Bầu trời trong vắt như được gột rửa, quang đãng và thuần khiết.
Tựa như một dải Ngân Hà uốn lượn, bóng hình ấy lướt ngang bầu trời, cuốn theo ngàn tầng sóng gió, rồi đột ngột lao xuống, xuyên qua lớp sương mù bao phủ cảnh hồ động thiên.
Khi vượt qua làn sương, hình dáng thật sự của “Hắn” cuối cùng cũng hiện ra – một con kim long lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt.
Thế nhưng sau khi vào động thiên, con rồng này lại cố ý thu nhỏ thân hình, lượn vài vòng rồi bay đến bên bờ hồ.
Bên hồ, một bé mèo nhỏ đang cuộn tròn ngủ say.
Dường như nghe thấy động tĩnh trên không, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như hồng ngọc tròn xoe không chớp, trong khi chiếc đuôi phía sau lại khẽ phe phẩy.
Có vẻ đang vui lắm.
Kim long hạ xuống, khéo léo quấn quanh bé mèo nhỏ, đuôi vàng cong lên, đuôi mèo lập tức quấn lấy, nhẹ nhàng cọ cọ từng chút một.
Rồng nheo mắt, rõ ràng cũng vì cử chỉ của mèo mà tâm tình càng thêm vui vẻ. “Hắn” khẽ kéo mèo vào lòng, từ trong móng vuốt lấy ra mấy quả đỏ tươi.
Dù cả hai đều do linh khí hóa thành, không cần ăn uống… nhưng… “Hắn” thấy loài người thường dùng thứ này, có lẽ mèo con sẽ thích.
Quả nhiên, mèo ta đưa chân nhỏ phủ đầy lông mềm ra, dè dặt chạm vào quả đỏ. Móng huyền mai lập tức dính chút nước quả, nó nghiêng đầu, dùng hai chân trước ôm lấy quả to tròn nhất, rồi… đưa cho rồng.
Rồng cũng nghiêng đầu, đôi đồng tử dọc vàng nhìn chằm chằm vào mèo.
Họ có thể thông qua ánh mắt để truyền đạt ý niệm.
Mèo con sững sờ, ngay lập tức hiểu ra ý của rồng.
À, chắc sợ có độc, bảo nó nếm trước.
Thế là mèo đen cuộn tròn người, ôm quả đỏ giòn tươi cắn một miếng.
Làm gì có độc, quả vừa ngọt vừa mát, ăn vào sảng khoái vô cùng. Rõ ràng rồng đang nhường cho nó quả ngon nhất!
Mèo đen bỗng ưỡn người ngã ngửa ra sau, đôi mắt đỏ không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đồng tử dọc vàng rực phi nhân loại kia.
Rồng trợn mắt kinh hãi!
“Hắn” vội vẫy đuôi đỡ lấy mèo con, nâng lên trước mặt kiểm tra kỹ lưỡng.
Rõ ràng loài người thường ăn thứ này… “Hắn” cũng đã nếm thử trước, lẽ ra không độc mới phải!
Hay độc tính quá nhẹ? Loài người và “Hắn” có thể bỏ qua, nhưng mèo con còn quá nhỏ…
“Hắn” bất an nâng mèo lên sát hơn, định truyền một hơi linh khí, nào ngờ “mèo con bị ngộ độc” bỗng mở to mắt, nhanh như chớp đẩy quả đỏ đã cắn dở – ngọt nhất – vào miệng rồng.
Rồng: “…”
Bé mèo đen vô cùng hài lòng với kế hoạch của mình, sau khi nhét quả xong còn giả bộ mặt oán hờn, liếm liếm khóe mắt rồng.
Rồng bất đắc dĩ ôm chặt bé mèo con, để mặc nó vừa mớm vừa liếm.
Quả nhiên là mèo của “Hắn”, ngày càng tinh quái.