Ngay khi Sở Thập Hàm vừa dứt lời, Tạ Diêm đã đáp ứng nguyện vọng của cậu.
“Ưm…”
Chiếc áo phông của Sở Thập Hàm bị đẩy lên theo từng chuyển động của Tạ Diêm, dồn lại trên chiếc gối, để lộ ra vòng eo thon săn chắc.
Tạ Diêm đỡ lấy eo cậu, khom người xuống: “Ừm, chiều em rồi đấy, thế này được chưa?”
Làm chuyện xấu xa nhưng lời nói lại đường hoàng, Sở Thập Hàm chống tay lên, khẽ “xì” một tiếng: “Không phải anh cũng đang thỏa mãn sao?”
Tạ Diêm bật cười, thì thầm bên tai cậu: “Thực ra chưa, phải mạnh hơn chút nữa thì mới…”
“Vậy thì mạnh lên.” Sở Thập Hàm không muốn tranh luận với ca ca đang bày trò, vừa kìm nén tiếng thở vừa nói từng chữ, “Nhanh hơn cũng được… ít nhất… sẽ kết thúc sớm…”
Tạ Diêm nghĩ có lẽ Sở Thập Hàm hiểu nhầm, nhanh nên là tần suất chứ không phải thời gian…
Nhưng thôi, không nên nói với cậu làm gì.
Âm thanh trong phòng ngủ lại trở nên ồn ào.
…
Ngoài cửa sổ, chú chim đậu trên cành bị đánh thức bởi tiếng động trong căn hộ, chao lượn trên bầu trời.
Tiếng động càng lớn, chú chim bay càng nhanh, đôi cánh vỗ mạnh từng nhịp, phát ra tiếng đập đập, khiến không khí cũng rung động theo.
Chú chim bay lên cao hơn, nhanh hơn, cho đến khi vút lên tận trời xanh.
Trong khoảnh khắc, màn đêm như bừng sáng dưới ánh trăng.
…
Chú chim ngoài cửa sổ đã bay đi mất, Tạ Diêm ôm Sở Thập Hàm đang lim dim mắt, thẫn thờ ngắm cảnh vật bên ngoài.
Không lâu sau, ánh mắt hắn lại quay về, đặt lên người Sở Thập Hàm.
Tiểu Thập chắc không ngất chứ?
Hắn cũng không dùng lực quá mạnh mà…
Tạ Diêm đỡ mông cậu, kéo vào lòng mình thêm chút nữa.
Nhưng Sở Thập Hàm lại khẽ rên lên một tiếng, giọng nói khàn khàn vang bên tai Tạ Diêm: “Tạ Diêm, anh ra đi.”
Dĩ nhiên không phải bảo hắn ra khỏi phòng ngủ.
“Không phải em nói muốn làm quen thêm sao?” Tạ Diêm nhếch mép, cố tình dỗ dành, “Như thế này mới quen được, em biết đấy, kỳ nhạy cảm của anh còn dài.”
Sở Thập Hàm mặt lạnh: “Kỳ nhạy cảm của anh mấy ngày, anh định để nguyên trong đấy?”
Rồi cậu thấy Tạ Diêm đột nhiên dừng lại, như thực sự đang cân nhắc khả năng đó.
“…” Sở Thập Hàm chỉ có thể ngẩng đầu, kéo cổ Tạ Diêm xuống hôn thêm cái nữa: “Anh chưa nghe nói à? Không phục hồi kịp, có thể sẽ biến…”
Biến thành vừa khít với “tiểu Tạ Diêm”.
Tạ Diêm thầm nghĩ.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn an ủi: “Không đâu, em là alpha mà.”