Tôi nhìn bóng lưng Martina khuất dần sau cửa kí túc xá nữ sinh.
Tôi và Draco còn chưa đến mười lăm tuổi, cũng vừa mới bắt đầu giai đoạn yêu đương. Thậm chí cho tới bây giờ tôi cũng không suy nghĩ qua tương lai sau này của chúng tôi. Tôi luôn luôn cảm thấy mười mấy tuổi cũng không phải tuổi để bàn về chuyện cưới gả.
Song Martina đã làm sáng tỏ cho tôi: thế giới phù thủy không cho là như vậy, quý tộc thuần huyết không cho là như vậy.
Thân là quý tộc, hưởng thụ điều kiện vật chất người thường không thể hưởng thụ được thì nhất định gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ nặng hơn người thường. Làm một người thừa kế phụ trách gia tộc, không ai sẽ trốn tránh nó, dĩ nhiên Draco cũng sẽ không. Tôi so với ai khác đều hiểu rõ, cậu ấy đối với gia tộc là lưu luyến cùng kiêu ngạo; cậu ấy khi nói về mẹ mình luôn dùng giọng điệu vừa bất đắc dĩ lại buồn bực nhưng ai cũng có thể nghe ra cậu ấy yêu mẹ mình ra sao.
Nhà Malfoy là một quý tộc từ xưa, một trong những gia tộc có tiền nhất trên toàn nước Anh, tài sản nhiều vô kể, thậm chí có thể có vị trí trong ban giáo hội khi Hogwarts mới thành lập. Draco là người thừa kế duy nhất của nhà Malfoy.
Nhà Sadie cũng đồng dạng là quý tộc từ xưa nhưng nó đã sớm suy bại, nhà Black đã từng là một trong những gia tộc tối huy hoàng ở thế giới phù thủy Anh quốc, thậm chí Sirius đã trở thành một người anh hùng, nhưng trong mắt các quý tộc bảo thủ, trừ bỏ xuất thân cùng gia đình thì ông ta luôn luôn là kẻ từ bỏ thân sinh và trách nhiệm, là một kẻ phản bội thuần huyết làm người ta ghê tởm. Nếu tôi nói ra quan hệ của tôi với ông ta thì không thể nghi ngờ là giới phù thủy sẽ coi Blaise như một người phụ nữ ngu xuẩn bừa bãi.
Cho nên trước sau gì tôi vẫn sẽ chỉ là một đứa con gái tư sinh không rõ cha mà thôi, mà các quý tộc ở phương diện thuần huyết có chút bảo thủ và dị thường cẩn trọng, chưa từng có một gia đình quý tộc danh giá nào sẽ cưới một đứa con gái tư sinh.
Nếu Martina ý thức được khoảng cách giữa tôi và Draco thì Draco không có khả năng không ý thức được.
Từ khi quan hệ của chúng tôi từng bước vượt qua tình bạn cho đến lúc chúng tôi xác định tình cảm lẫn nhau tới bây giờ, Draco thậm chí chưa từng đề cập qua việc này.
Cậu ấy nghĩ như thế nào? Giống như những Slytherin khác, cho rằng yêu đương vườn trường là trò chơi tốn thời gian?
Tôi sẽ không giống một Hufflepuff đang yêu ngọt ngào miêu tả tương lai mà trên thực tế tương lai luôn có thể thay đổi. Đó là lí do mà cho tới bây giờ tôi đều không nghĩ tới sẽ gả cho Draco. Tôi không can thiệp vào việc tình cảm sinh ra và lớn lên hay thay đổi, cũng chưa từng dùng lý trí ràng buộc nó, bởi vì tôi cho rằng nếu thật sự đến được với hôn nhân hoặc chia tay thì ở thời điểm đó tình cảm sẽ cho tôi sự lựa chọn.
Nhưng tôi không ngờ tình cảm của tôi bị coi như “trò chơi giết thời gian”.
Cho dù không lo lắng khoảng cách gia đình hai bên, cho dù Draco giống tôi mong đợi tình cảm phát triển tự nhiên đến khi chúng tôi phát hiện không thể rời khỏi người kia. Tôi còn nhớ khi chúng tôi nói về Ginny Weasley thì Draco nói các quý tộc sẽ không lấy con gái của một kẻ phản bội thuần huyết. Giọng nói khéo léo đầy chán ghét của cậu ấy khi đó vang lên rõ ràng trong đầu tôi, đó chính là quan điểm của cậu ấy. [Fujiko: Draco sắp ăn ngược rùi đây *xách ghế xem náo nhiệt*].
