Buổi sáng ngày hai tám tháng tám, tôi tới nhà Black để thu dọn đồ đạc, gặp bà Weasley ở cửa.
“Ôi, Sylvia, cháu đã đến rồi…” trên mặt bà Weasley còn có biểu tình là cảm động nữa, “Mau vào thôi, bọn trẻ đều ở đây.”
Bà hít mũi một cái thật to, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Tôi khó hiểu nhìn cửa lớn rồi đi lên lầu.
“Bọn anh không hôn mày, mày không phiền chứ? Ron?”
Đi qua chỗ rẽ, tôi thấy cặp sinh đôi nói ra một câu thật kinh khủng. Một người nói tiếp, “Nếu mày đồng ý, bọn anh có thể quỳ gối hành lễ.”
“A, im đi!” Ron thở phì phì nhìn bọn họ.
“Nếu không thì sao? Mày lại giam bọn anh à?” Cặp sinh đôi cười ha ha.
“Nếu hai người không cẩn thận,” Hermione tức giận nói, “Cậu ấy có thể làm thế!”
“George…” Fred lạnh run nói, “Từ nay về sau chúng ta càng phải cẩn thận hơn, mày xem, có hai người nhìn chằm chằm chúng ta…”
“Đúng vậy.” George đau đớn lắc đầu, “Những ngày chúng ta làm loạn kỷ luật đã kết thúc!”
Hai người nhìn nhau cười to, “đùng” một phát, hai người thực hiện bùa chú độn thổ, phòng trên lầu phát ra những tiếng cười to của bọn họ.
Tôi ngửa đầu nhìn lên lầu rồi đi vào phòng.
“… Tớ phải nói với mẹ, tớ muốn mua một cây Cleansweep, như vậy thì bà sẽ biết…” Ron vui vẻ nói, đi ngang qua tôi ra khỏi phòng. Cậu ta nhìn rất vui vẻ, thậm chí còn không lộ biểu cảm chán ghét khi nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn bọn họ nói “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Sylvia.” Hermione nhìn sang tôi nhẹ nhàng thở ra, giống như là vô cùng vui mừng khi có người đánh gãy bầu không khí xấu hổ này.
“Chuyện vừa rồi là như thế nào?” Tôi hỏi
“À, là Ron,” Hermione cẩn thận nhìn Harry, nhưng Harry đang cúi đầu gấp quần áo của mình, giống như là cực kỳ bận rộn, “Cậu ấy được làm huynh trưởng.”
“Ron Weasley?” Tôi kinh ngạc nói. Ho khan một tiếng rồi hỏi, “Gryffindor đã hết người rồi sao?”
“A, Sylvia.” Hermione bất mãn nói, “Ron cũng có ưu điểm của mình…”
“Cậu vẫn biết sự bất hòa giữa mình và Ron,” Tôi giơ tay lên làm động tác đầu hàng ngăn cô nói, “Nhưng, cậu ta làm huynh trưởng? Có phải là bọn họ bị nhầm lẫn không… Tớ nghĩ huynh trưởng không thể nào lựa chọn từ những người có thành tích học tập kém.”
“Sylvia, cậu không thể lấy tiêu chuẩn của mình để đánh giá người khác, thành tích của Ron cũng không kém như cậu nói.” Hermione nói, “Mà huynh trưởng… Cậu cũng biết là không chỉ dựa vào thành tích để chọn lựa mà.”
“Vậy nó dựa vào cái gì? Dựa vào nhân phẩm sao?” Tôi mỉm cười, “Thế nên cậu ấy mới được chọn?”
Hermione thở dài.
“Sau này tớ tuyệt đối sẽ không nói tốt về người này với người kia, việc này thật sự là cố hết sức mà không được việc, hai người là đối thủ trời sinh rồi. Tớ đi viết thư đây… Tớ phải nói cho bố mẹ.” Cái hòm của Harry đột nhiên đóng thật mạnh, Hermione bất an liếc cậu, “À… Harry… tớ có thể mượn Hedwig dùng một chút chứ?”. “Ừ, được chứ.” Harry dùng giọng điệu quá mức nhiệt tình nói, “Cầm đi!”
