Ma động hắc ám được xây ở trong núi, cơ hồ đào rỗng một ngọn núi đá đen cao ngất vươn đến trong mây.
Mới từ cửa sơn động bước vào, A Ngọc liền lạnh lùng cười rộ lên.
“Vừa vào là nghe mùi chua !”
Gấu tinh ngốc nghếch ngơ ngác hửi hửi nửa ngày: “Đâu có mùi chua đâu, hay là mùi hoa quả bị ôi? Từ đâu ra mùi chứ, không dễ ngửi ra nha .”
Ở trước mặt Vân Dục Hưu, A Ngọc không tiện cùng Điều Đồ liếc mắt đưa tình, chỉ âm thầm ra sức, véo chặt lấy phần thịt non bên trong cánh tay hắn, xoay tới xoay lui năm ba vòng.
A Li lúc này ngồi xổm trên vai Vân Dục Hưu, nàng lại một lần nữa thấy buồn ngủ.
Lúc trên tường thành bị Vân Dục Hưu rà qua rà lại một chút, tuy rằng rất khó chịu, nhưng thật có tác dụng giúp tiêu hóa nhanh chóng ma tâm của đoạ long ở trong bụng, lúc này A Li đã không còn cảm giác nó nghẹn ứ trong bụng nữa , mà sâu trong cốt tủy, giống như có rất nhiều lực lượng cọ cọ ngứa ngứa đang từ tử bốc lên.
A Li không biết là cái gì, nhưng trực giác nói cho nàng không phải là chuyện xấu.
Cái loại khó chịu kỳ dị hơi giống như lúc mọc răng ấy m.
Thấy nàng an an ổn ổn ngủ, Điều Đồ và A Ngọc mới có thể thả lỏng trái tim làm cha mẹ treo cao đã nhiều ngày.
Yêu ma tộc chỉ tin tưởng nhất là những người thân bên cạnh mình, cho nên mới có thể thoải mái phơi bụng ngủ trong động như một đồ ngốc.
Vợ chồng hai người tề mi lộng nhãn (*), dùng ánh mắt trao đổi rung động của bản thân.
Tề mi lộng nhãn(*): liếc mắt hiểu ý nhau.
‘Không nghĩ tới nữ nhi ngốc ngốc ngây ngô của mình, vừa ra tay liền nắm được nam nhân khó thu phục nhất yêu ma giới này !’
‘Về sau ta cũng thành hoàng thân quốc thích rồi sao!’
‘Thật là có hơi phát sầu nga, con rể quá tôn quý cũng không tốt, lỡ nữ nhi bị khi dễ, nhà mẹ đẻ cũng không có thể làm chỗ dựa cho nó! Chẳng thà tìm người thành thật giống như chàng vậy …’
‘Hắc hắc hắc, hoá ra trong mắt phu nhân, lão hùng ta đây còn tốt hơn cả Ma tôn đại nhân nga, hắc hắc hắc hắc…’
Từ trước đến giờ Ngọc Li Thanh chưa bao giờ nói chuyện với đám yêu ma, bao gồm luôn cả cha mẹ ruột của bản thân, vì thế vợ chồng hai người luôn luôn cho rằng nàng là đứa nhỏ bị ngốc nghếch, không thông minh . Cho nên ngày đó nàng nói Vân Dục Hưu là người thân mật của mình, hai vợ chồng mới có thể không nói hai lời để cho nàng theo Vân Dục Hưu đi —— chỉ sợ nói bậy bạ không chú ý lại chọc cho nàng mất hứng, quay về bộ dáng ngốc nghếch thì sao. Lần đó chính là lần đầu tiên A Li mở miệng gọi cha mẹ, làm vợ chồng hai người cao hứng muốn chết.
Điều Tể đi đến bên cạnh Vân Dục Hưu, đôi con ngươi đen thẳm xoay tròn loạn chuyển, vừa thấy liền biết hắn đang nghĩ cái gì. Suốt một đường, trong lòng hắn vô số lần tìm cớ muốn rời đi trước, nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng, đều bị ánh mắt lạnh lùng của Vân Dục Hưu doạ sợ tới mức túng trở về.