Điều này khiến tôi cảm thấy lo lắng. Tôi biết mình có loại thân phận làm Draco chán ghét này nhưng không nói cho cậu ấy biết thì có phải tôi đang lừa gạt cậu ấy không? Khi cậu ấy biết được chân tướng có thể giận đến mức không kiềm chế được không?
Trong mấy ngày tiếp theo, tôi cảm thấy mình không thể nào đối mặt với Draco được.
Mà cậu ấy rõ ràng đã nhận ra điều khác thường.
“Rốt cuộc gần đây cậu làm sao vậy?” Cậu ấy nghi ngờ nặng nề nhìn tôi.
Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn một thứ gọi là chân tướng. Khi tình cảm điên cuồng thúc giục tôi nói hết toàn bộ cho cậu ấy biết rồi dựa theo phản ứng tiếp theo của cậu ấy để xác định là thả lỏng hay cõi lòng tan nát; thì lý trí lại ra lệnh cho tôi không được nói ra dù một chữ, vì an toàn cùng với Blaise.
“Ừm… gần đây không được thoải mái thôi.”
Lý trí chiến thắng, cho nên tôi vẫn phải giấu diếm cậu ấy.
—–
Ngày 24 tháng 2, đề thi thứ hai của cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật cuối cùng cũng bắt đầu.
Bên hồ Hogwarts có vài cái giá khá cao xếp chồng lên nhau, mỗi một tầng cao cỡ nửa người đều trang bị võng phòng hộ để tránh học sinh đến xem tranh tài vì kích động mà rớt vào trong nước. Chỗ ngồi của nhóm trọng tài là sau một cái bàn dài trải khăn màu vàng, bốn quán quân đã đứng bên cạnh.
Trận này cũng không giống như một trận đấu mà càng giống như một cuộc vui chơi. Toàn bộ học sinh tùy ý tiến vào khán đài, không phân biệt được học viện cũng như không phân biệt được niên cấp.
Draco mặc trường bào màu đen, hai tay đan chéo tựa vào lưới phòng hộ, ánh mắt màu khói lạnh nhạt nhìn phía dưới. Tôi đứng bên cạnh cậu ấy hắt hơi một cái vang dội, buộc chặt khăn quàng cổ lại. Mặc dù đã có vài phần khí hậu tháng ba nhưng thời tiết vẫn lạnh lẽo như cũ, thật thông cảm cho mấy quán quân kia phải xuống nước.
Ở phía dưới không xa, ông Bagman đi đến điều chỉnh khoảng cách giữa họ một chút, mỗi người cách nhau mười thước Anh. Harry là người xếp cuối cùng, ngay sau Krum. Mỗi dũng sĩ đã đổi quần bơi xong xuôi, trừ học sinh đến từ Beauxbatons là Fleur, còn lại đều mặc quần màu bạc. Họ đứng thẳng tắp, sự kiêu ngạo tràn đầy trong ngực giống như không nghe được tiếng thét chói tai của các học sinh trên khán đài vì bọn họ.
Harry hơi hơi cong thắt lưng, thoạt nhìn tựa như cậu ấy sinh ra là một người gù. Tôi khó hiểu chăm chú nhìn cậu ấy một lúc lâu mới phát giác, thì ra cậu ấy đang xấu hổ.
Ông Bagman mang theo vẻ mặt tươi cười ghé vào bên tai Harry nói vài câu gì đó, vỗ vỗ bờ vai cậu rồi đi về bên cạnh bàn trọng tài. Ông ta dùng đũa phép chỉ vào cổ họng, âm thanh như sấm chớp xẹt qua mặt hồ màu đen truyền tới trên khán đài.
“Mọi người nghe kĩ, mỗi dũng sĩ đã vào vị trí của mình. Tôi thổi một tiếng còi thì hạng mục thứ hai sẽ bắt đầu. Họ có trọn thời gian là một tiếng để lấy lại thứ gì đó bị cướp đi từ trong tay họ. Tôi đếm tới ba. Một… hai… ba!”
Tiếng còi the thé yên lặng vọng trong không khí rét lạnh.