Rất nhanh đã đến Lễ Phục Sinh, chúng tôi được một tuần nghỉ lễ. Blaise gửi tới một giỏ trứng màu, còn có con thỏ bằng sô cô la.
Tôi đem trứng màu chia cho bọn Bress, bọn họ cũng đều đưa lại cho tôi trứng của họ.
Vào một ngày nghỉ, tôi cùng Hermione, Harry đem theo trứng màu của mình trốn ở trong thư viện, ở góc chết của tầm mắt phu nhân Pince vừa ăn vừa đọc sách. Blaise gửi tới rất nhiều trứng màu, Hermione và Harry cũng có phần.
Hermione nhìn trứng màu tôi đưa cho cô ấy, bi ai nói: “Thật tốt, may mà mẹ cậu không đọc tuần san phù thủy.”
“Mình nghĩ thật ra cô ấy có xem.” Tôi gặm trứng sô cô la, “Làm sao vậy?”
Hermione lấy ra một cái trứng màu so với trứng chim còn nhỏ hơn một vòng: “Đây là của mẹ Weasley cho mình.”
Sau đó lại chỉ chỉ trứng màu to cỡ trứng rồng Harry ôm trong ngực: “Đây là của mẹ Weasley cho Harry.”
Harry đang hăng say cắn một khối kẹo to nghe được Hermione lên án thì xấu hổ cười cười, chần chừ nói: “Ừm…”
“Cậu không cần phải nói, mình hiểu.” Hermione thở dài, xoa bóp trán của mình, “Đều là lỗi của Rita Skeeter.”
“Weasley…” Tôi nói, “Cậu ta như thế nào lại không đến? Mình nghĩ các cậu đi cùng nhau chứ.”
Harry và Hermione liếc mắt nhìn nhau, tận lực làm bộ như không có việc gì nói: “Ừm… Hôm nay Ron muốn luyện tập Quidditch…”
“Sân Quidditch đã cấm sử dụng vì bài thi thứ ba sẽ tổ chức ở đó.” Tôi nhìn biểu tình mất tự nhiên của Harry, sáng tỏ nói: “Là do cậu ta nghe các cậu muốn đi tìm mình nên kiên quyết không đến, đúng không?”
Hermione thở dài nói: “Mình thật không hiểu rốt cuộc cậu và Ron vì cái gì mà nhìn nhau không vừa mắt.”
“A,” tôi cười lạnh, “Đó là bởi vì mình không thể phát hiện được ưu điểm gì trên người cậu ta.”
“Đừng như vậy, Sylvia. Ron cũng có ưu điểm! Cậu ấy… à… ừm…” Harry ra sức nghĩ, “Cậu ấy chơi cờ vua rất khá.”
Tôi kinh ngạc nhíu mày: “Trời ạ, thật là không thể tin nổi.”
Harry đau đầu nói: “Hai cậu không thể hòa bình một chút sao?”
“Cậu có thể hòa thuận với Draco một chút sao?” Tôi nói.
“Vĩnh viễn cũng không có khả năng!” Harry nói.
“Mình và Weasley cũng vậy.” Tôi gật đầu nói, “Cho nên chúng ta nói chuyện khác đi. Vị tiểu thư Rita Skeeter kia thế nào? Mình còn nhớ vài ngày trước, Hermione thề phải tìm ra bí mật của cô ta hoặc chuyện gì gì đó.”
Hermione quay đầu, cười tươi với tôi.
“Mình đương nhiên nắm được. Cuối cùng mình đã biết rõ rốt cuộc cô ta làm thế nào lại có thể nghe được bí mật của người khác.” Cô ấy tận lực đè nén cảm xúc kiêu ngạo, quay đầu, nghiêm khắc nhìn về phía Harry, “Hôm trước Harry đã muốn nói cho bồ biết, thế nhưng cậu ấy lại đem sự tình làm hư.”
Harry vội vàng quay đầu đi, chuyên tâm ăn trứng màu của cậu ấy, giả bộ như ánh mắt của Hermione không hề ảnh hưởng đến mình.