Dưới sự chứng kiến của Dumbledore, tôi và giáo sư Snape đã hoàn thành lời thề Bất-khả-bội.
Tôi nhìn ngọn lửa mỏng manh dần biến mất trên tay. Khi nó biến mất hoàn toàn, chúng tôi bỏ tay ra.
“Con còn cần phải làm gì nữa không?” Tôi đứng lên nói.
“Không, không có.” Dumbledore nói.
“Như vậy, con có thể đi rồi sao?” Tôi bình tĩnh nói.
“Đương nhiên, trò có thể đi lúc nào cũng được.” Dumbledore nhã nhặn nói.
“Sylvia.” Sirius nói, “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Cháu cho rằng hoàn toàn không cần thiết.” Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, “Kreacher đâu? Cháu có thể xem nó sao?”
“Ít nhất phải ba giờ nữa nó mới có thể tỉnh lại.” Một phù thủy trả lời tôi.
Tôi do dự một chút.
Giới pháp thuật cũng không có quy phạm pháp luật dành cho gia tinh nuôi trong nhà, nhưng không thể nghi ngờ là chúng tuyệt đối không thể công kích phù thủy. Chúng thậm chí còn không thể làm chuyện bất kính với phù thủy, cho dù người kia không phải chủ nhân của chúng.
Hôm nay, dưới tình thế cấp bách Kreacher đã công kích phù thủy. Có thể nghĩ, cho dù nó là vì tôi, sau này nó cũng sẽ bị xem là một gia tính có tính uy hiếp.
Tôi không biết các phù thủy sẽ làm gì với một gia tinh có tính uy hiếp. Kreacher luôn trung thành và tận tâm với gia tộc Black. Cho dù là tôi, chỉ sợ cũng không thể bắt nó đi theo cùng tôi. Chưa kể nó cũng đã biết quá nhiều bí mật, Hội Phượng Hoàng tuyệt đối cũng sẽ không để nó được tự do.
“Do tình thế cấp bách nên Kreacher…mọi người biết đó…” tôi do dự nói.
“Chúng ta đương nhiên không thể bởi vì hành vi bảo vệ của Kreacher mà trừng phạt nó.” Dumbledore nhìn tôi bằng ánh mắt màu lam, mỉm cười nói.
“Như vậy nó sẽ ổn, đúng không? Giống như bình thường?” Ta nói.
“À, đương nhiên.” Dumbledore nói.
Nghe thấy lời hứa của Dumbledore, tôi hơi hơi yên tâm một chút, quay đầu nhìn về phía giáo sư Snape.
Giáo sư Snape tiến đến trước mặt tôi, dùng đũa phép chạm lên mặt tôi. Chỗ vết thương trên mặt của tôi đau xót, sau đó chợt thấy giật mình khi có một ít thứ giống như là cát rơi từ trên mặt tôi xuống tấm thảm dơ bẩn trên sàn.
Tôi vô cùng tin tưởng với phương pháp trị liệu của giới phù thủy. Dù sao cũng từng khiến cho miệng vết thương khủng khiếp trên ngực tôi toàn bộ xóa sạch, không để lại sẹo. Nhưng khi phát hiện có thứ gì đó xâm nhập vào vết thương trên da cũng làm tôi rùng mình.
Giáo sư Snape cúi đầu và niệm một câu chú ngữ, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên miệng vết thương của tôi. Tôi ngẩn ra, theo bản năng muốn sờ lên mặt nhưng bị cản lại.
“Đừng đụng vào. Đây chỉ là bùa chú che giấu thôi!” giáo sư Snape “Nó chỉ làm cho dân Muggle không nhìn thấy vết thương của trò để trò không bị chú ý trên đường về nhà.”
Dừng một chút, giáo sư còn nói, “Dược Xóa-sẹo cần có thời gian để điều chế!”
Tôi hiểu được ý tứ của thầy. Bây giờ tốt nhất tôi nên rời khỏi đây. Nói thật, tôi hoàn toàn đồng ý.
“Vâng.” Tôi nói. Tôi hướng Dumbledore cáo từ, lại hướng các phù thủy ở đây gật gật đầu. Sau đó đi ra khỏi căn phòng này.
“Từ từ! Sylvia…” Sirius từ trong phòng đi ra, gọi tôi lại.
“Có chuyện gì?” Tôi nói “Cháu nghĩ cháu đã nói rõ ràng hết rồi.”
“A…Chú chỉ là muốn nói, ” chú nói, “Có lẽ chú có thể đưa cháu trở về.”
Tôi nhìn chú ấy.
Chú vẫn là như vậy anh tuấn, cho dù không còn trẻ, khóe mắt đã có vết nhăn. Chú mặc một cái áo gió mỏng màu đen của Muggle. Cho dù có tùy tiện cài nút, cũng rất đẹp. Thực ra, chú ấy mặc quần áo gì cũng đều rất đẹp.
Tóc đen dài của chú rối tung sau lưng. Ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào tôi. Và tôi cho rằng đã thấy được tia khẩn cầu trong đôi mắt giống hệt tôi ấy.
Nhưng là Sirius Black, ai cũng biết rằng chú sẽ không bao giờ khẩn cầu ai.
“Voldemort đã sống lại, mà các người đương nhiên cho rằng hắn nhất định sẽ làm gì đó, đúng không? Sirius…Chẳng lẽ chú còn không biết chú gây chú ý đến mức nào sao? Hầu như toàn bộ phù thủy đều biết chú là anh hùng chống Voldermort. Nếu hắn ta thật sự muốn làm gì đó, chú không phải đích ngắm tốt nhất sao?” Tôi nói, “Cháu đương nhiên không thể để chú đưa cháu về nhà. Cháu không muốn người khác nghĩ gia đình cháu thân thiết với chú!”
Sirius giống như bị ai đánh vào mặt, lui về phía sau. Đầu hơi ngửa về phía sau, trong đồng tử màu xám hiện ra một tia chật vật và bi thương.