, Chu Điệt đã lên xe taxi, hắn trào phúng nhìn cậu: “Lần sau chia tay đừng chọn giữa đường lớn.”