Màu Đen Màu Xám [ Đồng Nhân Harry Potter]

Quyển 3- Chương 19: Chú chó lưu lạc tại Hogsmeade


Chuyến thăm làng Hogsmeade đầu tiên vào cuối tháng mười, đêm trước Halloween.

Tôi là người duy nhất ở nước Anh cực kì hứng thú đến Ngôi làng toàn phù thủy này và đặc biệt nó lại nằm bên cạnh trường Hogwarts nữa chứ.

Tôi nộp tờ đơn cho phép, rồi cùng Draco—và xúi quẩy cùng Crabbe và Goyle nữa chứ, bước qua cánh cổng Hogwarts, thẳng tiến làng Hogsmeade.

Có lẽ do Halloween sắp đến, làng Hogsmeade tràn ngập không khí hân hoan, dĩ nhiên, chắc nó luôn luôn nhộn nhịp như vậy. Tiệm Giỡn của Zonko đầy ấp người qua lại, tôi khó khăn luồn lách qua đám đông, một dịp rất thành công để mua các vật trang trí, tôi thích nhất là răng nanh ma cà rồng, đó là hai viên tròn tròn nhỏ nhỏ, dính vào răng sẽ khiến răng nanh dài ra.

Crabbe và Goyle đã sớm tranh thủ đến tiệm Công Tước Mật, còn Draco cô đơn lẻ loi đứng trước tiệm Giỡn của Zonko.

“Sao cậu không đi?” Tôi đang vừa ôm ‘chiến lợi phẩm’ của mình ra vừa hỏi.

“Quá thô lỗ… Một quý tộc sẽ không làm chuyện như vậy” Cậu ấy nhìn đám đông trước mặt, tỏ ra hết sức khinh miệt. Nếu không phải quá rõ tính cậu ấy, tôi cũng đã bỏ qua ánh mắt háo hức muốn thử kia.

“Thôi nào, đôi khi cậu cũng nên thử cảm giác làm thường dân chứ.”

Tôi cười to đẩy cậu ấy một cái, cậu trở tay không kịp bị tôi xô vào đám đông. Cậu tức giận quay đầu lớn tiếng, “Cậu không thể…” Draco chưa kịp nói hết lời, đã bị mất hút vào trong dòng người tấp nập.

Tôi đi vào tiệm Công Tước Mật, người ở đây còn đông hơn là tiệm Giỡn của Zonko, cảnh tượng ‘hùng vĩ’ này làm tôi chút sờ sợ. Ngay cả Crabbe và Goyle tượng trưng cho vóc dáng cao to vĩ đại như thế cũng không bì nổi với đám đông này. Tôi bị chèn ép đến mức muốn hộc máu, áo choàng cũng không thoát kiếp “te tua”… Lúc này tôi mới cảm thấy mĩ mãn vừa ngậm trong miệng hạt-tiêu-nhóc-con vừa ôm một bao đầy ấp kẹo đi ra.

Draco đã đứng chờ ở ngoài từ bao giờ, lần đầu đến làng Hogsmeade các phù thủy nhí nếu không ghé chơi ở tiệm Công tước mật thì cũng thăm hỏi tiệm Giỡn của Zonko, suy nghĩ này rất đúng đi.

Thời tiết bên ngoài thật lạnh, cậu ấy không mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình của trường, mà mặc áo khoác ôm sát người, trong cái giá rét này trông nó thật mỏng manh. Cái áo được các thợ may rất khéo giờ đây thoạt nhìn có chút nhăn, mái tóc vàng kim luôn được chải chuốt kĩ càng cũng rối lên cùng gương mặt tuyết trắng càng thêm trắng, hình như…bị chà đạp thê thảm.

Tôi cười cười bước tới gần cậu, cậu ấy nhìn tôi, hừ nhẹ, đứng thẳng lên điệu chất vấn.

“Cảm giác ra sao?” Tôi hỏi, vừa mở miệng thì hạt-tiêu-nhóc-con trong miệng xịt khói lên. “Cùng chen chúc với mọi người thú vị chứ?”

Cậu chỉnh bộ quần áo, nhìn tôi đầy ngạo mạn, nghiến răng nói: “Cậu làm nhăn bộ đồ ưa thích nhất của tớ.”

“Được rồi, được rồi” Tôi bẻ đôi thanh kẹo, đưa cho cậu ấy một nửa: “Trong bao, tớ mua mỗi loại hai thứ, nên cậu không cần vào trỏng giành dựt cũng được.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.