Diêu Khanh Khanh nói: “Đã là Giang sư ca ngươi phụ ta, vậy không bằng, ngươi đem bản thân giao cho ta đi!”
Điều Đồ A Ngọc thật sự chấn kinh rồi!
Không nghĩ tới, tiểu cô nương Tiên tộc lại không biết xấu hổ như vậy? Trước mặt công chúng , liền muốn bắt đầu chuyện ấy ấy ? !
Hai người liền cảm thấy mặt già có chút nóng lên, vội vội vàng vàng bưng kín mắt A Li lại.
Tuy rằng trong cám ma động hắc ám này đã bị phá hư hoàn toàn, nhưng nói gì thì nói vẫn là địa bàn của hai vợ chồng mình nha! Người khác muốn làm mấy chuyện này nọ kỳ cục ở trên địa bàn của bọn họ… Ngăn cản thì có lý do ngăn cản đó, nhưng mà có cần thiết hay không ?
Vợ chồng hai người liếc nhau, cười thầm.
A Ngọc thuận tay che kín luôn cả lỗ tai của A Li.
Kỳ thực ngay lúc này, điểm A Li chú ý căn bản không nằm trên người Giang Thập Dật cùng Diêu Khanh Khanh. Khi Diêu Khanh Khanh nói chuyện, A Li vừa vặn thấy Vu Sơn Tú đang giả bộ như nhu nhược đáng thương lại bất lực, long lanh nước mắt nói gì đó với Vân Dục Hưu, sau đó, Vân Dục Hưu liền đem nàng ta đưa đến một xó u ám bên cạnh.
Ánh mắt của nàng đuổi theo bóng lưng hai người, đang đến mấu chốt thì lại bị A Ngọc che kín mắt lại, ngay sau đó còn che luôn cả lỗ tai!
A Li nóng nảy: “Pi ? !” Vân Dục Hưu đừng nói muốn xài lại giường của của Giang Thập Dật đi? !
A… chán!
A Ngọc quái dị nhìn Điều Đồ, liếc mắt một cái: “Nói, lão hùng, ngươi có phải lén lút làm gì đó sau lưng ta đúng không ? Chúng ta một là gấu tinh, một là hồ ly tinh, sao lại sinh ra một con chim được chứ?”
Điều Đồ khẩn trương đến lông mao trên gáy cũng dựng đứng, vội vàng rung đùi đắc ý: “Không không, không không, ta thề với trời tuyệt đối không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với phu nhân cả…”
Nghĩ lại, không đúng nga!
Khoé miệng Điều Đồ quất thẳng lên —— cái con chim này là từ trong bụng A Ngọc chui ra, muốn thực sự có vấn đề, vậy không phải là vấn đề từ A Ngọc sao?
Chỉ tiếc, bao nhiêu năm co ro cúm rúm đã quen, con gấu này nửa chữ cũng không dám đề cập tới.
“Phu nhân phu nhân, cứ mặc kệ chuyện đó đã, mau nhìn, sắp bắt đầu rồi!”
Chỉ thấy Giang Thập Dật kia mặt đỏ tai hồng, nhìn thấy Diêu Khanh Khanh đang từ từ tiến gần tới, khóe môi cũng quất thẳng lên: “Sư muội, sư muội, chờ một chút, chờ một chút, ta hiện tại, hiện tại… Ta bị thương, tu vi…”
Diêu Khanh Khanh nghiêng đầu cười cười, bộ dáng xinh đẹp đến nói không nên lời, tiếng cười khanh khách như chuông bạc, thanh thúy dễ nghe: “Sư ca, không có sao, ta không để ý đâu.”
Dứt lời, nàng ta lấy từ trong lòng ra một thứ.
Điều Đồ cùng A Ngọc tiếc nuối chép chép miệng —— hoá ra là không giống như bọn hắn nghĩ a?
Vợ chồng hai người phẫn nộ lùi về phía sau che mắt A Li lại, tránh cho con bé học xấu.
A Li liếc mắt một cái liền thấy Nghịch Sinh Luân trong tay Diêu Khanh Khanh !