Tôi nao nao, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hiển nhiên là Harry cũng hơi ghen tị – xét thấy cậu ấy chính là một thiếu niên mười lăm tuổi, điều này cũng là bình thường tôi, cũng làm cho tôi cảm thấy đáng yêu.
“Mới sáng sớm đã thu thập hành lý à?” Tôi cười tủm tỉm đi qua nói, “Tớ nghe Hermione nói – cậu luôn làm như vậy ở ngày cuối cùng.”
“Cho nên cuối cùng mình mới phát hiện sao mình cần thu thập nhiều đồ như thế.” Harry cũng không ngẩng đầu sắp xếp quần áo của mình, “Sinh nhật ngày hôm qua như thế nào?”
Tôi không nhịn được cười.
“Thật… kỳ lạ.” Tôi híp mắt trở về chỗ ngồi, “Đó tuyệt đối là sinh nhật kỳ lạ nhất của mình.”
“Như thế nào?” Harry buông quần áo xuống, ngồi vào một cái ghế dựa vào tường.
“Không có gì…” Tôi kéo dài mặt, “Tớ chỉ phát hiện là sau khi tốt nghiệp tốt nhất là tớ nên nhanh chóng gả ra ngoài.”
“Cái gì?” Harry mờ mịt nói.
“Cậu sẽ không hiểu nổi,” Tôi thở dài dựa đầu vào ghế, “Tớ chỉ phát hiện ra là mình hơi ghen.”
“Sylvia… cậu cùng với… à” Harry hơi ngừng lại, không tình nguyện nói ra tên của đối thủ, “…Malfoy đã xảy ra chuyện gì à?”
Tôi vừa nhìn vào cặp mắt xanh biếc đầy lo lắng, liền hiểu ra là cậu ấy nghĩ đến điều gì.
“A, không có quan hệ với Draco,” tôi vẫy vẫy tay, vẻ mặt đau khổ nói, “Chính là… khó có thể nói rõ. Tớ nghĩ là chút ghen tuông nho nhỏ đó tớ sẽ nhanh chóng vượt qua thôi. Nói chuyện khác đi, Harry… cậu vừa mất hứng, đúng không?”
“Tớ…” Harry dừng lại, mặt nhăn lại rồi chôn giữa hai tay, “Tớ không thể nói dối bản thân.Tớ vừa rồi đúng là đã ghen tị, hiện tại vẫn ghen tịn. Tớ quên hoàn toàn việc tuyển huynh trưởng… Mà nếu có nhớ tới thì tớ cũng cho là người được chọn sẽ là mình. Tớ sẽ không giống Malfoy ở chỗ cuồng vọng tự đại chứ? Cho là mình giỏi hơn người khác?”
“Được rồi Harry, cậu có thể so sánh với người khác trừ bạn trai mình ra.” Tôi tuy là nói như vậy nhưng vẫn không kìm được nhớ lại câu nói ngạo mạn của Draco “Huynh trưởng tiếp theo trừ mình thì còn có thể là ai khác sao?” Tôi không nhịn được cười.
“À.” Giọng nói rầu rĩ của Harry truyền ra từ lòng bàn tay, “Vừa rồi, lúc George và Fred cười nhạo Ron, trong lòng tớ cũng có điểm đồng ý. Sylvia, tớ cảm thấy ghê tởm bản thân… Tớ không phải là không thể thừa nhận được việc Ron xuất sắc hơn tớ? Tớ là bạn thân nhất của Ron ở thế giới này… Chẳng lẽ bởi vì tớ không có huy chương mà sẽ cười nhạo chửi bới sau lưng cậu ấy? Cũng bởi vì lần đầu tiên trong một việc mà cậu ấy hơn tớ? Đây cũng không phải là lỗi của Ron.”
Tôi ngừng cười, ngồi thẳng trên ghế, cảm thấy tim mình mềm mại hơn.